Chương 29:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Ừ."

"Bắt đầu từ khi nào thế?"

"Đêm hôm qua."

"Sao anh không nói sớm?" Cậu vừa cuống vừa hoảng, đưa tay lên sờ trán anh, a, đúng là nóng quá! "Anh phải nói sớm cho em biết chứ. Sốt rồi sao có thể không nói ra?"

Anh nắm tay cậu, cười cười nhẹ nhàng:

"Anh đợi em phát hiện ra!"

"Hả?" Cậu mở to đôi mắt.

"Em là bạn gái của anh" Sắc mặt Phác Xán Liệt đỏ rực lên, môi tái mét khô nẻ, đôi mắt u tối lại sáng lấp lánh, cười với cậu. "Anh bệnh rồi, anh không biết nhưng em lại phát hiện ra, sau đó em rất rất lo lắng, thế này mới cảm thấy hạnh phúc chứ!"

Hai tay Bạch Hiền ôm chặt cơ thể đang nóng hầm hập của Phác Xán Liệt, đột nhiên xúc động vô cùng, cậu vươn tay dùng sức ôm chặt lấy anh, ôm thật chặt thật chặt, nước mắt lưng tròng.

"Em sẽ chăm sóc anh, đúng không?"

Phác Xán Liệt yếu đuối tựa cằm vào đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng hỏi.

Nhà Phác Xán Liệt chẳng có ai, trong căn phòng lớn nóng bức không có tiếng động nhỏ nào, Phác Triệu Man gọi điện thoại báo đến khuya mới về được. Chung Đại nghe nói Phác Xán Liệt bị bệnh liền đến ngay, nhưng bị Phác Xán Liệt cự tuyệt, nói anh chỉ cần một mình Bạch Hiền chăm sóc là đủ rồi, không muốn có người khác phá rối, Chung Đại đành đồng ý miễn cưỡng rằng mai sẽ quay lại sau.

Ngoài cửa sổ đêm dần buông.

Trên chiếc giường lớn đen trắng đẹp đẽ, Phác Xán Liệt nửa nằm nửa ngồi, trong miệng ngậm nhiệt kế, sau lưng anh đặt hai chiếc gối mềm mại, chăn bông lớn đắp cao tới ngang eo. Cửa mở ra, Bạch Hiền bưng khay đồ ăn tiến vào.

"Sốt bao nhiêu độ?"  

 Cậu đặt khay thức ăn lên chiếc tủ nhỏ đầu giường, căng thẳng hỏi.

Phác Xán Liệt rút nhiệt kế trong miệng ra đưa cho Bạch Hiền, chỉ thấy cậu đưa ra ánh đèn căng thẳng kiểm tra mức thủy ngân lên tới bao nhiêu, cậu xem rồi lại xem, mặt tái mét nói với anh:

"39,5 độ."

"Thế càng tốt." Anh cười.

"Tốt? Tốt cái gì chứ? Sốt cao đó!" Bạch Hiền vẫn nghĩ anh đã sốt cao đến mức lẫn lộn hết cả rồi, đưa tay sờ sờ lên trán nóng hừng hực của anh, vội vã nói. "Mau nói em biết, thuốc nhà anh bình thường để ở đâu?" Phải hạ sốt trước đã mới được, sao lại hồ đồ đến thế chứ, anh kiên trì muốn về nhà, cậu lại quên mua thuốc.

"Sốt cao mới là bệnh mà, mới có tư cách để người ta chăm sóc chứ." Nói xong, Phác Xán Liệt nghếch đầu về phía đồ ăn, "Nấu món gì ngon nào?"

Một bát cháo trắng.

Một dĩa rau xào.

Một ít cải muối.

Anh ủ rũ hỏi: "Chỉ có thế thôi sao?"

Bạch Hiền nâng bát cháo lên, cười rằng: "Người bệnh vốn nên ăn những thứ này. Cháo trắng rất dễ tiêu hóa, vả lại em nấu rất lâu, rất dẻo, rất thơm rất ngon đó. Em xào rau rất nhạt, anh đang sốt, đồ ăn nhiều dầu mỡ rất khó nuốt. Nếu ăn rau xào không nổi thì chí ít cũng còn có cải muối hợp khẩu vị của anh."

Phác Xán Liệt cười ngây thơ như trẻ con: "Thật ra anh chỉ muốn ngắm bộ dạng em bận rộn vì anh thôi."

Bạch Hiền hơi giật mình, không biết nên nói sao cho phải, tâm ý bấn loạn, nên đành đặt thìa vào trong tay anh, nói: "Nguội ăn không ngon đâu." Anh gật đầu, nhưng sốt cao nên tay không có chút sức lực nào, cháo múc lên đổ ra giường hết cả.

"Em đút cho anh ăn, được không?"

Anh nhìn cậu nói.

Bạch Hiền hơi do dự, đón lấy thìa múc một ít cháo, thổi cho nguội bớt, nhè nhẹ đưa đến môi anh. Anh há đôi môi nóng rực nứt nẻ ra, ngậm thìa cháo, tỉ mỉ thưởng thức rồi cười với cậu:

"Rất ngon."

