Chương 24:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu ấy bây giờ đang ở ngoài."

Chung Đại khom vai, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không biết làm cách nào để giúp anh và cậu hóa giải vấn đề.

"Hôm qua là Bạch Hiền đưa cậu đến bệnh viện, lúc cậu được cấp cứu, cậu ấy cứ khóc. Khi tình hình ổn định lại, cậu ấy lại ở bên ngoài phòng bệnh, không ăn không uống cũng không ngủ, chỉ ngồi trên ghế băng khóc. Tôi bảo cậy ấy vào thăm cậu, cậu ấy cũng chỉ lắc đầu, nói là cậu gặp câu ấy sẽ tức giận.

Anh chưa từng nhìn thấy một cậu con trai nào có nhiều nước mắt như vậy.

Bạch Hiền yên lặng khóc, không muốn bị nhìn thấy, cậu gục mặt xuống đầu gối. Nhưng mà, mỗi lần anh ra ngoài, nhìn thấy dáng người run rẩy của cậu, anh biết là cậu vẫn đang khóc, nước mắt dường như xuyên qua người cậu lóng lánh trong không trung.

Chung Đại chăm chú nhìn Phác Xán Liệt vẻ mặt đang dần trở nên lạnh nhạt hơn:

"Cậu muốn gặp Bạch Hiền không?"

Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ lay động lá cây.

Làn mưa trong suốt.

Lá cây xanh mướt.

Trong lòng Phác Xán Liệt đau đớn, vẻ mặt anh cô độc ngang ngạnh, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng:

"Nói cho cậu ta, đã hết hạn một tháng rồi."

*** ***

Ngoài phòng bệnh.

Bạch Hiền ngồi trên ghế băng, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn Chung Đại trước mặt mình, đôi mắt sưng đỏ như hạt đào, trên mặt đầy dấu vết của nước mắt.

"Một tháng đã hết hạn?"

Cậu hỏi lại, rồi cười gượng. Phải rồi, cậu hiểu ý của Phác Xán Liệt, anh không thích cậu, chỉ là bởi vì cậu nhảy xuống vòi phun nước tìm thấy chiếc khuyên kim cương anh mới đồng ý hẹn hò với cậu một tháng mà thôi. Đã đến kỳ hạn, tự nhiên sẽ phải chia tay, anh và cậu tự nhiên sẽ không còn quan hệ gì nữa.

Là như thế à?

Nhưng mà, tại sao trong lòng cậu đột nhiên giống như có một khoảng trống, khoảng trống đó càng lúc càng lớn thêm, không ngừng hành hạ cảm giác hối hận và tự trách mình. Bạch Hiền cắn chặt môi, cố sức muốn nói với bản thân như vậy! Phác Xán Liệt không thích cậu, cho nên cậu không thực sự làm tổn thương anh. Tuy nhiên, cậu làm thế nào cũng không thể quên được ánh mắt đau đớn và làn môi tím ngắt của anh dưới bóng cây hôm đó......

Cậu là kẻ có tội......

Là do sự ích kỷ của cậu làm tổn thương Phác Xán Liệt.

Làn môi Bạch Hiền nhợt nhạt, cả người cậu run lên. Khi mà cậu hiểu được là mình đã làm một việc tàn nhẫn như thế nào, ngay lúc đó, cậu đột nhiên không còn dũng khí, muốn chạy trốn, chạy thật xa, thật xa, không muốn nghĩ gì nữa cả.

"Tôi biết rồi......."

Bạch Hiền cố gắng nở một nụ cười yếu ớt với Chung Đại: "Thế cũng tốt........tôi đi đây......nếu như anh ấy có gì.......xin anh.......không......tôi......xin lỗi......"

Cậu giống như một đứa trẻ phạm sai lầm đang hỗn loạn, ngay lúc đó cậu muốn chạy trốn thật nhanh.

"Đợi một chút!"

Chung Đại nhìn thấy thần sắc đau khổ và hoang mang của cậu chuẩn bị rời đi, vội vàng giữ chặt vai cậu lại, nói lớn.

