.49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 49: NGHĨ QUẨN

Tiêu Chiến ngồi cạnh giường Nhất Bác, từ hôm qua tới giờ hắn không rời cậu nửa bước. Cậu khẽ cử động bàn tay rồi từ từ mở mắt. Hắn vội đứng dậy vui mừng nắm tay cậu

- Nhất Bác em tỉnh rồi...

Cậu co người lại, túm chặt một góc chăn

- Tiêu Chiến, em lạnh quá...

Hắn nhẹ nhàng kéo cậu ngồi dậy và ôm vào lòng. Nhất Bác ngả đầu vào ngực hắn dụi dụi tìm hơi ấm, nước mắt cứ thế chảy ra

- Tiêu Chiến, con trai em chắc đẹp lắm đúng không...? Nhưng mà nó bỏ em rồi.  nó không còn nữa rồi...

- Được rồi, em đừng nói nữa...

Nhất Bác bỗng dưng bị kích động

- Con trai em đã chết rồi anh biết không, nó chết rồi trong khi em còn chưa nhìn thấy...

Cậu hét to rồi đột nhiên rời khỏi vòng tay hắn và chạy đi. Hắn không phản ứng kịp mà ôm cậu lại, lúc nhìn lên đã thấy cậu run run cầm con dao gọt hoa quả lên. Tiêu Chiến hoảng hốt chạy tới

- Nhất Bác, đừng làm bậy...

Vừa lúc đó thì Vương Thanh cùng mẹ Vương bước vào cũng bắt gặp cảnh kinh hồn. Hai người tái mặt, mẹ cậu thì lắp bắp không nói lên lời, còn Vương Thanh sợ hãi tiến đến

- Anh, anh định làm gì...

- Đừng qua đây...

Nhất Bác vừa nói vừa dí con dao nhọn vào yết hầu mình

- Lùi lại hết đi, ai tiến lên một bước tôi sẽ...

- Được rồi, được rồi. Em bình tĩnh nào...

Hắn biết cậu đang bị sốc tâm lý rất nặng, hiện giờ không làm chủ được hành vi. Còn hắn vừa bị cậu làm cho đứng tim luôn rồi. Vương Thanh bật khóc

- Anh Nhất Bác, anh đang nghĩ cái gì vậy...

- Mọi người không có ai thương tôi hết, tôi giống như một người thừa, vậy thì sống còn ý nghĩa gì..

Nhất Bác nói giọng run run, mắt cậu sưng đỏ vô thức không biết đang nhìn ai, đôi mắt chất chứa đầy đau khổ

- Ai cũng đối xử tàn nhẫn với tôi, ngay cả đứa con mới chào đời cũng bỏ tôi mà đi. Tôi đã mệt mỏi lắm rồi, không muốn tiếp tục sống nữa...

Tiêu Chiến nhìn con dao nhọn sáng loáng, tim hắn đập nhanh liên hồi, cảm giác như nó có thể đâm vào cậu bất cứ lúc nào. Hắn nhích một bàn chân và giơ tay lên, Nhất Bác lại càng đưa con dao lên cao hơn

- Tôi đã nói đừng ai lại gần tôi, không ai cần con người khốn khổ này hết, tôi chán ghét bản thân mình, tôi từ lâu đã không còn gì cả...hức..!

- Con trai à, con còn có mẹ và em con mà, con hãy nghĩ cho mẹ có được không?
Mẹ cậu khóc nấc lên đến nỗi sắp ngất đi. Bà đã nghe Vương Thanh kể hết những gì xảy ra với Nhất Bác, và không thể chịu được khi biết sự thật đau lòng ấy. Bà tự trách mình đã không quan tâm cậu nhiều hơn, để cậu phải một mình chịu khổ. Bây giờ đứng trước mặt bà lại là đứa con đang đau khổ đến nỗi muốn tự vẫn, trái tim của người mẹ như vỡ ra...

- Mẹ, con xin lỗi, xin lỗi vì đã làm mẹ thất vọng...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhất Bác đầm đìa nước mắt, tay vẫn run run giữ chặt con dao

- Chỉ tại con ngu ngốc quá tin tưởng nên mới bị người ta lợi dụng, lừa gạt. Ông trời đang trừng phạt con phải không...?

- Nhất Bác à, đừng nghĩ lung tung nữa, mọi người còn rất yêu thương em mà, em còn có anh nữa, không phải sao...?

Ngôn từ trong đầu hắn chạy loạn cả lên, hắn rối trí không biết nói câu gì để cậu buông thứ đáng sợ kia ra. Chưa bao giờ hắn thấy mình bất lực như lúc này, chỉ cần tiến lên một bước có thể cậu sẽ mất mạng ngay. Nhất Bác nhìn hắn qua màn sương mờ trên mắt

- Tiêu Chiến, cảm ơn anh vì đã yêu em, ở bên anh em rất hạnh phúc. Nhưng... em không đáng để có hạnh phúc đó đâu, yêu em chỉ làm anh khổ hơn mà thôi, vì em là thứ rắc rối mà phải không...?

- Không, em nói sai rồi, em không phải là thứ rắc rối gì hết, em là hạnh phúc của anh. Cho nên nếu em làm gì dại dột tôi sẽ đau lòng đấy biết không, mau bỏ dao xuống đi mà, tôi cầu xin em, Nhất Bác...

