Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt đi lên phía trước.

Anh vẫn không hiểu được mình rốt cuộc đang làm cái gì, thì đã đi vòng đến bên cạnh vòi phun nước, đưa tay ra đỡ lấy Bạch Hiền đang ướt đẫm người.

Tiếng nước phun ào ạt.

Bạch Hiền đứng trước mặt anh, cậu trông tội nghiệp giống như một con cá vừa nhảy ra khỏi nước.

Bàn tay Phác Xán Liệt  vẫn giơ ra.

Nhìn tay anh, cậu sững người, ngẩng đầu lên, nụ cười yếu ớt nở trên môi cậu. Sau đó, cậu cũng giơ tay ra----

Hai bàn tay nắm lấy nhau.....

Ngón tay tiếp xúc ngón tay....

Ngón tay cậu lạnh buốt.....

Ngón tay anh nóng hổi.......

Ngay lúc đó, Bạch Hiền đột nhiên ngã xuống nước.....

*** ***

Trong bệnh viện đông đúc người, hành lang lộn xộn. Các bác sỹ y tá đi đi lại lại, nhìn người bệnh đi đi lại lại, người thăm bệnh đi đi lại lại, giường bệnh đẩy qua đẩy lại. Tuấn Miên và Mẫn Thạc vội vã chạy đến bệnh viện, đến tầng 3.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra!

"Bạch Hiền!"  

 Tuấn Miên hét lớn. Đột nhiên nhận được điện thoại nói Bạch Hiền trong bệnh viện, bảo họ đến, không nói rõ tại sao lại ở trong bệnh viện, cũng không nói rõ tình hình thế nào, điện thoại đã ngắt. Vội vàng chạy đến bệnh viện, cậu và Mẫn Thạc đến mức không nói với nhau được câu nào.
Đóng cửa lại, Mẫn Thạc nhìn không thấy bác sỹ trong phòng bệnh, cũng không có thiết bị cấp cứu khẩn cấp, trong lòng đôi chút yên tâm, biết rằng tình hình của Bạch Hiền cũng không đến mức quá nghiêm trọng.

Tuấn Miên vội đến bên Bạch Hiền:

"Bạch Hiền! Bạch Hiền! cậu thế nào rồi?!"

Bạch Hiền yên lặng nằm trên giường bệnh, mái tóc ngắn của cậu vẫn còn đôi chút nước, sắc mặt xanh xao, đôi môi tím ngắt, cậu nặng nề ngủ, bàn tay trái nắm rất chặt.

"Nói nhỏ chút, cậu ấy đang ngủ."

Mẫn Thạc nhẹ giọng nói, rồi kéo Tuấn Miên từ bên cạnh giường bệnh ra xa một chút.

"À."

Tuấn Miên liếc nhìn Bạch Hiền, rồi nhẹ nhàng lùi ra xa. Hy vọng không không ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi.

Phòng bệnh yên lặng trong giây lát.

Trong không khí dường như chỉ có hơi thở yếu ớt của Bạch Hiền.

Ánh mắt của Tuấn Miên từ giường bệnh dịch chuyển, rồi kinh ngạc nhận ra, thì ra trong phòng bệnh còn có một người khác nữa!

Phác Xán Liệt đứng ở góc tường, cách Bạch Hiền khoảng ba, bốn mét. Bàn tay anh đút túi quần, ánh mắt không có biểu cảm gì.

Tuấn Miên xông đến, chỉ tay về phía anh: "Đúng rồi, hôm nay Bạch Hiền đi chơi với cậu phải không? Cậu lại làm điều gì khiến cậu ấy phải vào bệnh viện thế này?!"

Phác Xán Liệt không quan tâm.

