Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Hở?"

"Chưa từng ăn ở đây bao giờ nên không biết món nào ngon." Phác Xán Liệt trợn mắt ngắm mấy cái tên đồ ăn lạ lùng. Giá cả gì mà rẻ thế này, chắc là chẳng ra gì rồi.

"Chưa ăn á? Rất nhiều thứ ở đây đều là món ăn nổi tiếng đó!"

"... Vì trước đây anh bị bệnh..."

"A, xin lỗi anh." Cậu ngượng nghịu gãi gãi đầu, đúng là liều thật.

"Em thích ăn hả?"

"Vâng." Cậu ra sức gật đầu.

"Vậy mỗi thứ gọi một phần là được chứ gì." Anh ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ. "Này!"

"Đừng!" Cậu vội vã níu tay anh. "Gọi hết làm sao ăn nổi? Ha ha, thế này nhé, anh tìm chỗ ngồi đi, em phụ trách mua đồ cho!"

"Em?" Anh có phần nghi hoặc, "Không phải chỉ cần ngồi và chọn món đưa phục vụ là được à?"

Sau khi Phác Xán Liệt nhìn đôi tình nhân đã ăn xong rồi, đồ dọn đi hết rồi mà vẫn anh anh em em tình tứ không chịu đi bằng ánh mắt lạnh lùng và khó chịu, họ đi rồi anh bắt đầu ngồi xuống, cho rằng Bạch Hiền sẽ về ngay, ai biết được thời gian tiếp theo chỉ nhìn thấy cậu xoay như chong chóng chạy tới chạy lui, đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa.

Cái tiệm Lục Châu này đúng là nơi kỳ quái!

Tiệm ăn bình thường thì chỉ cần chọn món và đưa cho phục vụ, sau đó ngồi chờ là xong, ở đây thì lại bắt người ta đứng mua phiếu ăn, rồi tự mình đi lấy món, cháo bên ô bên phải, bún bên trái, mì các thứ ở phía ngoài, gia vị lại giấu tuốt ở bên trong, đũa, muỗng, đĩa, giấm các loại đều nằm ở những chỗ khác nhau, người mới đến chắc là sẽ bị quay mòng mòng, anh chỉ nhìn cậu chạy tới chạy lui thôi mà đã chóng mặt hoa mắt rồi.

Cậu chạy đến đặt một đĩa thức ăn lên bàn.

Sau đó chạy đi.  

Lại chạy đến đặt một tô đồ ăn lên bàn.

Lại chạy đi.

Lại chạy đến đặt một bát đồ ăn lên bàn.

Lại chạy mất...

Lại chạy đến đặt một tô đồ ăn...

Tiếp tục chạy đi...

Phác Xán Liệt cau mày, anh cố gắng kiềm chế lửa giận trong người, nói với người phục vụ đang lau lau dọn dọn bàn kế bên:

"Lại đây!"

Phục vụ ngoảnh nhìn anh một cái, thấy bàn anh ngồi không dơ bẩn gì, lại quay đầu trở lại tiếp tục vừa lau bàn vừa ngâm nga điệu dân ca chậm rãi...

"Này! Anh là đồ ngốc à? Tôi gọi tới đây không nghe hả?" Lửa giận lại bốc lên, Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu phục vụ, giọng nói phát ra từ hai hàm răng đang nghiến chặt.

"Để làm gì?"

Chỉ vào Bạch Hiền đang vội vã chạy tới chạy lui lấy đồ ăn, hít thở thật sâu, Phác Xán Liệt cố kiềm chế cơn giận, trầm giọng nói: "Anh không thấy cậu ấy đang cần giúp đỡ sao? Mau đi!"

Anh phục vụ nhún nhún vai, nói: "Tôi chỉ lo phần dọn dẹp". Nói xong anh ta vẫn rất chậm rãi gạt đồ dơ trên bàn vào thùng rác.