Chẳng hiểu do đâu, câu nói này khiến cậu thấy trong lòng vô cùng chua xót, cậu hoang mang cúi đầu, tiếp tục đút anh ăn.

Bát cháo dần dần ăn hết.

Rau xào cũng hết nhanh.

Ngoài cửa sổ sắc đêm càng lúc càng đậm.

"Lần sau lại làm mì trường thọ cho anh ăn nhé." Phác Xán Liệt nuốt cháo, cười với cậu. "Mì rất ngon, đến giờ anh vẫn còn thích ăn."

Mì trường thọ?

Bạch Hiền cắn chặt môi, cậu cúi đầu xuống thấp, cơ hồ như vùi hẳn vào bát cháo trên tay.

"Không muốn làm cho anh ăn à?" Anh chăm chú nhìn cậu.

"Ừ. Không muốn." Giọng Bạch Hiền khô khan, đặt bát cháo vào khay, chuẩn bị đi.

"Thì ra, bát mì đó quả nhiên không dành cho anh." Sự cô đơn trong mắt anh lại lướt qua, anh lại phấn chấn cười. "Không sao, anh thích ăn, sau này làm thường xuyên cho anh ăn nhé."

"Không."

Cậu nói.

"Tại sao?" Anh cứng người.

Cậu cắn chặt môi không nói.

Đồng tử Phác Xán Liệt co hẹp lại, giọng nói lại lạnh lẽo: "Em thích anh làm gì anh đều làm, em thích anh mặc gì anh đều mặc, em thích anh ăn gì anh cũng ăn, em muốn anh đừng để tâm anh cũng không chú ý nữa. Đã đến thế, tại sao vẫn nói "không"?

"Không."

Bạch Hiền toàn thân run rẩy, khay thức ăn trên tay cũng run theo, chén dĩa va vào nhau lanh canh, mặt cậu trắng bệch tựa sáp nhưng ánh mắt lại sáng đến kinh người.

"Em đã nói em sai rồi... Mọi chuyện trước đây đều là lỗi của em. Anh không cần mặc áo sơ mi trắng, không cần ăn mì trường thọ, không cần học thật giỏi, không cần mỉm cười, cử chỉ không cần lịch sự! Tất cả đều không cần! Anh chính là anh, là Phác Xán Liệt, không phải ai khác, em cũng không xem anh là người khác nữa, cho nên về sau anh đừng làm những việc đó nữa!"

Bạch Hiền khóc, nước mắt chảy dài trên mặt.

"Anh thích." Phác Xán Liệt hờ hững nói. "Sau này anh cũng vẫn làm những chuyện đó, anh thích mặc áo sơ mi trắng, thích ăn mì trường thọ, thích học, thích dịu dàng giống như Chung Đại."

"Nói dối!" Cậu kinh sợ cắt ngang lời anh.

Ánh mắt anh lướt trên chiếc áo sơ mi trắng đang mặc, nhãn thần lạnh lùng: "Không lừa em đâu, về sau anh ngày nào cũng sẽ mặc nó."

Bạch Hiền bị anh dọa đến kinh hoàng.

Từ thần thái đến giọng nói của anh, cậu hiểu rõ anh đang rất nghiêm túc, anh thật sự sẽ làm thế! Cậu bị anh làm cho sợ hãi hoảng hốt, bắt đầu run rẩy căng thẳng.

Không...!

Bạch Hiền lắc đầu thật mạnh, nhìn chiếc áo sơ mi trắng đó, cắn chặt môi rồi túm lấy nó.

Hai tay vận hết sức...

"Soạt!"

Áo sơ mi trắng bị cậu xé toạc.

"Em!"

 Phác Xán Liệt  nổi giận, cố gắng đứng dậy, nhưng đang sốt cao không có chút sức lực nào nên lại khuỵu xuống.

Áo sơ mi trắng không thể mặc được nữa!

Bạch Hiền lòng đau như cắt, cậu đứng ngây ra, nước mắt từng giọt từng giọt lấp lánh rơi xuống chiếc áo. Không khí trong phòng ngủ ngột ngạt đến nghẹt thở, ngoài cửa sổ bóng đêm tối mù, gió đêm thổi bay màn cửa, đêm đầu thu lại lạnh đến thấu xương. Sắc mặt Phác Xán Liệt lạnh lẽo, anh nhắm nghiền mắt, dường như không chịu nhìn cậu nữa!

Rất lâu rất lâu sau...

"Anh..."

Cậu ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay quẹt nước mắt trên mặt, đi đến bên giường, đứng bên cạnh anh. Chỉ nói một từ, lại cảm thấy ngàn vạn câu nói cũng bằng thừa, nỗi đau trong tim dường như đau đớn mãnh liệt hơn.

Phác Xán Liệt tựa vào giường, đôi mắt nhắm nghiền, trầm mặc, hai má đỏ bừng bừng, môi khô nứt nẻ lại tím nhợt nhạt. Không nổi giận la hét như trước kia, nhưng vẻ bình tĩnh của anh lại khiến người ta cảm thấy không thở nổi.