Tuấn Miên tiếp tục hét lên: "Này! Bạch Hiền tốt với cậu như vậy, thay cậu chạy mười nghìn mét, giúp cậu viết bài luận, chiếc áo mỏng như vậy cậu đưa cậu ấy cũng mặc.....cậu không biết là Bạch Hiền đang bị bệnh à? Cậu ấy đang sốt cao, sốt ba mươi chín độ! Tôi không cho cậu ấy đi, nhưng cậu ấy vẫn cứ đi, còn nói là sợ cậu phải đợi, chưa đến mười giờ đã đi rồi! Nói đi! Cậu rốt cuộc đã làm gì hại Bạch Hiền đến nông nỗi này!"

"Tuấn Miên!"

Mẫn Thạc nói với cậu phải nói nhỏ. Phác Xán Liệt là một kẻ hết thuốc chữa, điều này cả trường Thánh Du đều biết. Hy vọng Bạch Hiền qua lần này sẽ không như vậy nữa.

Tuấn Miên nhịn giọng. Chết thật, tức giận lại quên hết rồi. Cậu lại trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt vẫn lạnh lùng, anh ta không nhìn Tuấn Miên, dường như cũng chẳng nghe thấy cậu nói gì.

Đột nhiên----

Anh đứng thẳng dậy, đi đến bên giường bệnh.

"Này! Cậu làm gì vậy!"

Tuấn Miên vội vàng giơ tay ngăn anh lại. Lại muốn làm điều gì hại đến Bạch Hiền đây? Phác Xán Liệt đẩy tay cậu ra, đi đến bên Bạch Hiền.

"Tỉnh rồi à?"

Giọng nói anh vẫn lạnh lùng.

Tuấn Miên cũng vội vàng đi đến, cúi đầu nhìn. À, Bạch Hiền yên lặng nằm đó, cậu dần dần mở mắt, có vẻ vẫn rất mệt mỏi.

Bạch Hiền cố gắng ngồi dậy, ánh mắt quay sang nhìn Tuấn Miên và Mẫn Thạc:

"Cảm ơn các cậu, mình không sao."

Tuấn Miên lo lắng, vội vàng ấn cậu nằm xuống, hét: "Sao lại không sao? Không sao mà lại vào bệnh viện à! Cho chúng mình biết, Phác Xán Liệt đã làm gì với cậu?"

"Không sao. Mình không sao mà."

Bạch Hiền nở nụ cười yếu ớt. Sau đó, ánh mắt cậu nhìn Phác Xán Liệt.

Nụ cười cậu đẹp như thiên sứ.

Giọng nói rất, rất yếu ớt, cậu nói với anh----

"Em tìm thấy rồi."

Cậu vất vả giơ bàn tay trái ra, một cái khuyên kim cương.....

Phác Xán Liệt nhìn cái khuyên.

Cái khuyên trong bàn tay cậu đột nhiên phát sáng rực rỡ!

*** ***

Khi Chung Đại chuẩn bị về nhà, nhìn thấy cửa của nhà bên cạnh vẫn mở, còn bên trong u ám không bật đèn.

Chung Đại gõ cửa rồi bước vào, vừa bước đi vừa hỏi: "Mẹ Phác? Xán Liệt? Có ai ở nhà không?"

Không có ai trả lời.

Phòng khác yên tĩnh dường như không có ai cả.

Khi ánh mắt của Chung Đại dần dần thích nghi với bóng tối, anh nhìn thấy Phác Xán Liệt đang nhắm mắt ngồi trên ghế sofa.

Chung Đại bước đến, ngồi bên cạnh anh, khoác vai anh: "Này, đang nghĩ gì thế." Rất ít khi nhìn thấy Xán Liệt thế này.

Phác Xán Liệt bị đánh thức, mở mắt ra nhìn thấy Chung Đại-người bạn lớn lên cùng với anh.

Chung Đại tỉ mỉ dò hỏi anh: "Nghe viện trưởng nói, hôm nay cậu đến bệnh viện?"

"Ừ."

"Ái chà, chuyện lạ nhỉ," Chung Đại vuốt mũi cười cười, "Cậu không phải là có chết cũng không vào bệnh viện à? Sao hôm nay lại tự mình đến đó vậy." 