Cậu hoang mang ngẩng đầu nhìn anh.

Anh bước nhanh vào phòng nghỉ của bác sỹ, lấy ra một chiếc ô, đưa cho cậu, mỉm cười: "Ngoài trời đang mưa."

"......Cảm ơn." Bạch Hiền ngơ ngác cầm chiếc ô.

"Còn nữa....." Có chút do dự, tuy nhiên sự tò mò đã làm cho Chung Đại phải hỏi, "lần trước cậu nói \'Chung Nhân\'...."

Bạch Hiền kinh ngạc!

"Chung Nhân là ai? Là người mà tôi quen à?" Anh nhìn cậu.

Chung Đại hỏi: "Anh ta rốt cuộc là ai?"

Cậu yên lặng đứng đó, trống rỗng, đối mặt với câu hỏi đó của anh. Cậu hoang mang, hoang mang đến muốn cười. Nhân, anh ta lại muốn hỏi anh là ai, anh ta hỏi em, anh có phải là người mà anh ta quen không......

Tuy nhiên, cậu cuối cùng cũng không thể cười, một lúc như có một nhát dao xuyên vào tim cậu. Có còn ý nghĩa nào nữa đây? Để cho anh ấy biết được, cũng chỉ có đau khổ mà thôi.

Lại làm sai rồi.

Không nên nhắc đến anh trước mặt anh ấy mới phải.

Nhân, tại sao,từ khi anh không còn nữa, mỗi một việc mà em làm đều là sai lầm ư?

"Nếu như từ trước đến nay không nghe nói đến anh ấy, thế thì, hãy quên cái tên này đi. "Vẻ mặt cậu có sự đau khổ khó hình dung.

Sau đó-----

Cậu dần dần bước đi, dần dần biến mất trong làn mưa mù. Làn mưa lạnh lẽo.....

Chung Đại đứng đó, nhìn về bóng dáng cậu đằng xa, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, một lúc lâu vẫn không thể nào biến mất.

*** ***

Mưa rơi không ngớt năm ngày liền.

Cả ngày cả đêm rơi, có lúc là mưa lớn, có lúc mưa nhỏ. Mưa rơi không kể ngày đêm, cứ rả rích rơi, cây cối được rửa sạch không còn một hạt bụi, cả không gian dường như là một làn sương mù mịt.

Bạch Hiền thường đứng bên cạnh cửa sổ phòng, đăm chiêu nhìn ra làn mưa ở Đông Hồ. Thực ra Đông Hồ trong làn mưa đã không còn nhìn thấy rõ nữa, chỉ có một màu xám mù mịt, liên kết thành một dải với bầu trời.

Đăm chiêu đứng cạnh cửa sổ, trong đầu cậu cũng hỗn loạn rỗi bời. Không thể nghĩ điều gì, không thể hiểu ra điều gì, không còn phương hướng, không biết nên làm gì, dường như tất cả không còn ý nghĩa nữa. Cậu chỉ biết, mỗi khi chỉ cần định nghĩ một điều gì đó, trong tim cậu lại đau lên như dao cắt.

Ý mưa lạnh lẽo.

Làn mưa trong suốt bay lượn như không có biên giới.

Dường như trong một đêm, hơi nóng của mùa hè đã biến mất không còn dấu vết, còn mùa thu lại yên lặng bước đến, hơi lạnh đến xương làm cho vạn vật đột nhiên trở nên yên lặng như vậy.

Cho đến một buổi tối, cô Thành đột nhiên ngất xỉu trong phòng trực ban, Mẫn Thạc và Bạch Hiền hốt hoảng đưa bà vào bệnh viện.

Cô Thành phải nằm viện.

Bác sỹ có lẽ đã nói gì đó với Mẫn Thạc, mặc dù lúc cậu chăm sóc cô Thành có vẻ rất bình tĩnh, nhưng mà Bạch Hiền lại vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn. Nửa đêm, cậu có thể nghe thấy tiếng khóc của Mẫn Thạc.

Tuy nhiên, Mẫn Thạc không muốn cho cậu biết.

