#5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nhoáng một cái đã được mấy tháng, Phác Xán Liệt sớm không nhớ rõ mình bị trộm bao nhiêu đai lưng.

Đúng vậy, mấy tháng qua, Hoàng Tử Thao cái gì cũng không trộm, chỉ trộm đai lưng của hắn, ngay cả võ lâm minh cũng không xảy ra tai họa.

Uy vọng của Phác Xán Liệt trong võ lâm minh tăng vọt, trong lúc nhất thời cơ hồ muốn che lấp lão minh chủ đã ẩn cư.

Mọi người lại có thể ngủ gối đầu dùng đũa ăn cơm ! Minh chủ siêu ngầu !

Nhưng Phác Xán Liệt rất buồn rầu.

Mấy tháng này hắn đổi đai lưng, so với hơn hai mươi năm của hắn cũng dùng nhiều hơn...

Đúng lúc hảo hữu của Phác Xán Liệt- Chu Nhất Thủy đến võ lâm minh tham quan du ngoạn.

Chu Nhất Thủy đưa ra chủ ý cho Phác Xán Liệt.

Không bắt được ở chỗ sáng, còn không phải là ngầm tới sao? Hoàng Tử Thao ít nhiều gì cũng là đệ nhất thần trộm, dùng mê dược đối phó đệ nhất thần trộm, không tính mất mặt !

Phác Xán Liệt do dự một lát, đáp ứng.

...

Hoàng Tử Thao nhảy vào trong phòng Phác Xán Liệt.

Gần đây, nửa đêm hắn thường xuyên đến thăm, đối với phòng Phác Xán Liệt phi thường quen thuộc, chỉ sợ Phác Xán Liệt cũng không quen thuộc như hắn.

Chẳng qua lần này phòng Phác Xán Liệt tựa hồ có chút khác biệt.

Cư nhiên huân hương lư.

... Huân lư hương?

Hoàng Tử Thao trong lòng hô tiêu rồi, nghĩ rằng như thế nào ngay cả minh chủ võ lâm cũng bắt đầu dùng thủ đoạn hạ cấp này!

Nghĩ xong, chân hắn mềm nhũn, phịch một tiếng té ngã trên đất.

Trong phòng cách vách, minh chủ cùng Chu Nhất Thủy đang ngồi thủ kích động vạn phần xông vào.

Rốt cuộc cũng bắt được rồi !

Hoàng Tử Thao buồn ngủ, cường chống tinh thần lạnh lùng nói: "Đường đường là minh chủ võ lâm cũng đáng xấu hổ như vậy."

Phác Xán Liệt: "..."

Cả ngày trộm đai lưng của ta, ai vô sỉ hơn hả?!

Chu Nhất Thủy hỏi: "Vì sao ngươi bám lấy võ lâm minh không buông."

Hoàng Tử Thao nghiêng đầu, ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC