Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có sự xuất hiện của Mẫn Thạc, các sinh viên trong lớp như được tiếp thêm dũng khí. Tại Thánh Du, Mẫn Thạc chính là hóa thân của chính nghĩa.

Phác Xán Liệt vẫn không thay đổi sắc mặt,ánh mắt lạnh lùng:

"Không liên quan gì đến cậu."

Bạch Hiền đứng trong đám đông, tim cậu co thắt lại. Cậu có thể nghe thấy Tuấn Miên bên cạnh đang mắng chửi anh ta, có thể cảm thấy ánh mắt căm ghét của các sinh viên dành cho anh. Cắn chặt môi, cậu không dám thở mạnh, một cảm giác đau buồn đang chảy trong con người cậu.

.......

Nhân:

Anh ta có thật là thiên sứ không?

Anh ta có vẻ giống một con quỷ hơn, một con quỷ tính cách tồi tệ. Anh ta rất tồi tệ anh có biết không? Anh ta dùng quả bóng ném vào bạn học, Vệ Thụ bị đánh rất dã man, Mẫn Thạc cũng bị bóng ném trúng đầu.

Anh ta cũng không thèm xin lỗi.

Anh ta cũng không nói tại sao mình tức giận.

Nhưng mà-----

Nhìn anh ta rất cô độc.......

Giống hệt như lần đó, em vô cớ tức giận cãi nhau với anh rồi bước đi, anh đứng đằng sau gọi tên em em cũng không thèm quan tâm. Anh còn nhớ không? Lần đó thực ra em không đi xa, chỉ nấp ở một góc để nhìn trộm anh, em muốn biết anh có đau khổ không.....

Anh cô đơn đứng đó.

Ánh nắng chiều kéo bóng hình của anh dài hơn.

Anh đứng đó rất lâu,rất lâu,hình như vẫn muốn đợi em.....

......

"Vệ Thụ nói không sai," Mẫn Thạc nhìn Phác Xán Liệt, " Cậu là mộ kẻ vô dụng!"

Các sinh viên yên lặng.

Họ chưa từng nghe thấy Mẫn Thạc nói với người khác như vậy. Trước đây cậu luôn đối xử tốt với mọi người.

Phác Xán Liệt điên tiết lên!

"Cậu nói gì?"

"Tôi nói cậu là một kẻ vô dụng! Cậu chẳng biết làm gì cả, tất cả mọi việc đều do người khác làm thay anh, thậm chí chạy bộ cũng không được bốn trăm mét!" Mẫn Thạc không chớp mắt, "Sao lại trừng mắt như vậy, tôi nói sai à? Chỉ biết lấy bóng đánh người à? Có biết ném bóng vào rổ không? Cho cậu ném mười lần cậu cũng chẳng ném được một quả vào rổ đâu!"

Phác Xán Liệt vung tay lên.

"Bốp---"

Một cái tát mạnh đánh vào mặt Mẫn Thạc! Cái tát mạnh đến mức máu từ môi cậu đang chảy ra.

Các sinh viên kinh ngạc!

"Anh thật là quá đáng!"

Bạch Hiền không nhịn nổi.

Cậu đi lên đứng bên cạnh Mẫn Thạc, lấy khăn lau vết máu cho cậu. Sau đó cậu quay ra nói với Phác Xán Liệt: "Vừa rồi anh ném bóng vào người ta, bây giờ lại đánh người ta, như thế rất quá đáng anh có biết không?"

Phác Xán Liệt cười nhạt, cầm quả bóng trong tay quay quay: "A, lại một hiệp khách ra tay rồi, có phải là phim kiếm hiệp xem quá nhiều rồi không.?"

"Xin lỗi Mẫn Thạc và Vệ Thụ đi." Bạch Hiền nói.

Xin lỗi?.......

Phác Xán Liệt cười lớn. Ông trời chưa xin lỗi anh ta, tại sao anh ta lại phải xin lỗi người khác ?

Trong từ điển của anh ta không có hai chữ "xin-lỗi"

"Trừ khi tôi chết."

Phác Xán Liệt lại cười, một kiểu cười hết sức đáng ghét.

Bạch Hiền nhìn anh ta:"Chỉ có chết mới xin lỗi?"

"Tôi chết đi, các người có thể bắt đầu nằm mơ."

Ánh mắt Phác Xán Liệt lạnh lùng.

"Bạch Hiền, nói với cái loại người này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu đâu!" Mẫn Thạc dùng tay xoa chỗ đau ở môi, vừa ngẩng đầu lên nhìn Phác Xán Liệt, "với loại người này, ông trời tự nhiên sẽ trừng phạt hắn."

Người Bạch Hiền run run.