Phác Xán Liệt quay sang, biểu cảm có chút lúng túng.

"Nghe nói, cậu bế một người đến đó, có vẻ rất lo lắng, hét lớn ra lệnh viện trưởng Nhiệm phải đích thân khám bệnh cho người đó" Chung Đại cười thành tiếng: " Xán Liệt, có phải yêu rồi không, chúc mừng, chúc mừng."

"Viện trưởng Nhiệm thật lắm mồm!" Phác Xán Liệt nói.

"Người đó là ai? Hôm nào cho mình gặp nhé, ái chà, có thể làm cho công tử Phác lo lắng như vậy." Chung Đại hài hước đùa.

"Không phải. Cậu ta chỉ là một người điên."

Giọng nói Phác Xán Liệt có vẻ buồn buồn.

"Người điên?" Chung Nhân lại càng tò mò. Là người điên như thế nào, có thể làm cho Xán Liệt xấu hổ và lo lắng như thế này.

Phác Xán Liệt lại im lặng.

Sắc mặt anh có vẻ khác thường, sâu trong mắt dường như có cái gì đó đang phát sáng. Nhưng lại có vẻ mờ ảo, tranh đấu và không rõ ràng.

Ngón tay anh vô ý thức nắm cái gì đó.

Chung Đại nhìn thấy, chỉ nhìn thấy cái khuyên kim cương, trong bàn tay Phác Xán Liệt không ngừng phát sáng.

"Này, cái khuyên trên mũi cậu sao lại gỡ xuống." Xán Liệt đeo nó đã lâu lắm rồi, Chung Đại thậm chí còn cảm thấy cái khuyên đã trở thành một bộ phận trong cơ thể của cậu.

Phác Xán Liệt nhìn chiếc khuyên.

Ánh sáng từ chiếc khuyên kim cương phát sáng khắp phòng.

Một hồi lâu-----

Phác Xán Liệt hỏi: " Chung Đại, nếu như có người nói với cậu---người đấy thích cậu,vchỉ cần cậu vui, bất cứ điều gì người ấy cũng có thể làm. Kể cả khi thật sự không muốn làm, kể cả việc khó khăn như thế nào cũng làm...."

"Là người đó à?"

"Ừ."

Phác Xán Liệt dựa đầu vào ghế sofa, nhắm mắt lại, anh nắm cái khuyên vào trong lòng bàn tay: "Nhưng mà, tại sao đây? Mình luôn đối với cậu ta rất tệ, cũng không thể hiểu được cậu ta tại sao....."

Chung Đại yên lặng nghe anh nói.

"Đại, cậu không biết...."

"Cậu thích cậu ấy à?" Chung đại mỉm cười.

Phác Xán Liệt trầm ngâm.

"Không biết. Chỉ là mỗi lần cậu ấy cười với mình, mình chỉ muốn hung dữ với cậu ấy. Mình hung dữ với cậu ấy, cậu ấy vẫn cười với mình. Sau đó....Mình lại muốn càng hung dữ với cậu ấy không....."

"Xán Liệt, cậu là thằng ngốc!" Chung Đại cười lớn.

Phác Xán Liệt hít thở sâu, mở mắt ra, nói lớn:

"Cậu ta là một người điên."

"Ừ, Thằng Ngốc và Người Điên là một đôi trời sinh mà." Chung Đại nghiêm túc nói.

"Chung Đại!!"

Khuôn mặt Phác Xán Liệt đỏ gay.

"Yêu đi," Chung Đại cười, "đàn ông con trai từng này tuổi rồi, cũng nên yêu một lần đi."

Phác Xán Liệt đẩy anh ra: "Nói chuyện như ông già, chỉ hơn mình có hai tuổi. À này, tại sao cậu không yêu?"

"Mình?" Chung Đại xoa xoa mũi cười, "Mình vẫn đang chờ đợi cô gái của đời mình."

Phác Xán Liệt chịu không nổi nhìn anh.

Chung Đại lại cười lớn.