Bạch Hiền cũng không miễn cưỡng Mẫn Thạc, cậu chỉ muốn hết sức giúp chăm sóc cô Thành là được. Mỗi ngày trong bệnh viện, chạy qua chạy lại chăm sóc cô Thành mặc dù bận rộn và lo lắng, nhưng mà, cậu lại không có thời gian nghĩ về vấn đề đó nữa.

Cũng là bệnh viên Nhân Ái, Phác Xán Liệt đã ra viện rồi. Mỗi khi đi qua phòng bệnh mà anh nằm hôm đó, Bạch Hiền luôn luôn đột nhiên thất thần, sau đó vụt chạy trốn.

Anh ấy bây giờ thế nào, có khỏe không?

Không.......

Anh vẫn còn đang hận cậu, anh nhất định mãi mãi không bao giờ tha thứ cho cậu.

Cậu giận mình không thể biến thành một con chim(?), chỉ cần giấu đầu vào trong đất cát, giả vờ không nhìn thấy, có phải là có thể xem như không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Bạch Hiền ngồi bên giường bệnh của cô Thành, nghe thấy tiếng cười nhân ái của bà, nghe bà kể về những điều trong quá khứ, nghe thấy nhịp thở bình thản của bà khi ngủ. Không biết tại sao, chỉ cần có cô Thành ở bên cạnh, trong lòng cậu dường như có thể bình ổn trở lại.

Hôm đó.

Cô Thành yên lặng ngủ đi.

Bạch Hiền cầm hộp cơm, yên lặng ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ngày mai nấu chút cháo, cho một chút hạt sen và bách hợp, hy vọng cô Thành có thể ăn được một chút.

Cậu vừa đi vừa nghĩ.

Đột nhiên----

Một dáng người cao lớn đứng chắn trước mặt cậu.

Cậu ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhận ra người đó là Chung Đại. Anh mặc đồng phục bác sỹ trắng, dáng người cao ráo.

"Xin chào."

Anh mỉm cười với cậu.

Bạch Hiền cho anh biết về tình hình của cô Thành. Anh an ủi cậu không phải quá lo lắng, rồi lấy bút ghi lại phòng bệnh của cô Thành.Nhìn thấy anh, Bạch Hiền có vẻ như yên tâm hơn rất nhiều, dường như trong nụ cười của anh có một cái gì đó có thể tin tưởng.

Nói xong, Chung Đại vẫn nhìn Bạch HIền, nụ cười trên môi dần dần mở rộng thành một niềm vui.

"Sao vậy?"

Cậu hỏi anh.

".......Tôi biết Chung Nhân là ai rồi." Ánh mắt của anh như đang cố gắng kiềm chế hạnh phúc.

Mọi người đi qua đi lại trong hành lang bệnh viện.

Tiếng bước chân ồn ào.

Giọng nói nhỏ nhẹ.

Chung Đại cười nói:

"Anh ta đang ở đâu?"

Ở đâu......

Trong mắt cậu dần xuất hiện một làn sương mù, nhìn Chung Đại....

"Tôi....có thể gặp anh ta không?" Chung Đại xoa xoa mũi, cười như một đứa trẻ, lại có chút căng thẳng, "bây giờ mới biết là tôi còn có một em trai nữa, hơn nữa lại là em sinh đôi, thật là....ha ha......tôi có thể gặp anh ta không? À, bố cũng rất muốn gặp cậu ấy......"

Một bức ảnh.

Trong bức ảnh là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, anh đứng dưới bóng cây ngô đồng, ánh nắng chiếu qua vòm cây um tùm tạo nên những tia nắng hiu hắt. Tay phải anh ôm một cậu con trai, người đó có mái tóc ngắn mượt mà, cậu đang tạo dáng trước ống kính. Anh cúi đầu nhìn cậu, im lặng mỉm cười, một nụ cười dịu dàng.

Phòng khách nhà họ Kim.