Cậu quay đầu nhìn Mẫn Thạc: "Đừng....", cậu nhìn Phác Xán Liệt, rồi lại nhìn Mẫn Thạc, cậu nắm chặt bàn tay, để móng tay đâm vào da thịt. Có lẽ,đành phải như vậy thôi.

"Xin lỗi."

Sân vận động buổi chiều.

Trời xanh mây trắng ánh nắng mặt trời xán lạn.

Gió nhẹ thổi vào đám cỏ, quả bóng màu nâu lăn nhè nhẹ trên nền đất, xa xa là các sinh viên lớp khác đang đánh bóng, bên cạnh là các sinh viên lớp B Kinh Tế Ngoại Thương đang thể hiện những trạng thái kinh ngạc khác nhau.

Trước mặt tất cả các sinh viên.

Bạch Hiền mặc đồ thể thao màu trắng đang khom lưng xin lỗi Mẫn Thạc, đầu cậu cúi xuống rất thấp.

Mẫn Thạc không dám tin vào mắt mình:

"Bạn nói gì?"

"Xin lỗi....",móng tay đâm vào lòng bàn tay rất đau, Bạch Hiền vẫn giữ tư thế cúi người, "Mình thay mặt Phác Xán Liệt xin lỗi bạn."

"Cậu điên à? Tại sao cậu lại thay hắn xin lỗi?" Mẫn Thạc tức giận.

Tuấn Miên cũng chạy ra từ trong đám đông, dùng sức kéo Bạch Hiền lên: "Này,cậu làm sao vậy?Sao lại điên rồ đi xin lỗi cho loại người đó?"

"Xin lỗi,hãy tha lỗi cho anh ta đi."

Bạch Hiền cúi thấp người hơn xuống, trong làn gió nhẹ, cơ thể yếu ớt của cậu dường như có thể bị gió thổi đi.

"Còn nữa-----Mong mọi người đừng nói anh ấy là đồ vô dụng, cũng đừng chửi mắng anh ấy nữa."

Tiếng nói của cậu còn nhẹ hơn làn gió, nhưng rất kiên quyết.

Phác Xán Liệt nắm chặt bàn tay nhìn Bạch Hiền, bước nhanh về phía cậu, dùng sức lắc mạnh vào vai cậu:

"Mẹ kiếp! Cậu lại bị bệnh gì nữa đây!"

Bạch Hiền có vẻ như đứng không vững, cậu miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn anh ta:

"Không phải là anh không muốn xin lỗi à? Cho nên tôi sẽ thay anh."

"Cậu là cái quái gì!" Phác Xán Liệt tức giận, "thay tôi xin lỗi?! Cậu chết đi! Rút lại tất cả những lời vừa nói, có nghe thấy không!!"

Bạch Hiền đầu óc quay cuồng:"Không được....."

"Phác Xán Liệt! Lại là anh đang gây chuyện!"

Lúc đó, thầy giáo thể dục Phương đã trở về. Thầy giáo Phương đã nghe khái quát về sự việc từ các sinh viên, nguyên nhân là khi mọi người đang đang học tiết thể dục, còn Phác Xán Liệt lại ngang nhiên nằm ngủ. Vệ Thụ trêu anh ta là đồ vô dụng, bị Phác Xán Liệt nghe thấy, thế là bắt đầu khung cảnh dùng bóng đánh người.

Thầy giáo Phương cao 1m85, người rắng chắc như một lực sỹ, cho nên các sinh viên sau lưng ông đều gọi ông là "Phương kim cang". Ông đưa tay nắm lấy cánh tay Phác Xán Liệt, giải thoát Bạch Hiền, tức giận nhìn Phác Xán Liệt:

"Tiết học của tôi anh cũng dám gây chuyện?!"

Toàn bộ các sinh viên đều trở nên hưng phấn. Nghe nói Phương kim cang luôn ghét các thói hư tật xấu, các sinh viên hay gây chuyện trước đây đều bị ông giáo huấn rất thảm hại.

Phác Xán Liệt quay đầu lại!

Đáng sợ----

Các sinh viên căng thẳng đứng nhìn.

Phác Xán Liệt đứng đối diện với thầy giáo Phương, khí thế không hề bị áp chế!

Lúc đó, tất cả các sinh viên trên sân đều cảm thấy không khí không bình thường. Nam sinh nữ sinh đều đứng xung quanh, căng thẳng chờ đợi những tiến triển của sự việc.

"Nghe nói Vệ Thụ mắng anh là đồ vô dụng?" Thầy giáo Phương nhìnPhác Xán Liệt,"Anh ta mắng anh là không đúng. Nhưng, anh dùng cách này giải quyết vấn đề thì thật quá đơn giản và bạo lực quá đó."

"Thầy giáo Phương!"

Vệ Thụ tức giận, anh bị đánh còn nói là anh không đúng?! Thì ra thầy giáo Phương cũng chỉ giống như các giáo viên khác.

