Chương 103: Hay là anh đến chỗ em nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Ngụy Châu vừa xuống sân bay liền đón một chiếc taxi về nhà, bởi vì nhà của cậu ở trong ngõ cho nên taxi căn bản không thể tiến vào được. Hứa Ngụy Châu mang theo vài túi đồ lỉnh kỉnh bước xuống xe, ngoài quần áo của cậu ra thì còn có thêm vài món đồ bổ cho ba Hứa cùng mẹ Hứa, dĩ nhiên cũng không thể thiếu quà cho Hứa Lãng được. Lúc Hứa Ngụy Châu xuống xe đi vào trong nhà, ngoài đầu ngõ có mấy bác gái vừa nhìn thấy cậu liền nhiệt tình vô cùng khiến cho cậu cũng phải bất ngờ.

"Tiểu Ngụy Châu về nhà rồi đó hả?"

Hứa Ngụy Châu nghiêng đầu phát hiện ra là thím Hoa ở cuối xóm, mấy lần về nhà đều là do cậu mở miệng chào hỏi người này trước, không ngờ hiện tại thím Hoa này lại chủ động lên tiếng như vậy:

"Thím Hoa đi chợ sao?"

Trương Hoa dừng xe đạp ở bên cạnh Hứa Ngụy Châu nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới rồi cười lớn:

"Ở trên thành phố có khác ra dáng hẳn"

Thím Hoa này trong xóm nổi tiếng là dâu nhà giàu, ra đường cho dù nhìn thấy ai cũng đều ngẩng cao đầu kiêu ngạo chưa bao giờ chịu mở miệng ra khen người ta một câu, bây giờ lại làm ra vẻ thân thiết với cậu quá mức như thế thật đúng là kỳ lạ. Hứa Ngụy Châu cười cười gật đầu:

"Vậy cháu đi trước đây"

Hứa Ngụy Châu bước đi tiếp lại gặp hai vợ chồng cô chú Đồng đang ngồi ở trước quán tạp hóa nhỏ:

"Tiểu Ngụy Châu về quê đó hả?"

Hứa Ngụy Châu dừng bước quay sang khẽ gật đầu:

"Chào cô chú Đồng"

Cứ như thế cứ như thế cho đến khi Hứa Ngụy Châu về đến trước cửa nhà đã nghe hơn chục câu Tiểu Ngụy Châu về quê đấy hả, Hứa Ngụy Châu cũng chẳng hiểu tại sao mọi người đột nhiên lại đối với cậu nhiệt tình như thế, nghĩ nghĩ một hồi Hứa Ngụy Châu liền đoán hẳn là mình trên người mặc quần áo hàng hiệu cho nên mọi người liền nghĩ cậu có tiền, dĩ nhiên người có tiền đi đến đâu cũng đều được đón tiếp nhiệt tình như vậy rồi. Hứa Ngụy Châu về đến nhà là mười giờ trưa, giờ này chỉ có mình Hứa Lãng ở nhà mà thôi, ba Hứa vẫn còn ở trên văn phòng xã, mẹ Hứa thì ở tiệm ăn ngoài phố. Hứa Ngụy Châu vừa về đến nhà Hứa Lãng liền chạy ra nhìn cậu một lượt rồi giúp cậu cầm túi đồ trên tay:

"Ngụy Châu ca, anh về sớm vậy..."

Hứa Ngụy Châu cảm thấy thái độ của Hứa Lãng rất khác thường, dường như là em trai có điều gì đó muốn nói với mình vậy:

"Hứa Lãng, có chuyện gì sao?"

Hứa Lãng xoay người mang đồ đạc của Hứa Ngụy Châu để vào bên trong:

"Không có gì cả, Ngụy Châu ca anh đi tắm đi sau đó chúng ta đến quán của mẹ ăn cơm"

Hứa Lãng không có ý định nói nên Hứa Ngụy Châu cũng không hỏi nữa, Hứa Ngụy Châu vào trong phòng mở túi đồ lấy quần áo, lúc lấy đồ đi thay vẫn còn không quên mang điện thoại ra nhắn tin cho Hoàng Cảnh Du. Hiện tại vẫn trong thời gian làm việc của Hoàng Cảnh Du cho nên Hứa Ngụy Châu mới không muốn gọi điện thoại ảnh hưởng đến hắn, cậu chỉ đơn giản nhắn một tin thông báo đã đến nơi mà thôi, nhưng mà tin nhắn vừa mới được ấn nút gửi đi một chút thôi thì ngay lập tức điện thoại của Hứa Ngụy Châu đã rung lên, Hứa Ngụy Châu một tay cầm quần áo một tay mang điện thoại đi vào phòng tắm.