Hai người cười rất vui vẻ, căn phòng trong giây lát trở nên rộn rã.

Qua một lúc, khổ sở lại hiện lên trên khuôn mặt Phác Xán Liệt.

"Đại, mình lo....."

"Sao vậy?"

Phác Xán Liệt im lặng.

Chung Đại mỉm cười, nhìn anh: "Cậu bây giờ đang khỏe mạnh, chỉ cần cẩn thận một chút, điều gì cũng có thể. Nếu như cậu ấy thật sự là một người tốt, thì đừng có do dự nữa, yêu đi...."

"Ừ...."

"Cậu đã cảm động trước cậu ấy rồi."

"Mình không có!" Phác Xán Liệt thiếu chút nữa nhảy lên.

"Được, được, cậu không có," Chung Đại nhịn cười, "thế thì coi như cho cậu ấy một cơ hội đi."

Thật à----

Được không?

Chiếc khuyên lạnh lẽo được bàn tay nóng hổi làm ấm

........  

"10.000 mét à? Mình chạy thay anh ấy."

Con đường chạy dài màu đỏ.

Bóng hình cậu chìm trong bóng tối, chỉ khi cậu chạy qua bóng đèn mới nhận ra.

.......

"Bài viết là của Phác Xán Liệt!"

Cậu đứng bật dậy, tiếng nói đầy vẻ cương quyết.

Anh nhìn thấy đôi mắt đó----

Trong sáng như nước trắng đen rõ ràng, mang đôi chút buồn, yếu ớt, nhưng lại cực kỳ kiên cường!

.......

"Tìm thấy cái khuyên, anh sẽ vui chứ?" Cơ thể cậu đang run lên.

......

Cậu im lặng nằm trên giường bệnh, mái tóc ngắn vẫn còn đôi chút ướt, khuôn mặt xanh xao, đôi môi tím ngắt. Cậu đang ngủ, tay trái nắm chặt lại.

"Em tìm thấy rồi."

Chiếc khuyên trong bàn tay cậu đột nhiên lóe sáng rực rỡ!

.........

Phác Xán Liệt hít thở sâu, anh có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập nhanh.....

"Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!...."

*** ***

Buổi sáng.

Trước tiết học đầu tiên.

"Này, cậu vẫn chưa hết sốt, đi học làm gì! Nếu như bệnh càng nặng thì làm thế nào?! Tuấn Miên ngồi cạnh Bạch Hiền, nhìn cậu. Thật không hiểu nổi, nghỉ học thì cứ nghỉ, dù sao bác sỹ cũng đã viết đơn bệnh rồi, sẽ không bị đánh dấu bỏ học mà.

Bạch Hiền ho nhẹ, mở sách ra:

"Thầy giáo khi dạy sẽ bổ sung rất nhiều nội dung khác, chỉ dựa vào tự mình đọc sách sẽ bị thiếu hụt một số kiến thức."

"Này, tiết học này quan trọng, hay là bệnh của cậu quan trọng đây?"

"Mình không sao, chỉ còn 38 độ thôi, sẽ khỏi ngay thôi mà."

Tuấn Miên khổ sở:

"Năn nỉ đấy, có đi học hay không có quan hệ gì đâu, cậu chắc chắn sẽ đủ điểm mà."

Bạch Hiền mỉm cười lắc đầu:

"Chỉ có cố gắng, người học xuất sắc mới có thể làm thiên sứ."

"Thiên sứ?"

Cái gì vậy?

"Tại sao cậu muốn làm thiên sứ?"

"Người ở bên người, hoa bên hoa, chim bên chim, thiên sứ cũng sẽ ở bên thiên sứ." Bạch Hiền vừa đọc sách vừa nói.

Càng nói càng khó hiểu, Tuấn Miên hai mắt mơ hồ.

Cửa phòng học bị đá mạnh!

Các sinh viên lại sững sờ quay sang nhìn.

Phác Xán Liệt lạnh lùng, anh mặc bộ đồ đen, vai khoác chiếc ba lô to, ánh mắt không biểu cảm.

