Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu thích ngôi trường này! 

Khi cậu vội vã chạy về đến nơi, hành lý của cậu vẫn ở nguyên chỗ cũ

"Hành lý của bạn à?"

Một cậu con trai ngồi trên ghế đá, một tay cầm hộp sữa, một tay cầm quả táo, vừa ăn vừa nói với Biện Bạch Hiền:" Sao cậu đi lâu thế, mình chờ đã rất lâu rồi".

Biện Bạch Hiền nhìn cậu con trai, ánh mắt tràn đầy niềm vui:"Bạn trông hành lý giúp mình à?" 

"Ừ". Cậu con trai nhìn đồng hồ, "Sắp đến giờ vào lớp rồi, bạn không đến kịp chắc mình phải gửi chỗ hành lý này cho bảo vệ rồi".

"Cảm ơn, cảm ơn..." Bạch Hiền cảm động, không biết nói gì khác, vali vào cặp sách là tất cả tài sản của cậu, nếu mất đi chắc cậu sẽ chết mất. À, nhưng... Bạch Hiền nghĩ.... cậu ấy vừa nói gì nhỉ?...Vào lớp?..

 Cậu nhìn đồng hồ--- 

Đã 7h40 phút rồi!!

"A, sẽ muộn học mất!" Bạch Hiền lo lắng,hành lý vẫn chưa đưa về ký túc xá,lớp học cũng không biết ở đâu!Làm thế nào!Làm thế nào đây!

Một cơn gió nhẹ thổi qua

Ánh nắng sớm chiếu xuống,mưa đã tạnh từ lúc nào.

Dường như có một thiên sứ,bay đến bên Bạch HIền,cười với cậu.

Khi cậu đến lớp học ,là bảy giờ năm mươi lăm phút.

Bạch Hiền thở dốc đưa tay lên ngực, mỉm cười nhìn cậu con trai đằng trước,ánh mắt tràn đầy cảm ơn.

Cậu con trai đó tên là Kim Tuấn Miên, là bạn học cùng lớp của cậu. Tuấn Miên, thật sự là một người rất tốt,giúp cậu kéo cái vali nặng nề,đi về phía lớp học.Hai người vừa chạy, Tuấn Miên còn nhiệt tình nói chuyện với cậu:

"Hai cân táo"

"Được."

"Loại Thủy Tinh Phú Sỹ nhé."

"À...được."

"Hai túi đậu phụ khô."

"....Được..."

"Hai hộp socola Đức "

"...."

Bạch Hiền gãi tóc,lo lắng:"Tội nghiệp cho cậu,cậu là người nghèo mà."

Tuấn Miên lườm cậu,dừng lại:"Thế nào,không muốn mua cho mình à?Mình đợi cậu nửa tiếng!Lại còn làm phu khuân vác cho cậu nữa nữa!"

"Hihi,không phải đâu." Bạch Hiền cười,"Mình chỉ thắc mắc,tại sao cậu luôn muốn hai phần?"

"Bởi vì mình ăn rất nhiều", Tuấn Miên hít hít mũi.

"Ồ". Bạch Hiền gật gật đầu.

Ánh nắng sau cơn mưa chiếu sáng người Bạch Hiền.

Thật là may mắn.

Bạch Hiền nở một nụ cười sung sướng

Cho nên,đến lúc này, Bạch Hiền vẫn đang say sưa trong niềm vui.Học viện Thánh Du sẽ là may mắn của cậu chăng,vừa rồi đã xảy ra thật nhiều chuyện vui.

Cậu ngây ngô mỉm cười một mình.

Các sinh viên trong lớp tò mò nhìn cậu.

"Tên bạn là gì?"

"Này,có thật là bạn chuyển từ trường Thanh Viễn qua đây không?"

"Tại sao bạn muốn đến đây học?"

.........