Chung Đại và Bạch Hiền ngồi trên ghế sofa dài, đối diện là ba của Chung Đại - Kim Chấn Hoa đang ngồi trên ghế sofa đơn. Ông khoảng ngoài năm mươi tuổi, mái tóc đã điểm bạc, ông im lặng nhìn chàng thanh niên trong bức ảnh, rất lâu không nói gì. Một lúc sau, ông nhẹ nhàng đặt tấm ảnh lên bàn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu vào ghế sofa.

Chung Đại cầm bức ảnh mà lúc trước ở trong ví của Bạch Hiền lên. Anh chăm chú nhìn chàng thanh niên trong bức ảnh, ngón tay như không tự chủ được chạm lên khuôn mặt của chàng thanh niên trong bức ảnh. Biết là đó là em trai mình, biết là em song sinh, nhưng chưa từng nghĩ là có thể giống như vậy. Giống hệt như chính bản thân anh, cùng một thời gian, sống ở một nơi xa xôi.

"Cậu ấy và mẹ.....đều mất rồi à?"

Ngón tay Chung Đại run run, anh nắm chặt bức ảnh, chàng thanh niên trong bức ảnh đang mỉm cười với anh.

"Vâng."

Bạch Hiền cắn chặt môi, âm thanh nhè nhẹ vang vọng trong phòng khách.

"Chết như thế nào?"

"Cô Kim chết vì bị bệnh, Nhân chết vì tai nạn."

"Bệnh gì? Tai nạn gì?" Chung Đại vội vàng truy hỏi.

"Có gì khác nhau?" Bạch Hiền nhẹ nhàng hít thở, giọng nói rất nhẹ, "không phải là từ trước đến giờ đều cho rằng họ đã chết rồi à? Là nguyên nhân gì và có khác biệt gì đây?"

Chung Đại không biết nói gì. Cả người anh dần dần run rẩy.

Kim Chấn Hoa im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói:

"Bác cho rằng, mẹ của Tiểu Nhân sẽ không nói với nó sự tồn tại của bác."

Bạch Hiền hít thở sâu, cậu nhìn người đàn ông tên là Kim Chấn Hoa đó, lục phủ ngũ tạng đầy vẻ phức tạp. Ông ta là ba của Nhân, người ba mà Nhân chưa từng gặp mặt nhưng luôn ghi nhớ trong lòng.

"Vâng, cô Kim từ nhỏ đã kể cho Nhân, bác đã qua đời từ rất lâu rồi."

Kim Chấn Hoa nắn nắn vai, thở dài: "Bác biết là cô ấy sẽ làm như vậy." Cô ấy hận ông đã đến mức không thể cứu vãn được. Nhớ lại lần cuối cùng gặp cô ấy, trong mắt cô đầy thù hận, điên cuồng hét lên với ông, cô ấy mãi mãi sẽ không tha thứ cho ông, nói với người con trai mà cô ấy đã mang đi, ông là một kẻ đê tiện đã chết rồi, cô ấy muốn ông mãi mãi không được làm phiền đến cô ấy nữa, mãi mãi không được xuất hiện trước mặt cô ấy.

Cô ấy hận ông.

Cô ấy được quyền hận ông.

Ông cho rằng tình cảm của ông với người phụ nữ đó là một bí mật mà không ai phát hiện ra. Ông chôn chặt tình cảm đó trong lòng, giống như một hũ rượu bị chôn dưới lòng đất, không nhìn thấy và cũng không ngửi thấy. Để không lộ ra bất cứ dấu vết nào, ông thậm chí đã lấy vợ sinh con, người ngoài nhìn vào sẽ thấy ông và vợ rất yêu quý nhau. Nhưng mà, vợ ông cuối cùng cũng phát hiện ra, cô ấy tổn thương, khóc lóc, cãi vã, van nài, ông cũng đã thử từ bỏ tình cảm của mình với người phụ nữ đó đi.

Nhưng mà, ông không làm được.

Tình cảm của ông với người phụ nữ đó dường như đã đi vào xương tủy, khi cuộc sống của ông vẫn tiếp diễn, tình cảm đó sẽ không thể mất đi. 

Ông có lỗi với vợ mình.