"Không phải vẫn còn đang trong giờ làm việc sao?" Hứa Ngụy Châu áp điện thoại lên tai khẽ mỉm cười nói

Hoàng Cảnh Du ở bên này đang ngồi trên ghế tổng giám đốc, văn kiện ở trên bàn vẫn còn bừa bộn vứt ngổn ngang xem ra có rất nhiều công việc cần hắn giải quyết, có điều ai đó vẫn là vứt bỏ toàn bộ công việc sang một bên để gọi điện cho Hứa Ngụy Châu:

"Cũng không có ai giám sát anh"

Hứa Ngụy Châu đóng cửa phòng tắm, mang quần áo treo lên giá:

"Anh là ông chủ cần phải làm việc nghiêm túc hơn nhân viên gấp mười lần chứ"

Hoàng Cảnh Du ánh mắt có nét cười cưng chiều, tuy rằng trong căn phòng chỉ có duy nhất một mình hắn nhưng ánh mắt kia lại phát ra tia ôn nhu vô cùng:

"Tiểu Ngụy Châu, sớm một chút lên đây được hay không, anh thật sự không có hứng thú làm việc nữa rồi"

Hứa Ngụy Châu nghe vậy trong lòng rất nhanh bị hạnh phúc lấp đầy, cảm giác giống như là có ai đó rất cần mình sẽ khiến cho bản thân được đề cao hơn rất nhiều, có một chút hư vinh cùng kiêu ngạo vậy:

"Anh là ông chủ không tốt, nếu như để cho nhân viên biết được nhất định sẽ tự động xin từ chức hết đó, mau chăm chỉ làm việc đi"

Hoàng Cảnh Du tựa vào ghế da phía sau, từ sau khi đưa Hứa Ngụy Châu đến sân bay trở về có rất nhiều công việc cần hắn phải xử lý, tính đến hiện tại vẫn còn chưa xử lý xong lát nữa hẳn là phải tăng ca làm đến tối không ăn trưa, nhưng mà khi nhận được tin nhắn của Hứa Ngụy Châu, Hoàng Cảnh Du liền cảm thấy không có gì mệt mỏi cả, hơn nữa tâm trạng còn rất bình tĩnh mang công việc bỏ lại cùng người yêu nói chuyện phiếm một chút:

"Đang làm cái gì?"

Hứa Ngụy Châu thử độ nước ấm ở vòi sen:

"Đang chuẩn bị tắm rồi, không nói chuyện với anh nữa"

Hoàng Cảnh Du nhanh miệng gọi người ta lại:

"Khoan đã..."

Hứa Ngụy Châu hửm một tiếng:

"Còn có chuyện gì sao?"

Hoàng Cảnh Du xấu xa nói thế này:

"Quay lại rồi gửi qua cho anh nhìn một chút được không?"

Hứa Ngụy Châu biết là Hoàng Cảnh Du vốn chẳng nói được gì hay ho:

"Anh không thể đứng đắn một chút hay sao?"

Hoàng Cảnh Du cười một tiếng:

"Hay là anh đến chỗ em nhá, có phải là số nhà X đường Y thành phố Thiên Tân hay không?"

Hứa Ngụy Châu giật mình, Hoàng Cảnh Du có đôi lúc sẽ làm mấy điều điên rồ lắm, ví như lúc trước cậu về quê hắn còn bí mật gắn định vị vào máy điện thoại của cậu, bây giờ hắn nói muốn đến đây còn đọc chính xác địa chỉ rồi, Hứa Ngụy Châu quả thật không muốn đùa với lửa đâu:

"Anh đừng có mà như vậy nữa đi"

Hoàng Cảnh Du xấu xa uy hiếp:

"Vậy chụp một tấm hình đi, không quay video cũng được, chụp một tấm hình để anh xem nếu không anh phải đến tận nơi xem em mới yên tâm được"

Hứa Ngụy Châu tức giận quát:

"Anh đến làm cái gì, công việc rảnh rỗi lắm hay sao?"

