Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Dưới ánh mắt đầy sự uy hiếp của thiếu gia, Jihoon đành đổi cách xưng hô làm sao cho vừa lòng thiếu gia.

Nghe được câu trả lời đầy sức thuyết phục của Jihoon, Jinyoung càng siết chặt vòng tay ôm người trong lòng hận không thể hoà vào làm một.

Nếu như có thể biết trước được tương lai, Jihoon dám thề sẽ nhất quyết không đổi cách xưng hô đó bởi vì hiện tại......

Thiếu gia nhu thuận đã đẩy cậu xuống giường, nằm lên người cậu. Tay đã không an phận mà sờ loạn.

" Thiếu gia....anh ... anh muốn làm gì??"

" Ngoan....ngoan. Nếu không ta sẽ làm em đau."

Tay thiếu gia dần cởi bỏ tất cả những thứ không cần thiết trên người Jihoon xuống. Dần dần, trên người Jihoon đã chẳng còn gì. Thiếu gia hôn lên người Jihoon, tạo thành đủ loại dấu xanh đỏ.

Xuống đến phần bụng trắng ngần, thon gọn. Jinyoung khẽ cắn cắn khiến Jihoon không khỏi run rẩy.

Loạn đủ, thiếu gia cúi người xuống phía dưới, ngậm lấy phân thân đang khẽ ngẩng cao đầu của Jihoon mà mút mát.

Giật mình trước hành động của thiếu gia, Jihoon run rẩy. Cất giọng khàn khàn

" Thiếu..thiếu gia, người làm gì vậy? Mau buông em ra....rất...rất bẩn. " Nói ra mấy lời này khiến cho người da mặt mỏng như Jihoon liền đỏ lên.

Nghe được người dưới thân nói loại việc này bẩn, thiếu gia vội dừng động tác ngẩng tiến đến hôn lên môi Jihoon. Mùi vị nam tính tanh nồng tràn ngập khoang miệng, tưởng như sắp không thở nổi, Jinyoungmới buông tha. Lạnh lùng nói một câu.

" Không bẩn! "

Tiếp tục công việc còn đang giang dở, lần này thiếu gia khẽ dùng lưỡi chạm nhẹ đến đỉnh "vật nhỏ" vài cái, chủ nhân của nó liền không thể chịu nổi loại áp lực này liền bắn.

" Ừm....hương vị không tồi. Thật ngọt. "

" Thiếu gia...người đừng nói nữa. " Thẹn thùng,Jihoon chôn mặt thật sâu vào dưới gối mà quên mất nguy hiểm đang gần kề.

Giúp Jihoon thoải mái, thiếu gia Jinyoung người luôn theo chủ nghĩa "có qua có lại mới toại lòng nhau" này nhờ vào chút "tinh hoa" vừa rồi của Jihoon để làm dầu bôi trơn.

Thiếu gia chạm nhẹ vào những nếp nhăn xinh xắn ngay cúc huyệt đỏ hồng, dần dần thăm dò đút một ngón tay, sau đó gia tăng tốc độ cũng như số lượng ngón tay ra vào cúc huyệt.

Jihoon ngốc nghếch nhà chúng ta lúc này mới ý thức được sự khác thường trong cơ thể mình. Cảm giác khó chịu khiến cơ thể tự động bài xích, không ngừng cựa quậy.

Qua một lúc, độ khuyếch trương đã đủ lớn. Jinyoung chậm rãi rút bỏ những ngón tay ra khỏi cúc huyệt mê người. Jihoon thấy vật kì quái trong cơ thể không còn thầm thở dài một tiếng an toàn. Nhưng ngay sau đấy lại được thay thế bằng một vật to gấp nhiều lần vật lúc nãy mang theo nhiệt độ ấm áp khiến Jihoon sửng sốt, theo bản năng bắt đầu dãy dụa. Rất nhanh sau đó cũng đã đoán được đó là vật gì.

" Em mà còn quậy nữa tôi trực tiếp đi vào, lúc đó đau ráng chịu. Hừ! "

" Thiếu thiếu gia, thật sự là không được, người mau mau đi ra đi. Em xin người..."

Ấn mạnh một cái..

" Em còn dám nói. Dám không nghe lời tôi. Hử? " Vừa nói vừa đẩy nhanh tiến độ.

" Ư....a Thiếu thiếu gia, em sai rồi, em sai rồi. Người chậm chậm một chút...Ưm ". Thân thể khẽ cong lên thành một đường rồi hạ xuống. Kêu một tiếng thoải mái, người nghe cảm thấy thật câu dẫn nha. Còn người kêu hiện tại mặt đã đỏ rồi.

Như phát hiện ra điều gì đó, khoé miệng Jinyoungkhẽ nhếch lên rồi thu lại, tiếp tục chạm vào chỗ thân mật đó, một lần lại một lần, thật sâu, thật sâu.

" Là nơi này sao? "

" Thiếu gia, thiếu gia người nhẹ, nhẹ một chút....em....em...Ư...em ..."

" Sao? "

Biết người dưới thân sắp không chịu nổi, nhưng vẫn ngoan cố không nói, có lẽ vì ngại. Nhưng vẫn cố tình hỏi.

" Em...em muốn bắn..." Ô...ô..thiếu gia người thật đáng ghét mà.

" Ngoan, ôm lấy ta. "

Dứt lời, Jinyoung hôn xuống đôi môi hồng đỏ, tay ôm lấy Jihoon, đẩy nhanh tốc độ ra vào nơi cúc huyệt. Jihoonnghe lời, vòng tay ôm thật chặt lấy thiếu gia. Ở ngay vai người ta cắn xuống một ngụm mà không cần biết, người mình đang gắt gao ôm lấy còn to gan cắn xuống là ai.

Ngược lại, khi Jihoon làm ra cái hành động này khiến cho Jinyoung nhịn không được.

" Jihoon, gọi tên ta. Jihoon....Jihoon."

" Ư...a Jinyoung, Jinyoung...ưm thật thoải mái....cho em...cho em. "

Ô dục vọng làm hư Jihoon thuần khiết của chúng ta rồi.

Nghe được người trong lòng gắt gao ôm lấy, còn ngọt ngào gọi tên mình. Jinyoung nhà chúng ta.....liền bắn.

Ngay sau đó, Jihoon vì mệt quá, liền ngất đi. Nên không hề nghe được một câu, mà thật lâu, thật lâu sau cậu mới được nghe lại một lần nữa.

" Jihoon, tôi yêu em. "

Thứ mà Jinyoung tôi không có được. Người khác cũng đừng hòng động vào. Cho dù phải chặt đi đôi cách của em, ngay cả giết người mà em yêu quý nhất, tôi cũng phải có được em, có được trái tim em. Jihoon, tôi xin lỗi.  

-End chương 3-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net