Phác Xán Liệt cười lạnh:"Đánh thì đánh thôi,thầy muốn thế nào?"

"Muốn chứng minh anh không phải là kẻ vô dụng rất dễ. Trong các hạng mục thể thao, cái làm cho con người ta tôn kính và bội phục nhất là chạy Marathon, chỉ người có ý chí mới làm được. "Tay của thầy giáo Phương chỉ về phía đường chạy màu đỏ, "Nếu như anh có thể chạy được 10.000m. Thế thì, sẽ chứng minh được rằng Vệ Thụ sai."

Các sinh viên kinh ngạc.

10.000 m cơ à!

Chạy 1000 m đã mệt chết đi được rồi, 10.000 m thì sẽ như thế nào đây.

"Được! Nếu như cậu có thể chạy được 10.000 m, sự việc hôm nay cái sai là ở tôi! "Vệ Thụ kiên định nhìn Phác Xán Liệt, "Nếu như không chạy được, cũng có thể cho mọi người biết được rằng---Phác Xán Liệt chỉ là một thằng vô dụng!"

Trong 3 năm học đại học, Phác Xán Liệt không chỉ chưa từng tham gia bất cứ một hoạt động thể thao nào, đến cả đợt kiểm tra cơ bản nhất cũng không tham gia, tất cả các hoạt động thể thao trong lớp trong trong trường anh ta cũng đều vắng mặt. Các sinh viên nam truyền miệng nhau, đừng nhìn dáng người Phác Xán Liệt cao to như vậy, kỳ thực hắn chỉ là một kẻ chạy 500 m cũng không được.

Trong giây lát, tất cả các ánh mắt đều dồn về phía Phác Xán Liệt!

Phác Xán Liệt đứng đó, ánh mắt vẫn lạnh lùng. Viên kim cương đính trên mũi anh ta phản chiếu ánh nắng mặt trời chói lòa.

Các sinh viên yên lặng.

Trời ơi, ngay cả lúc này, Phác Xán Liệt vẫn đẹp trai đến như vậy. Nếu như tính cách anh ta không đến mức như vậy, có lẽ đã là một bạch mã hoàng tử trong phim và tiểu thuyết rồi.

Một cậu con trai đứng trước mặt Phác Xán Liệt.

"10.000 m, thế à? Tôi chạy thay anh ấy. "Ánh mắt cậu con trai kiên quyết, "Không cần phải xin lỗi anh ấy, bởi vì lỗi là ở anh ấy. Nhưng mà, xin mọi người tha lỗi cho hành vi hôm nay của anh ấy."

Cậu con trai cúi người xin lỗi Vệ Thụ, Mẫn Thạc và thầy giáo Phương, sau đó cậu bắt đầu chạy ra đường chạy màu đỏ.

Lại là Bạch Hiền!

Các sinh viên xung quanh hết sức kinh ngạc, cậu con trai này thật là thần kinh có vấn đề rồi! Thầy giáo Phương kinh ngạc, thật nhìn không ra, Phác Xán Liệt thật cao tay, có thể tìm được một người dám hy sinh đến mức như vậy. Tuấn Miên ngạc nhiên đến mức không biết nói gì. Mẫn Thạc nhìn bóng dáng Bạch Hiền trên đường chạy, chán nản.......

Phác Xán Liệt nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói:"Hết tiết rồi." Nói xong, anh ta bước đi, ánh mắt cũng không thèm quay ra nhìn Bạch Hiền.

"Này! Cậu ấy chạy không tính!"

Đến lúc này Vệ Thụ mới phản ứng.

*** ***

Mặt trời đang lặn.

Trời bắt đầu tối.

Các sinh viên Thánh Du lần lượt ra về, không có ai thèm chú ý đến bóng hình yếu ớt của cậu con trai đang chạy.

Vòng thứ 17.....

Trong người Bạch Hiền như muốn vỡ tung ra, cố gắng hết sức nhưng cũng không hít thở được không khí. Trước mặt đều là màu đen, cậu không nhìn thấy đường chạy, không nhìn thấy trước mặt có người hay không, cậu không cảm giác thấy đôi chân của mình nữa, cậu chỉ cảm thấy-----

Sau đó cậu có thể sẽ chết!

Sân vận động vắng vẻ.

Thầy giáo đã về, các sinh viên cũng đi hết, chỉ chỉ còn vài người tò mò ở lại xem một lúc nhưng rồi cũng trở về đi ăn.

Không có ai đếm vòng cho Bạch Hiền.

Thực ra, Bạch Hiền cũng không biết là mình chạy được 17 vòng hay 18 vòng. Cho nên cứ tính 17 vòng vậy, kể cả chạy đến mức nôn ra máu, cũng phải chạy hết 10.000 m này!