Phác Xán Liệt tức giận thực sự!

Anh đứng phắt dậy, trán hằn gân xanh, co tay thành nắm đấm, xương cốt kêu rắc rắc. Mấy vị khách xung quanh sợ hãi nhìn anh, chỉ thấy đốm lửa giận dữ dường như phóng ra từ mắt anh chàng vừa cao vừa đẹp trai, chỉ chốc lát nữa thôi, chuyện xô xát gây gổ sẽ xảy ra ở tiệm Lục Châu này!

Mọi người lo sợ cho anh phục vụ đến đổ mồ hôi đầm đìa.

Mấy người phục vụ khác cũng thuỗn mặt ra.

Nhưng...

Phác Xán Liệt hít thở, lại hít thở thật sâu, cố gắng kiềm chế bản thân, cho đến lúc lửa giận trong mắt từ từ tắt hẳn.

Anh buồn bực ngồi xuống.

Tay anh vẫn nắm chặt, uể oải ngồi, cũng chẳng phát hiện ra Bạch Hiền đã quay trở lại, đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện.

Đặt một bát rượu gạo hoa quế xuống bàn.

Phác Xán Liệt ủ rũ không nói gì, liếc nhìn cậu, vẫn buồn bực im lặng.

"Xong rồi, thức ăn đầy hết bàn, bắt đầu ăn thôi!"

Bạch Hiền cười hi hi nói.  

Phác Xán Liệt uể oải nhìn thức ăn ê hề.

"Vừa nãy anh... muốn đánh người ta hả?" Đột nhiên cậu quay đầu lại hỏi.

"..."

"Tại sao lại không muốn đánh nữa?"

"..." Anh nhìn cậu chăm chú, ánh mắt tôi tối.

Bạch Hiền cắn chặt môi, tim nhói đau, nhưng lại lập tức mỉm cười giống như chẳng may may phát hiện ra điều gì.

"Vậy anh còn giận không?"

"Không."

"Nhưng rõ ràng hình như anh vẫn đang tức giận." Cậu nghi ngờ gãi gãi đầu.

"Anh nói không có là không có mà."

Cậu nghĩ ngợi một lúc, cười rất dễ thương, nói: "Vậy anh có vui không?"

"Tại sao phải vui?"

"Vì anh đã từng nói, anh muốn nhìn bộ dạng em bận rộn vì anh mà." Cậu tươi cười nhìn anh, ánh mắt trong veo, mái tóc ngắn mềm mại dịu dàng.

Phác Xán Liệt ngây người.

"Anh thấy rồi chứ? Em vì muốn mua những đồ ăn này mà đi đi về về bao nhiêu lần, xem này, trán em đẫm mồ hôi hết. Có phải anh vui lắm không?" Cậu nghịch ngợm nói.

"Ngốc!"

Ngực anh nóng hực, tay nắm chặt lại.

Bạch Hiền le lưỡi, vẫn cười hi hi không chút tức giận.

"Vì thế mà em mới tới đây à?" Giọng nói Phác Xán Liệt cứng nhắc, nhưng trong đáy mắt lại có ánh sáng khác lạ. Ở tiệm ăn khác, khách hàng chỉ cần ngồi đợi là được, cậu sẽ không có cơ hội tự đi lấy đồ ăn cho anh. Phải vậy không?

"Vâng... một phần là thế! Hơn nữa đồ ăn ở đây rất ngon!" Cậu hào hứng bắt đầu giới thiệu tên các món ăn. "Đây là mì xào, đây là rượu gạo hoa quế..."

Trên bàn đầy ắp thức ăn ngon mắt.

Ngón tay xinh xẻo trắng muốt của cậu vui vẻ chỉ đồ ăn, giới thiệu cho anh biết.

Phác Xán Liệt ngắm cậu.

Bạch Hiền đột nhiên im lặng, ngoái đầu lại nhìn anh đăm đăm, từ từ thu nụ cười lại, nhẹ nhàng nói:

"Anh có biết không?"