Không phải sự tò mò của các bạn sinh viên quá lớn,thực sự thì Thanh Viễn quá nổi tiếng,những sinh viên thi đỗ vào trường đó đều là những người rất xuất sắc,tiền đồ hết sức sáng lạn.Thánh Du mặc dù cũng không đến nỗi nào,nhưng so sánh với Thanh Viễn thì thật đáng buồn cười.

Nghe thấy những câu hỏi đó, Bạch Hiền ngẩng đầu lên,nụ cười dễ thương:

"Tên mình là Biện Bạch Hiền."

Lúc đó,góc phòng học truyền đến một âm thanh lạnh lùng-----

"Hừ,kỳ lạ thật,Thanh Viễn tốt như vậy,tại sao lại chuyển đến đây học, Bạch Hiền?"Một sinh viên nam lên tiếng,ánh mắt hướng về Bạch Hiền,"Hay là làm sai chuyện gì,không được học ở Thanh Viễn nữa,không còn cách nào khác phải chuyển đến đây."

Trong phòng học dường như có một không khí lạnh lùng.

Các sinh viên quay sang nhìn Lộc Hàm ,vừa quay lại nhìn Bạch Hiền. Vấn đề này mọi người đều rất tò mò.

Bên kia, Tuấn Miên cầm túi khoai lang khô, quay sang nói nhỏ với nam sinh bên cạnh:
"Giúp mình chút đi, Bạch Hiền là bạn mới của mình."

Cậu con trai mắt một mí,cậu đang chuyên tâm học tiếng Anh.Nghe thấy tiếng Tuấn Miên,cậu ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hiền.

Tuấn Miên nói liên hồi:"Mình dọn vệ sinh ký túc tuần này!"

".....Được."

Cậu con trai mắt một mí tiếp nhận điều kiện trao đổi,cậu đứng dậy,đứng trước mặt Bạch Hiền,chìa tay ra----

"Chào bạn,mình là Kim Mẫn Thạc, hoan nghênh bạn đến với lớp chúng mình."

Vừa nói, Mẫn Thạc đưa mắt nhìn quanh lớp,các sinh viên lập tức vỗ tay,nói to với Bạch Hiền:"Hoan nghênh!Hoan nghênh!Nhiệt liệt hoan nghênh!"

Lớp học từ không khí tĩnh lặng biến thành náo nhiệt liệt như đang tiếp đón một ngôi sao điện ảnh.

Ồ,bạn sinh viên Mẫn Thạc này thật có dáng lãnh đạo. Bạch Hiền vội vàng đứng dậy,nhìn Mẫn Thạc với ánh mắt cảm ơn,nắm chặt tay cậu:

"Cảm ơn!"

Mẫn Thạc cười, sau đó lạnh lùng quay mặt về phía cậu sinh viên kia, nói:

"Lộc Hàm",đây là thái độ dành cho bạn mới à?Bạn không thấy xấu hổ à?Người ta vừa đến đây,không giúp đỡ người ta thì thôi,lại còn nói lung tung nữa!"

Lộc Hàm lạnh nhạt:

"Thế à?Thế bạn ấy vì sao lại chuyển đến đây?"

Bạch Hiền giật mình nhìn Lộc Hàm cười:"Thánh Du rất tốt mà!"Nụ cười cậu dễ thương,"mọi người đều nói Thánh Du là trường đẹp nhất nước,quả nhiên như vậy,mình chưa từng thấy một ngôi trường nào đẹp như thế này.Hơn nữa khoa Kinh Tế của Thánh Du cũng rất khá mà,rất có sức ảnh hưởng trên cả nước,có thể đến đây học cùng mọi người,mình rất vui."

"À"

Câu nói của cậu làm cho trong lòng mọi người thoải mái,tất cả đều cười.

Nhưng Lộc Hàm vẫn lạnh lùng:"cũng thật biết cách lấy lý do đấy nhỉ."

Bạch Hiền mặt đỏ,cậu xấu hổ nói:"À,cái đó.....mình thật ra có ý muốn lấy lòng mọi người thôi,bởi vì....mình hy vọng mọi người tiếp nhận mình...."