Cậu mỉm cười yếu đuối

- Được nghe những lời đó từ anh em rất vui. Vậy thì đừng hận em nếu em đi trước anh, có được không...?

Tiêu Chiến lúc này thực sự cạn từ rồi, đồng tử dần dãn to khi Nhất Bác nhắm mắt lại và mũi dao chạm vào làn da trắng mỏng manh của cậu

- Đừng, Nhất Bác...

- Anh à, không được...

Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên xé tan không khí đang căng thẳng đến nghẹt thở

- Baba...

Nhất Bác nghe tiếng gọi quen thuộc liền mở mắt ra dừng tay, con dao vừa kịp để lại một vết rách nhỏ trên cổ cậu, máu rỉ ra từ miệng vết thương. Hoàng Phong xuất hiện ở cửa cùng thằng bé Lưu Hoàng, anh đứng hình khi chứng kiến cảnh trước mắt. Chỉ có đứa nhỏ ngây thơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền tuột từ trên tay anh xuống và lao đến ôm chân cậu. Nó giương đôi mắt to tròn đen láy nhìn cậu, hai tay nhỏ xinh dang ra

- Baba, baba bế con...

Nhất Bác nhìn nó, cánh tay vô thức thả lỏng. Mọi người đều nín thở nhìn cậu. Nó đợi mãi không thấy cậu bế liền xụ mặt dụi dụi cái đầu nhỏ vẫn còn quấn băng vào chân cậu

- Con nhớ baba, sao baba không về kể chuyện cho con nghe?

Con ngươi trong mắt cậu bắt đầu rung động. Sự thật thì đây không phải con cậu, mà nó chính là nguyên nhân làm cho cậu phải rời xa con trai mình khi nó vừa được sinh ra. Sự thật thì đây là đứa con của người đã từng rắp tâm hại cậu, sự thật là cậu đã nuôi nấng chăm sóc nó trong khi con cậu bị đưa vào côi nhi viện. Cậu dứt ánh nhìn khỏi đôi mắt ngây thơ trong sáng, khuôn mặt lạnh đi, cậu gạt tay đứa bé ra khỏi chân mình

- Tránh ra, chú không phải baba của con...

Thằng bé Lưu Hoàng ngơ ngác nhìn baba lạnh nhạt với nó, baba nó bình thường đâu có như vậy, rất yêu nó mà. Tự dưng nó khóc toáng lên

- Oa oa oa, baba không thương Hoàng nhi...

Nhất Bác chớp nhẹ hai hàng mi ướt nhìn nó, tim cậu bỗng nhói lên, đôi lông mày nhíu lại. Mọi người đứng xung quanh gần như bất động, họ biết thằng bé sẽ cứu được cậu. Khóc một lúc nó nín, mặt vẫn mếu máo, đôi môi chúm chím bĩu ra

- Baba, Hoàng nhi ngoan rồi mà, Hoàng nhi hứa sẽ không làm baba buồn, Sao baba không thương con nữa? Baba nói là thương con nhất mà...

Lời nói ngây thơ mà chạm đến trái tim người khác, Nhất Bác cũng không phải ngoại lệ. Môi cậu hé ra như muốn nói điều gì đó nhưng lời nói bị nghẹn lại. Hoàng Phong lên tiếng

- Nhất Bác, Hoàng nhi nó đâu có tội tình gì, nó không biết gì hết. Người có tội là anh chứ không phải nó...

Cậu nhìn anh rồi lại nhìn thằng bé. Phải rồi, đứa trẻ này có biết gì đâu, nó cũng là nạn nhân như cậu mà thôi. Cậu đã từng rất yêu thương nó kia mà, lo lắng không ngủ được khi nó bị ốm, xót xa khi nó bị ngã, nó vui cậu cũng vui, nó buồn cậu càng buồn... đó là sự thật. Cậu đã dạy dỗ nó thành một con người tốt bụng giản dị giống cậu. Mặc dù không phải đứa con cậu sinh ra nhưng cậu đã thương nó, nó cũng thương cậu như vậy, tại sao lại không thể tiếp tục coi nó như con? Nhất Bác không thể nhẫn tâm với đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn này, cậu cần gì phải dối lòng nữa.

Leng keng...

Con dao từ trên tay cậu rơi xuống đất. Nhất Bác khụy gối xuống ôm chầm lấy thằng bé

- Hoàng nhi ngoan, baba thương con mà, không có ghét con, Hoàng nhi à, baba xin lỗi con nhiều...

Tiêu Chiến nhân lúc đó nhanh chóng đem con dao giấu đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Nó ôm lại cậu bằng đôi tay nhỏ xíu

- Sao baba lại khóc, hay là tại papa làm ba buồn...? Ba đừng có khóc nữa, con sẽ kể chuyện cho ba nghe nha...

Cậu nắm lấy hai bên vai nhỏ của thằng bé, đưa tay quệt nước mắt rồi mỉm cười xoa đầu

- Không, papa rất thương ba, cũng thương cả con nữa...

- Vậy ba về nhà với con đi, con nhớ ba lắm, về với con đi mà...

04.02.2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net