Bạch Hiền mệt đến mức chẳng còn ý thức được gì nữa. Ngoại trừ nhịp tim đang đập dồn dập, hai bên tai cậu chỉ nghe thấy ù ù như tiếng gió.

Ánh mặt trời cũng không còn....

Đèn đường đã sáng.

Con đường chạy màu đỏ.

Bóng hình Bạch Hiền chìm trong màn đêm, chỉ đến khi cậu chạy đến phía dưới bóng đèn mới nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đang hết sức mệt mỏi của cậu.

*** ***

Màn đêm tràn ngập không gian.

Tiếng lá cây lay động trong gió.

Cơ thể giống như sắp tan nát!

Trong người đau đớn như có lửa đốt!

Cuối cùng Bạch Hiền cũng chạy hết 10.000m, cậu cúi xuống thở dốc....

Thật mệt mỏi.....

Cậu ngồi xuống đất, ôm mặt khóc....

"Nhân...,"

Hôm nay tập thể thao, chạy thật lâu, thật lâu.

Anh đang cười à?

Không lừa anh đâu, em thật sự đã chạy đấy! Nhưng mà, chạy thật là mệt.....có một lúc em nghĩ rằng có lẽ mình sẽ chết mất. Trước đây, anh luôn nói em quá lười, không biết vận động thể thao, lúc đó em vẫn cứng đầu cãi, mặc dù em không chạy nhưng chỉ cần em chạy thì sẽ là một thiên tài thể thao.

Em không phải là thiên tài.

Em chạy đến mức sắp chết đây này.

Nhân, anh đang bận gì vậy? Có thể xuất hiện một chút được không? Chỉ cần một chút thôi...."

Ánh đèn chiếu qua lá cây.

Một bóng người xuất hiện trước mặt Bạch Hiền.

Cậu ngẩng đầu lên.

"Hình như cậu cũng không giỏi chạy bộ nhỉ."

Tiếng nói rất lạnh nhạt, người nói ngạo nghễ đứng đó, khoanh hai tay.....

Bạch Hiền vội vàng lau nước mắt trên mặt, mỉm cười:

"Em không sao, không mệt chút nào."

Phác Xán Liệt lắc lắc vai cậu: "Ai quan tâm đến cậu! Tôi chỉ là tiện đường đi qua đây thôi."

"À."

"Tại sao lại chạy thay tôi?" Phác Xán Liệt lạnh lùng.

Bạch Hiền cố gắng đứng dậy, cậu dựa vào cây, tiếng thở vẫn hết sức khó khăn, trong người vẫn đang hết sức mệt mỏi:

"Tại sao.....không nói với họ anh không thể vận động mạnh được?"

Phác Xán Liệt kinh ngạc!

Anh nắm vào vai cậu, hét lên:"Cậu---!"
"Không phải anh bị bệnh tim à? Bạch Hiền lắc người, anh ta định bóp nát đôi vai cậu ra chắc, "Bệnh tim không thể vận động mạnh được, tại sao anh không nói với thầy giáo và các bạn?"

"Sao cậu biết được?!"

"Trí nhớ kém thật...." Bạch Hiền thử cố gắng thoát khỏi đôi tay hộ pháp của anh ta, "Hôm đó là em đưa anh đến bệnh viện. Có lẽ bệnh của anh phát tác nhỉ, cả người đều hôn mê." Nói ra, anh ta còn chưa trả tiền taxi cho cậu...

Phác Xán Liệt thất thần, đôi tay của anh ta rời khỏi người cậu.

"Tôi không bị bệnh tim."

Đôi môi anh ta cứng như Đại Lý thạch(một loại đá ở TQ)

Bạch Hiền tỏ vẻ an ủi: "Cơ thể có bệnh không phải là một việc mất mặt."

"Tôi nói rồi----!Tôi----không-----bị----bệnh-----tim!Tai cậu bị điếc à?!!"

Phác Xán Liệt tức giận hét lên. Anh ta đấm mạnh vào cây.

"Em biết rồi."

Bạch Hiền ho nhẹ, mồ hôi trên người đã hết, một cảm giác lạnh tràn đến.

"Yên tâm,em sẽ không nói với người khác đâu." Cậu mỉm cười, ánh mắt đẹp như vầng trăng khuyết trong đêm, "Nhưng mà anh phải tự chăm sóc bản thân mình nhé, đánh nhau cũng là hoạt động mạnh đấy. Nếu như anh không biết chú ý đến cơ thể của mình, có thể em sẽ nói bí mật này cho người khác đấy!"

Cái này----

Có được coi là uy hiếp không?

Dưới tán cây trong đêm, Phác Xán Liệt tức giận nhìn cậu con trai yếu ớt.

------End Chương 5------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net