Các sinh viên trợn tròn mắt nhìn Biện Bạch Hiền!

Haha,một cậu con trai thật dễ thương, trong giây lát, khoảng cách của mọi người và cậu được kéo lại thật gần. Các sinh viên đều nở nụ cười.

"Biện Bạch Hiền!Chúng mình hoan nghênh bạn!"

Lần này là Tuấn Miên mở đầu,lại một tràng pháo tay nữa cổ vũ Bạch Hiền!

Bạch Hiền cười thật tươi:"Cảm ơn!Cảm ơn mọi người!".

*** ***

Bạch Hiền ngồi hàng ghế cuối cùng, chỗ bên cạnh cậu còn trống. Thật ra, cậu rất muốn ngồi vào chỗ đó, bởi vì nó ngay bên cạnh cửa sổ, có thể hít thở không khí trong lành, có thể nhìn thấy chim chóc bay nhảy trên cành cây. Nhưng,chỗ ngồi mặc dù không có người ngồi nhưng trong ngăng bàn vẫn có hai quyển sách, bìa sách dường như đã có một lớp bụi mỏng.

Cậu đưa tay vuốt tóc,do dự một lúc.

Thôi kệ,có lẽ đây là chỗ ngồi của một người hay trốn học đây.Nếu như sau này người đó thường xuyên không đến thì mình sẽ chuyển sang đó ngồi.

Cậu thôi nghĩ ngợi, tập trung nghe giảng. Tiết học đầu tiên của cậu là Tài nguyên nhân lực, giáo sư chủ giảng họ Truyền, khoảng trên bốn mươi tuổi. Mặc dù nội dung giáo sư Truyền giảng không phải thật sự lôi cuốn, nhưng nghe kỹ lại rất có tính lôgic. Biện Bạch Hiền dần dần bị cuốn hút vào bài giảng.

Lớp học rất yên tĩnh.

Các sinh viên vừa nghe giảng vừa ghi chép.

Giáo sư Truyền cũng giảng bài sôi nổi hơn.

Cho nên,khi cửa lớp học bị một bàn chân "Rầm"đá mạnh vào,tất cả mọi người đều giật mình!
Âm thanh đó thật quá mạnh!

Giống như một tiếng sấm. Một sinh viên nam mặt đầy tức giận đứng trước cửa lớp,anh ta vừa cao lớn vừa đẹp trai, tóc màu hạt dẻ, áo phông màu đen, trên mũi đính một hạt kim cương nhỏ.
Bạch Hiền ngẩng đầu lên nhìn.

Cậu nheo nheo mắt,ngạc nhiên không nói lên lời.

Sau đó nụ cười tắt đi.

Haha, thì ra người được cậu đưa đến bệnh viện lại là bạn học cùng lớp của cô.

Thế giới thật nhiều điều thần kỳ!

Anh chàng tóc hạt dẻ người bị nước mưa làm ướt,trong ánh mắt đầy sự tức giận,dưới chân đôi giày thể thao đã bị bùn đất làm cho vừa ướt vừa bẩn.

Ngoài trời đột nhiên có tiếng sấm.

Haha,tý nữa thể nào trời cũng có bão.

Giáo sư Truyền sắc mặt không thay đổi,trừng mắt nhìn sinh viên nam:"Phác Xán Liệt",anh lại đến muộn rồi,lại còn lấy chân đạp cửa, có biết rằng như thế làm ảnh hưởng đến mọi người không?"

Các sinh viên thì thầm bàn tán.

Phác Xán Liệt làm ra vẻ không nghe thấy, đưa tay lau nước mưa trên mặt. Giáo sư Truyền ánh mắt đầy sự tức giận.

Các sinh viên ngẩn người ra.

Cậu ta đi qua bàn giáo viên rồi đi xuống cuối lớp,không quên buông thêm một câu nói----
"Nhiều chuyện quá!Trời mưa,thầy không nhìn thấy à?"