Hoàng Cảnh Du cười ha ha:

"Chụp một tấm phải nhìn thấy phía dưới đó"

Hứa Ngụy Châu không thèm nói với Hoàng Cảnh Du nữa lập tức ngắt điện thoại của hắn luôn, Hứa Ngụy Châu vốn định không để tâm tới lời kia của Hoàng Cảnh Du nhưng nghĩ thế nào vẫn là có chút sợ hãi mang điện thoại đưa ra phía sau nghiêng người chụp một tấm. Hứa Ngụy Châu chụp một tấm hình từ eo đổ xuống phía đầu gối, lại cố tình chỉ chụp nhìn thấy một bên mông mà thôi, hơn nữa còn cẩn thận hơn mang chỗ Tiểu Ngụy Châu Ngụy Châu hơi lộ ra một chút làm một vài thao tác trên máy điện thoại che nó đi, cuối cùng mới chịu hài lòng gửi tới cho Hoàng Cảnh Du. Hoàng Cảnh Du ở bên này nhận được hình rồi lập tức liền nóng máu hối tiếc, đường cong từ eo đến mông của hồ ly nhà hắn thật sự đạt đến Hoàng độ có thể lấy máu người ta mà, cái chỗ bị làm mờ che đi kia khiến cho Hoàng Cảnh Du muốn nhìn thấy, hắn nhắn lại một tin cho Hứa Ngụy Châu

[Tại sao lại che đi?]

[Còn muốn như thế nào nữa chứ, người ta lần đầu tiên chụp mấy cái hình như thế này đấy]

[Hay là anh đến chỗ em nhé]

[Anh đừng có mà đến, nếu không em sẽ không nói chuyện với anh nữa đâu]

[Nhưng mà chỉ có một tấm hình này làm sao có thể cầm chân anh lại Bắc Kinh đây?]

[Anh còn muốn như thế nào nữa chứ?]

[Đương nhiên là thêm nhiều tấm nữa sắc nét hơn rồi]

[Đừng có mà nói chuyện lưu manh như vậy nữa]

[Hay là anh đến chỗ em nhé]

Cuối cùng Hứa Ngụy Châu vẫn là bị Hoàng Cảnh Du gián tiếp ép buộc chụp thêm thật nhiều tấm hình gửi cho hắn, hắn muốn nhìn thấy chỗ nào đều phải chụp cho hắn xem, chụp tới chụp lui cũng đến gần sáu bảy tấm ảnh. Hứa Ngụy Châu tuy rằng tức giận lắm nhưng nếu như cậu biết được Hoàng Cảnh Du ở bên này thống khổ như thế nào khẳng định sẽ cười ra tiếng, bởi vì Hoàng tổng giám đốc lớn của chúng ta thế nhưng lại ở ngay trong văn phòng của chính mình tự tay động thủ.

Hứa Ngụy Châu và Hứa Lãng đi đến quán cơm nhỏ của mẹ Hứa, Hứa Ngụy Châu đến nơi thì có mấy người khách trong quán đang ăn, lúc cậu đi vào phụ mẹ Hứa một tay thì có một bác gái đang ngồi ăn cơm nhìn cậu bất ngờ la lớn:

"Ai nha cậu sao lại ở chỗ này thế?"

Hứa Ngụy Châu giật mình nhìn bác gái kia, cậu không có biết người này chính vì thế chỉ còn biết ngây ngốc cười cười gãi đầu mà thôi:

"Ơ..."

Bác gái kia đặt đũa xuống bàn:

"Tôi nhìn thấy cậu ở trên cái cuốn tạp chí nào đó, có phải không nhỉ?"

Hứa Ngụy Châu giật mình, không phải là trùng hợp đến mức như vậy chứ, cậu kín đáo liếc nhìn mẹ Hứa một cái thấy mẹ Hứa đang nhìn tới chỗ này thì vội vàng phủ nhận với bác gái kia:

"Cháu sao có thể lên tạp chí được chứ, bác hẳn là nhìn nhầm rồi"

Bác gái kia cứ nhìn nhìn Hứa Ngụy Châu rất là lâu, cậu bắt đầu cảm thấy khẩn trương cho nên xoay người đi vào trong bếp với mẹ Hứa, cậu nhìn mẹ Hứa cười cười cố gắng như không có gì xảy ra cả:

"Lần trước mẹ nói ba bị đau lưng, lần này con về có mua một ít cao đợi lát nữa ba dùng thử xem có đỡ hay không"

Mẹ Hứa im lặng không nói gì cả, không biết là do mẹ Hứa bận rộn hay là thế nào nhưng mà cậu cảm thấy mẹ Hứa rất kỳ quái, gương mặt kia giống như là có chuyện rất quan trọng vậy. Khoảng mười phút sau ba Hứa đi xe máy đến quán của mẹ Hứa, ba Hứa là chủ tịch xã cho nên lúc nào cũng mặc một bộ đồ vô cùng nghiêm túc, tay bao giờ cũng cầm theo một cái cặp nhỏ không biết ở trong đó có những cái gì nữa. Hứa Ngụy Châu thấy ba Hứa trở về liền bước ra ngoài chào:

"Ba, con đã về"

Ba Hứa gật đầu, trên trán cũng nhăn lại một đường rồi tiến vào bên trong, bình thường ba Hứa rất ít cười khuôn mặt lúc nào cũng đều khó đăm đăm, biểu hiện hôm nay so với thường ngày cũng không có gì lấy làm quá kỳ lạ nhưng chẳng hiểu sao cậu lại thấy có cái gì đó bất thường ở chỗ này. Hơn mười một giờ trưa trong quán đã không còn khách, một nhà bốn người ngồi ăn cơm ở một chiếc bàn nhỏ, đã cuối hạ rồi nhưng không khí vẫn không chịu giảm nhiệt, nắng ở bên ngoài chói chang đến lạ thường khiến cho không khí trong quán ăn thêm phần ngột ngạt.

Mẹ Hứa vừa lấy cơm cho mọi người vừa lên tiếng hỏi Hứa Ngụy Châu:

"Gần đây công việc của con thế nào?"

Hứa Ngụy Châu gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng bình thản đáp:

"Rất tốt"

Mẹ Hứa hỏi tiếp:

"Có được thăng chức hay không?"

Hứa Ngụy Châu uống một ngụm nước cười cuời:

"Muốn thăng chức cũng cần phải có cống hiến, ít nhất ba năm làm việc mới bàn đến được đi"

Mẹ Hứa đặt bát cơm xuống bàn nhìn chằm chằm Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu ngay lập tức chột dạ cúi đầu xuống nhìn đĩa thịt giả bộ gắp thêm một miếng nữa:

"Tiểu Ngụy Châu, con có phải là lại muốn làm nghệ sĩ hay không?"

Hứa Ngụy Châu giật mình, tay đang cầm đũa cũng run một chút nhưng rất nhanh sau đó cậu liền lấy lại bình tĩnh:

"Không có..."

Khi Hứa Ngụy Châu còn chưa nói xong, phía bên cạnh cậu liền truyền tới tiếng đặt mạnh bát xuống bàn, ba Hứa gương mặt nhăn lại tức giận quát:

"Con còn định giấu đến khi nào nữa, nếu không phải người ta mang tờ báo kia đến cho ba xem thì ba cũng không biết đến khi nào mới phát hiện ra"

Hứa Ngụy Châu chậm rãi đặt bát xuống bàn, hai tay để nghiêm chỉnh ở trên đùi im lặng không nói. Mẹ Hứa nhìn ba Hứa rồi lại nhìn đến Hứa Ngụy Châu cuối cùng liền thở dài:

"Tiểu Ngụy Châu, không phải là mẹ nghe theo lời của ba con, nhưng mà làm nghệ sĩ này thật sự không có ổn đâu, không nói đến chuyện làm nghệ sĩ khó đến như thế nào, nói đến chuyện sau này con già rồi thì ai còn mời con nữa đây, đến lúc đó biết làm cái gì để kiếm tiền?"

Hứa Ngụy Châu biết ba mẹ Hứa sẽ không đồng ý cho cậu làm nghệ sĩ, lần đó nộp đơn theo học chuyên ngành này cậu đã phải rất khó khăn, cho dù ba mẹ Hứa đều nhất loạt phản đối nhưng cậu chính là cứng đầu muốn làm tới cùng.

"Thu dọn đồ đạc đi, trở về Thiên Tân ngoan ngoãn làm bí thư xã cho ba" Ba Hứa nghiêm giọng ra quyết định.

Hứa Ngụy Châu giật mình, cậu mới chỉ vừa cảm nhận được một chút hạnh phúc khi hôm nay có người nhận ra cậu ở sân bay mà thôi, cậu thật sự muốn nhiều hơn thế nữa một chút, nếu như bây giờ trở về Thiên Tân rồi cái gì cũng sẽ không còn... hơn nữa còn có Hoàng Cảnh Du nữa:

"Ba à, thật ra chuyện này không phải như ba nghĩ đâu..."

Ba Hứa đập mạnh vào bàn, bát canh còn đầy cũng sánh ra một ít:

"Ba nói không được làm cái đó là không được làm cái đó, con cho dù có làm cái gì đi chăng nữa cũng không được làm nghệ sĩ có biết chưa?"

Hứa Ngụy Châu khàn giọng, cậu nắm chặt tay:

"Thật ra... con không có làm nghệ sĩ, chỉ là lúc đó trùng hợp người mẫu chụp hình không tới cho nên công ty mới muốn con chụp thay mà thôi, tình thế lúc đó quả thật rất gấp cho nên con không thể từ chối được..."