"..."

"Em cũng rất vui."

Anh hơi ngây người.  

 "Khi nãy anh tức giận là vì người phụ c vụ đó, nhưng... em lại cảm thấy rất vui". Lông mi cậu đen nhánh, tròng mắt đen trắng phân minh, "Đó mới là anh, đúng không, tuy hay giận là không tốt, nhưng đó mới là Phác Xán Liệt, đúng không?"

Anh nhìn cậu chằm chằm.

"Cám ơn anh." Cậu lại mỉm cười. "Em thích Phác Xán Liệt như trước đây, cũng thích Phác Xán Liệt cố gắng học cách kiềm chế bản thân... Em rất ngốc, không biết nên nói thế nào, nhưng mà... em thật sự rất muốn cám ơn anh."

Thích?

Thích sao?

Hạt kim cương trên cánh mũi lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

Anh nhìn cậu chăm chú.

Cậu nhìn anh chăm chú.

Ánh mắt cậu trong veo như nước, không chút lẩn trốn né tránh, cậu lặng lẽ mỉm cười với anh, nụ cười đó giống như một đóa hoa hạnh phúc.

...

"Ăn nhanh lên, ngốc, để nguội không ngon đâu!"

Anh căng thẳng nói, không nhìn cậu, gắp mì lên cho vào miệng, nhưng ngón tay cứng ngắc lại làm rơi xuống bàn.

Cậu cười.

"Cười cái gì? Muốn chết à?"

Anh thẹn quá hóa giận giơ nắm tay cốc lên trán Bạch Hiền, cốc một hơi mấy cái đến khi thấy cậu nhăn mặt đau đớn mới dừng lại.

"Cái này gọi là gì?"

"Cơm nếp gà."

Phác Xán Liệt cắn môi mấy lần, rất lạ lùng nhìn nhìn rồi hỏi: "Em có chắc đây là cơm nếp gà không?"

"Chắc mà."

Anh trừng mắt với cậu: "Em lừa anh phải không? Ở đây chỉ có nếp, làm gì có gà, phải gọi là cơm nếp nắm mới đúng!"

"Ha ha." Bạch Hiền vỗ tay cười lớn. "Chính xác! Trước đây em cũng giống anh, lúc mới đến Thánh Du thấy nhà ăn bán cơm nếp gà, em rất ngạc nhiên. "Gà" to thế chỉ có 5 hào (đọc là jiao, 10 jiao = 1 tệ), vội mua ngay 2 tệ để ăn, cắn trái cắn phải cũng chẳng thấy thịt gà đâu. Nhưng, nó chính xác là cơm nếp gà, kỳ quặc nhỉ!"

"Đúng là kỳ quặc..."

"Anh thử xem, đây là rượu gạo hoa quế, rất ngon đó, có mùi thơm của hoa quế, vị lại rất nhẹ, hợp khẩu vị lắm!"

"Ừm, rất ngon." Phác Xán Liệt cười, "Mỗi lần đến mùa thu, vườn trường Thánh Du nở rất nhiều hoa quế, anh đã thấy mấy bác trong nhà ăn làm một cái thùng to đặt dưới gốc cây, sau đó ra sức lay cành, rất nhiều hoa rơi xuống, sau đó họ phơi khô hoa rồi lấy một ít làm rượu này!"

"Làm thế sao?" Cậu hơi lo lắng, "Vậy có sạch không nhỉ? Em sợ là hơi dơ..."

"Cái đó thì anh không biết."

"Ồ." Cậu đờ người.

"Í. Món này ngon quá!"

"Nó là bì đậu." Cậu giải thích ngay. "Cũng là món đặc sản đó, bên trong là nếp có thêm ít sợi thịt gà, đậu phụ và nấm hương... bên ngoài là ... hình như là trứng gà và gì gì đó cùng chiên lên. Rất ngon đúng không? Nhưng đừng ăn quá nhiều, ăn nhiều sẽ thấy ngán !"