Bởi vì cảm giác tội lỗi, bởi vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của vợ, bởi vì không còn mặt mũi đối diện với cô ấy, cho nên ông không đến làm phiền cô ấy. Đến bây giờ, ông vẫn không muốn nói ra bí mật đó, cũng sợ rằng Tiểu Đại biết mẹ không muốn gặp mặt nó mà buồn. Ông không kể cho Tiểu Đại về Tiểu Nhân, coi như là hai mẹ con họ đã ra đi rồi.

Chung Đại lần đầu tiên nghe thấy ba kể về quá khứ.

Anh sững người nhìn ba.

Làn môi đắng lại, Bạch Hiền cúi đầu, cậu không muốn thất lễ với ba của Nhân, nhưng mà cậu có thể cảm thấy vẻ mặt mình đang lạnh lùng vô cảm.

"Cho nên, đối với Nhân, bác coi như là mình đã qua đời rồi à?"

Kim Chấn Hoa bỗng nhiên già đi giống như một ông lão.

"Nhưng mà, cháu đã từng nhìn thấy bác." Bạch Hiền cố gắng mỉm cười với bố của Nhân, nụ cười nhẹ mang theo sự run rẩy, "Nhân luôn đặt ảnh của bác ở đầu giường. Có lẽ là ảnh hai mươi năm trước của bác, bối cảnh là một sân bóng đá, bác mặc quần áo thể thao, trông rất phong độ."

Cậu cười nhẹ:

"Bác yên tâm, Nhân rất kiên cường, anh ấy sống rất tốt. Khi học tiểu học, có một số trẻ hư hay trêu Nhân không có ba. Chúng quây đánh Nhân, nói Nhân là kẻ đáng thương, nói là Nhân đáng ghét nên ba không thèm Nhân nên chết đi. Nhân đánh nhau với chúng, bị kỷ luật rất nhiều lần, cả người thường xuyên bị đánh đến chảy máu. Có một lần, cháu đỡ anh ấy về nhà, anh ấy hỏi cô Kim, có phải là bởi vì anh ấy đáng ghét hay không, cho nên ba mới chết đi. Cô Kim tức giận tát anh ấy.

Kim Chấn Hoa rùng mình.

Bạch Hiền cười, tiếp tục nói:

"Từ đó về sau, anh ấy không hỏi về bác nữa, anh ấy bắt đầu cố gắng học tập. Nhân học rất giỏi, tất cả các kỳ thi anh ấy đều xếp thứ nhất. À, anh ấy lại không phải là thiên tài đâu, có lúc học đến rất muộn, anh ấy rất giỏi thể thao, đá bóng rất hay, là tiền đạo trên sân, đã từng đại diện cho đại học Thanh Viễn đá trận chung kết đại học toàn quốc. Anh ấy đối xử rất tốt với mọi người, tất cả các thầy cô giáo, bạn học, hàng xóm đều rất quý anh ấy. Ảnh của bác anh ấy đặt ở đầu giường, ngày nào trước khi đi ngủ anh ấy cũng nói cho bác biết xảy ra chuyện gì. Anh ấy hoàn hảo ưu tú giống như một thiên sứ, anh ấy nói, mặc dù bác không còn nữa, nhưng mà anh ấy vẫn muốn trở thành đứa con trai mà bác tự hào nhất."

"Bạch Hiền!"

Chung Đại không nhẫn tâm nhìn ba mình đau khổ như vậy, muốn ngăn cản cậu tiếp tục nói.
Chiếc áo trắng, bờ vai mỏng manh, mái tóc ngắn bóng mượt, Bạch Hiền yên lặng ngồi trên ghế sofa, im lặng nhìn Kim Chấn Hoa, dường như không nghe thấy Chung Đại nói gì ,đôi mắt sáng dần dần mờ đi:

"Bác biết không? Nhân rất yêu bác....."

"Bác có thể đến thăm Nhân mà, tại sao không đến thăm anh ấy một chút?" Cậu nhẹ nhàng nói, không khóc, "nếu như anh ấy có thể gặp bác, gặp được ba của mình, bác biết là anh ấy sẽ hạnh phúc như thế nào không?"

------End Chương 24------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net