"Lại là hắn, thật đáng ghét! Tại sao gần đây hắn ngày nào cũng đi học nhỉ? Không giống như trước đây ngày nào cũng bỏ học, mọi người đều được yên." Tuấn Miên thì thầm. Cửa phòng học thường xuyên bị hắn đá, hậu cần đã phải đến sửa bốn, năm lần rồi.

Phác Xán Liệt đứng đó, ánh mắt lạnh lùng dò xét khắp phòng học, sau đó bước thẳng đến. Tuấn Miên mở to mắt, kinh ngạc. Cái gì? Anh ta đang đi về phía cậu và Bạch Hiền!

"Bạch Hiền!"

Tuấn Miên nói. Trời ơi, Phác Xán Liệt lại muốn làm gì đây, anh ta vẫn hại Bạch Hiền chưa đủ hay sao?

Khi Bạch Hiền ngẩng đầu lên----

Phác Xán Liệt vừa lúc bước đến trước mặt Bạch Hiền. Ánh nắng sớm chiếu lên người anh, dáng người cao to của anh như bao vây lấy Bạch Hiền.

"Cậu đến đây làm gì!"

Giọng nói anh ta vừa hung dữ vừa lạnh lùng.

Bạch Hiền sững người, bắt đầu ho: "Khụ....em đến học mà...."

"Phác Xán Liệt, làm gì mà hung dữ như vậy! Anh hại cậu ấy vẫn chưa đủ hay sao, hôm nay lại định giở trò gì để hại cậu ấy nữa đây! Cho cậu biết----" Tuấn Miên nói liên hồi, tất cả sinh viên trong lớp đều quay lại nhìn.

"Bác sỹ nói cậu phải nghỉ ngơi!"

Bạch Hiền sững người.

Tuấn Miên trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Các sinh viên trong lớp cũng vậy, trong giây lát không hiểu vì sao. Phác Xán Liệt đang quan tâm đến Bạch Hiền à?"

"Không học hành gì nữa, quay về ký túc!" Phác Xán Liệt cầm cặp của Bạch Hiền lên, thô lỗ nhét sách vở của cậu vào cặp, nhét nhầm cả sách của Tuấn Miên vào đó mà cũng không biết.

"Em.....em muốn đi học....."

Bàn tay Bạch Hiền nắm chặt cặp sách, nói nhẹ nhàng.

Trên chiếc cặp sách màu trắng, bàn tay của Phác Xán Liệt, bàn tay của Bạch Hiền, khoảng cách không đến hai cen ti met. Anh muốn giật lấy cặp sách của cậu, cậu lại dùng sức giữ lại.

Phác Xán Liệt hét lên:

"Này!Cậu----"

Bạch Hiền cười với cậu.

Ánh mắt cậu nhìn thẳng, đôi môi vẫn còn chút xám xịt, nhưng nụ cười rất có tinh thần.

"....Em thật sự không muốn nghỉ học...."

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu một hồi lâu.

Cuối cùng------

Anh nói:"Tùy cậu!" Anh buông cặp sách của cậu xuống!

"Cảm ơn."

Tiếng nói của Bạch Hiền rất nhẹ nhàng, nhỏ đến mức chỉ có Tuấn Miên bên cạnh mới nghe thấy, cũng chỉ có Tuấn Miên nhìn thấy hình như sắc mặt Phác Xán Liệt đột nhiên đỏ lên một chút.

Phác Xán Liệt quay lưng bước đi.

Đột nhiên, hít sâu một hơi, biểu cảm của anh dường như đang tranh đấu. Anh lại quay người, mở cặp sách của mình, lấy từ bên trong ra----

Một bình thuốc!

Một gói thuốc giấy!

Một hộp thuốc!

Lại một gói thuốc giấy nữa!

.......

Cuối cùng là một bình nước giữ ấm!

Bạch Hiền và Tuấn Miên sững người nhìn đống thuốc trên mặt bàn, cả lớp đều kinh ngạc.

"Uống hết chỗ thuốc này!"

Phác Xán Liệt cương quyết nói, rồi quay người bước về chỗ của mình.

Uống hết.... chỗ thuốc này?

Có phải Phác Xán Liệt đã mua hết thuốc cảm lạnh ở cửa hàng thuốc chăng, uống hết chỗ thuốc này, sẽ xảy ra chuyện.....

Tuấn Miên cúi mặt xuống bàn cười lớn.

Bạch Hiền cười khổ sở mở bình nước ra.

Hơi nóng thoát ra.

Tuấn Miên kinh kỳ: "Ha ha, Phác Xán Liệt lại có một lần chu đáo!"

Bạch Hiền cầm bình nước ấm, không nhịn được quay mặt lại nhìn Phác Xán Liệt đang lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tim cậu mềm mềm, giống như bị một vật gì đó đập vào.

Mấy hôm nay thời tiết thật không bình thường.

Tháng 5 đáng nhẽ sẽ rất nóng, nhưng đợt lạnh này đã ba, bốn ngày rồi, trong phòng học tràn ngập không khí lạnh.

Thầy giáo đang giảng bài.

Bạch Hiền vừa chăm chú nghe vừa ghi chép, cơ thể cậu rất nóng, muốn ho thành tiếng nhưng sợ ảnh hưởng đến các bạn xung quanh.

"Bạn không sao chứ." Tuấn Miên thì thầm hỏi.

Bạch Hiền lắc đầu, mỉm cười, cố gắng tỏ vẻ như không có chuyện gì. Cậu đã quyết định là muốn ngồi học, sẽ không thể để chút bệnh này ảnh hưởng đến người khác.

Cố gắng nhịn ho.

Cố gắng nhịn cái lạnh đang ảnh hưởng đến cơ thể.

Cố gắng chịu đựng đầu óc đang quay cuồng.

Chiếc bút cố gắng viết lên giấy, Bạch Hiền tập trung toàn bộ sức lực để quên đi mệt mỏi, cố gắng nghe rõ thầy giáo giảng bài. Nhưng mà, bởi vì cố gắng để không cho mình ho thành tiếng, trong phổi khó chịu đến mức như muốn nổ tung, hơi thở cũng trở nên khó khăn, khuôn mặt cậu đỏ rực.

"Bịch!"

Tiếng cặp sách vứt trên bàn.

Các sinh viên quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy Phác Xán Liệtđứng dậy, khoác ba lô lên vai. Anh lạnh lùng lấy trong túi ra một chiếc mp3, ấn vào phím ghi âm, rồi bước đến bục giảng, đặt lên bàn giáo viên, nói với thầy giáo:

"Nội dung bài giảng nói vào đây, giọng nói to một chút!"

Thầy giáo sững người, chưa kịp nói gì, Phác Xán Liệt đã bước đi.

Phác Xán Liệt bước đến bên Bạch Hiền.

Bạch Hiền hoang mang muốn nói gì đó, nhưng mà biểu cảm của anh lạnh lùng như vậy, nhất thời cậu nghĩ không ra nói điều gì.

Phác Xán Liệt cũng không nói gì.

Anh bế xốc Bạch Hiền lên.

"Làm gì vậy----?!"

Bạch Hiền kinh ngạc, trong lòng anh giãy giụa, trong lúc căng thẳng, cậu không nhịn được ho nữa.

"Đến phòng khám bệnh." Phác Xán Liệt  vừa bế cậu đi vừa nói, "đã ghi âm cho cậu, sẽ không làm cậu gián đoạn nghe giảng!"

"Khụ! Bỏ tôi xuống! Nhanh....." Bạch Hiền vừa ho vừa hét lên, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.

"Im lặng!"

Phác Xán Liệt nói!

Anh ôm chặt cậu bế ra khỏi lớp.

Thầy giáo và các sinh viên kinh ngạc chẳng nói được gì.

-------End chương 9------  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net