Tiệm Lục Châu ồn ào huyên náo, tivi chiếu những tiết mục rất vui nhộn, khách tấp nập đến rồi đi, mùi thơm thức ăn bao phủ. Phác Xán Liệt và cậu mặt đối mặt cùng ngồi ăn, nghe cậu hào hứng giới thiệu đồ ăn, không ngừng gắp mì xào và bì đậu vào trong đĩa cho anh, liến thoắng nói món này phải cho thêm giấm mới ngon, món kia phải cay một chút mới hợp.

Phác Xán Liệt ăn rất nhiều.

Mỗi món Bạch Hiền mua về anh đều ăn rất nhiều rất nhiều.

Rất ngon.

Quả thật rất ngon.

Mấy món ăn nhẹ này ngon tới nỗi khiến tim anh dường như nở căng ra, Phác Xán Liệt đột nhiên không thể nói nữa, vì anh sợ rằng máu lưu thông trong người từ ngực sẽ dồn hết lên mặt mất thôi.(^___^)  

Cứ như thế một lúc lâu sau,Phác Xán Liệt mới phát hiện ra một chuyện kỳ lạ.

"Sao em không ăn?"

"Đợi anh ăn xong em mới ăn." Cậu cười, giống như đó là chuyện đương nhiên. Vì sợ lãng phí nên mỗi thứ cậu mua một ít, cũng không biết món nào mới hợp khẩu vị của anh, đợi anh ăn hết món anh thích, phần còn lại để cậu ăn là được.

"Em..."

"Không sao đâu mà, trước đây em cũng ăn rồi. Anh chưa ăn thì bây giờ mỗi món đều thử một lượt đi."

Phác Xán Liệt trợn mắt nhìn cậu một lúc lâu, không nói được gì, đột nhiên, anh đứng phắt dậy, sải bước dài đến quầy thức ăn, hung hăng quăng lại một câu:

"Em ngồi yên đó, không được động đậy!"

Bạch Hiền toát mồ hôi hột.

Không lâu sau cậu cũng hiểu ra.

Phác Xán Liệt bắt đầu chạy qua chạy lại trong tiệm Lục Châu không ngừng nghỉ, anh mua bì đậu, canh mì, cơm nếp gà, rượu gạo hoa quế, sủi cảo, thịt bò xào, mì lạnh...

Tất cả các món ăn nhẹ trong tiệm anh đều mua hết.

Đồ ăn chất cao ngất trên bàn, tất cả nhân viên phục vụ và khách ăn đều đờ người há hốc miệng nhìn theo, Bạch Hiền mấy lần ngăn anh lại đều bị anh hung hăng ấn ngồi xuống ghế.

Mấy chục phút sau.

Cuối cùng Phác Xán Liệt cũng ngồi lại vào ghế đối diện Bạch Hiền:

"Được rồi, ăn đi!"

Cậu đờ đẫn nhìn anh.

"Ăn nhanh đi chứ, nguội rồi đây này!" Anh cúi đầu xuống tiếp tục ăn, quát nhỏ với cậu.

"...Cám ơn"

"Im miệng! Ăn đi!" Giọng anh càng hung dữ hơn.

Nhưng mà, nhiều đồ ăn thế này ăn sao cho hết đây?

Lúc Bạch Hiền ăn đến nỗi bụng muốn bục ra, cuối cùng phải thở hắt một hơi dựa vào lưng ghế, chuẩn bị gói đồ ăn còn lại mang về (ở TQ khi ăn không hết có thể gọi phục vụ gói lại mang về nhà, không như ở VN rất ngại chuyện đó nhỉ ), cậu quay đầu lại, mới phát hiện ra Phác Xán Liệt đang chăm chú nhìn cậu đến xuất thần.  

------End chương 31------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net