"Anh... không cần giống anh ấy!"

Bạch Hiền hít thật sâu, mạch đập rần rật bên tai.  

Nghe câu nói này, anh nhếch nhếch mép, lãnh đạm nói: "Không có anh ta, em vốn sẽ không từ Thanh Viễn đến Thánh Du, càng không thể đến bên anh, đúng không?"

Cậu á khẩu không nói được gì.

"Cho nên, anh phải cảm ơn anh ta." Phác Xán Liệt mở mắt, trong đáy mắt là sự ngạo mạn yếu đuối. "Cảm ơn anh ta đã cho anh gặp được em, nếu không có anh ta, sao em có thể đối xử tốt với anh như một thiên sứ được." Anh lại nhếch môi giễu cợt. "Anh ta là tấm gương để anh học tập, là mục tiêu để anh nỗ lực, tại sao đến cả cơ hội bắt chước và học tập anh ta em cũng không cho? Em đúng là người tàn nhẫn..."

Cậu cuống lên nói: "Anh không cần học theo Nhân, anh ấy là anh ấy, em thề sẽ không..."

"Sẽ không thế nào?" Anh ngắt lời cậu. "Sẽ không thí nghiệm cải tạo anh thành một Nhân thứ hai nữa, sẽ không tiếp cận anh chỉ vì trái tim của anh ta nữa, sẽ hoàn toàn quên hết mọi thứ, từ bây giờ sẽ chỉ thích mình anh không vương vấn kỷ niệm cũ nữa?"

Bạch Hiền đờ đẫn nhìn anh.

"Không thể, đúng không?" Phác Xán Liệt cười đau khổ, "Anh hận em, tại sao em không nói dối anh đi? Chỉ cần em nói là em thích anh, chỉ một chút thôi không vì anh ta mà vì chính anh, cho dù là nói dối anh cũng sẽ tin mà."

"Em..."

"Lừa dối anh đi!" Anh khàn giọng kêu lên, môi lại tím tái xanh mét, "Lừa anh một lần đi, nói em thích anh không hoàn toàn vì anh ta..."

"..."

"Nếu không..." Nếu không, làm sao anh dám khác anh ta, nếu không giống anh ta chút nào, cho dù có trái tim đó đi chăng nữa, em sẽ thích anh được bao lâu?

Bạch Hiền dùng hết sức cắn chặt môi, không ngừng run rẩy, máu trong người điên cuồng chảy, trong đầu trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì.

"... Em thích anh..."

Phác Xán Liệt cứng đờ người, anh nghe nhầm rồi, anh biết anh đã nghe nhầm! Chắc chắn là ảo giác đúng không? Là tiếng vọng của chính lời anh nói, đúng không? Anh...

"Nói lại lần nữa!"

Anh nhìn cậu đăm đăm, hết sức chăm chú nhìn vào môi cậu, chỉ cần cậu nói thêm lần nữa, nếu không anh sẽ phát điên mất!

"Em thích anh!"

Bạch Hiền nhắc lại lần nữa.

Giống hệt như bị điện giật cực mạnh! Nhịp tim Phác Xán Liệt khựng lại trong một khắc, giống một đứa trẻ thất thần, cổ họng tắc nghẹn.

Rất lâu sau.

"Em... nói có thật không?"

Anh nín thở thì thầm hỏi.

Không!

Không!

Anh lại cật lực lắc đầu, cười với cậu, cười như đứa trẻ vừa lo sợ vừa yêu thích quá độ đến hoảng loạn thất sắc, anh vươn tay ôm lấy cậu. "Em không cần nói! Anh tin! Anh biết em nói thật! Em sẽ không dối gạt anh! Em thật sự thích anh..."

Ôm cậu, Phác Xán Liệt chầm chậm thoải mái dựa đầu vào vai cậu. Tóc của cậu thơm quá, cổ cũng thơm, người cậu mềm mại mà thơm phức. Anh muốn mãi mãi được ôm cậu như thế này, cho dù là đang mơ, anh mãi mãi cũng không muốn tỉnh dậy. Vậy mà, nỗi đau sâu sắc lại mơ hồ lướt qua trong đáy mắt anh.

Được anh ôm trong vòng tay, Bạch Hiền khóc không thành tiếng.

Cậu không biết vì sao mình lại khóc, chỉ cảm thấy tim đau nhói đến không chịu nổi, chỉ có khóc, chỉ có để nước mắt tuôn ra, cậu mới không đau đớn nghẹt thở đến mức muốn chết ngay tức khắc nữa.

Màn cửa nhẹ bay bay...

Đêm yên tĩnh.

Nền gạch hoa lấp lánh ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn.

Anh và cậu ôm nhau.

Giống như những đứa trẻ muốn được dựa dẫm ỷ lại, anh và cậu ôm chặt lấy nhau.

Thời gian biến thành lâu dài...

Một thế kỷ có lẽ cũng chỉ như một chớp mắt mà thôi.  

------End chương 29------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net