Giáo sư Truyền vẻ mặt hết sức tức giận:"Thế các sinh viên khác?!Trời cũng mưa,tại sao họ không đi muộn?!Suốt ngày trốn học,đi muộn,đánh nhau sinh sự,anh vẫn chưa bị đuổi học thật là một kỳ tích!"

Phác Xán Liệt đeo tai nghe nhạc vào , tỏ vẻ không quan tâm, vượt qua ánh mắt của các sinh viên, anh ta đi xuống cuối lớp. Anh đi đến bên cạnh Bạch Hiền ,nhìn cậu.

Ngoài cửa,một tiếng sét đinh tai nhức óc vang lên!

Từ lúc giáo sư Truyền nói ba chữ "Phác Xán Liệt",hơi thở của Bạch Hiền như dừng lại!

Phác Xán Liệt!!.

Anh ta là Phác Xán Liệt à?

Cậu nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn anh ta,tất cả sức lực dường như không còn.

Bạch Hiền cắn môi.

Đầu óc cậu quay cuồng, trước mắt dường như có một lớp sương mù,làm cho cậu không thể nhìn rõ được anh ta.

"Đứng dây!Cậu cản đường của tôi!"

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu.

Anh ta đương nhiên nhận ra cậu chính là người sáng sớm nay đã đưa anh ta đến bệnh viện.

Bạch Hiền hoang mang đứng dậy,để anh ta đi vào trong. À,chỗ ngồi đó là của anh ta.

Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn mạnh mẽ không ngớt.

Không khí mát mẻ và tươi mới.

Phác Xán Liệt gục mặt xuống bàn ngủ.

Bạch Hiền dường như không còn tâm trí để nghe giảng nữa, quay mặt sang nhìn anh ta. Lúc đó, dường như tất cả thế giới đều biến mất trước mặt cậu, trong mắt cậu chỉ còn chàng trai ngồi bên cạnh.

Phác Xán Liệt thật sự hết sức đẹp trai, cái mũi cao và cong, giống như quý tộc nước Anh trong những bức ảnh cổ,đôi vai rộng và săn chắc,chiếc khuyên đeo trên mũi mang đến cho anh ta một vẻ bất cần đời,nhưng cũng thêm một vẻ bí ẩn xa xăm.

Anh ta hình như hết sức mệt mỏi, gục mặt trên bàn ngủ say. Anh ta thường xuyên mệt mỏi, thường xuyên ngủ say như vậy chăng? Bạch Hiền nghĩ, có phải vì điều đó,cho nên sách vở của anh ta đã bị bụi bám đầy.

Bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Phác Xán Liệt,không khí lớp học trở nên rất kỳ lạ,giáo sư Truyền giảng thêm lúc,cuối cùng bởi vì trong lòng tức giận,giảng bài không còn thông suốt nữa.Ông cầm một tập vở lên,nói:"Lần trước để mọi người viết một bài tiểu luận,tôi đã xem qua,các bạn đa số đều viết được,có thể nhìn thấy các bạn đã bỏ công sức cho bài viết này.Tuy nhiên,trong đó có một bài mà tôi cảm thấy rất kỳ lạ."

Các sinh viên bỏ bút xuống nhìn ông.

"Phác Xán Liệt!"

Giáo sư Truyền nâng cao giọng nói.

Bạch Hiền đẩy vào tay của Phác Xán Liệt, nhẹ nhàng nói:"Này, dậy đi....."

"Làm gì đấy!" Phác Xán Liệt bị đánh thức tức giận hét lên,hai mắt hằm hằm nhìn Bạch Hiền. Có biết làm phiền người khác ngủ đáng ghét như thế nào không hả!

"Phác!Xán!Liệt!!!" Giáo sư Truyền không kìm được tức giận, "Anh đứng dậy cho tôi!"
Phác Xán Liệt hai vai nặng nề đứng dậy ,tỏ vẻ chống đối:

"Việc gì vậy?"

-------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net