Ba Hứa liếc mắt nhìn Hứa Ngụy Châu:

"Đừng hòng lừa gạt được ba, ba tuy rằng không có ở trên thành phố nhưng ba cũng hiểu được chuyện này là vô lý, làm gì có công ty nào tùy tiện chọn một người mẫu chụp hình chứ?"

Hứa Ngụy Châu kiên quyết giấu giếm đến cùng, nếu như cậu thừa nhận thì cầu khẳng định sẽ không được ở lại Bắc Kinh nữa:

"Con nói là sự thật, lần đó không phải mẹ cũng đã lên đó xem con sao, cũng đã nhìn thấy đồng nghiệp của con rồi"

Mẹ Hứa vẫn im lặng, người bạn đồng nghiệp kia của con trai bà nhìn rất có tiền, hơn nữa vẻ bề ngoài sáng láng rất có tố chất làm một minh tinh, lần ấy khi xem được tờ báo có hình của con trai bà, bà cũng lên mạng tìm qua một lượt muốn tìm xem có cậu bạn đồng nghiệp kia của con trai trên đó hay không, nhưng tìm qua tìm lại một lượt cái tên Hoàng Cảnh Du quả thật không có gương mặt cậu ta trong đó.

"Hơn nữa con thật sự cảm thấy công việc hiện tại đang làm rất tốt, mức lương cũng không phải là thấp cho nên con sẽ không trở về đâu" Hứa Ngụy Châu quay sang nhìn ba Hứa

Ba Hứa từ đầu đến cuối chỉ muốn Hứa Ngụy Châu sẽ giống như ông, làm việc trong bộ máy của chính quyền, đi ra ngoài đường sẽ được mọi người kính nể tôn trọng. Con trai út Hứa Lãng của ông rất có tố chất trở thành một giáo viên, một giáo viên cũng sẽ được nhiều người nể trọng, nhưng con trai lớn Hứa Ngụy Châu của ông thì lại rất khác cả nhà, từ đầu đến cuối chỉ muốn làm một nghệ sĩ nổi tiếng, mà trong đầu ông lúc nào cũng nghĩ trong giới nghệ sĩ đâu đâu cũng là kiểu bán thân đổi lợi, trao đổi cái này cái nọ để được cái kia, thật sự không có một chút cao quý nào.

Buổi tối ngày hôm ấy không khí vẫn rất căng thẳng, tuy rằng ba mẹ Hứa không có lý do nào nữa để bắt cậu trở về Thiên Tân, nhưng đây chỉ là hướng giải quyết trước mắt, nếu như sau này cậu trở thành một nghệ sĩ rồi không lẽ nào ba mẹ Hứa không biết được. Hứa Ngụy Châu ngồi ở trong phòng ngủ trầm ngâm suy nghĩ, Hứa Lãng đã đi học nhóm ở nhà bạn cho nên hiện tại chỉ có duy nhất mình cậu ở trong phòng mà thôi. Hứa Ngụy Châu nhìn điện thoại phát hiện ra là bảy giờ, bây giờ Hoàng Cảnh Du hẳn sẽ đi ăn cơm, tuy rằng biết hắn đang ăn cơm nhưng cậu vẫn cứ muốn gọi điện quấy nhiễu với hắn.

Đầu dây bên kia lúc nào cũng giống như là chờ điện thoại của cậu vậy, chỉ mất vài giây thôi cậu đã nghe thấy được giọng nói quen thuộc rồi.

"Tiểu Ngụy Châu, rất nhớ anh sao?" Hoàng Cảnh Du vẫn còn đang ở trong công ty tăng ca

Hứa Ngụy Châu im lặng một chút rồi lên tiếng:

"Anh đã ăn cơm hay chưa?"

Hoàng Cảnh Du nhìn đống văn kiện trên bàn:

"Chưa ăn, ngày hôm nay không có em ngồi ăn cùng rồi cho nên sẽ không có tâm trạng ăn uống nữa"

Hứa Ngụy Châu không có quá mức tin lời nói của Hoàng Cảnh Du, dù sao thì những lời nói như vậy của hắn cũng chỉ đáng tin ba mươi phần trăm mà thôi:

"Như vậy ngày mai em trở về, như thế thì anh có tâm trạng ăn hay chưa?"

Hoàng Cảnh Du cười ha ha, vốn tưởng rằng Hứa Ngụy Châu đang nói đùa cho nên cũng vui vẻ phối hợp lại với cậu:

"Thế thì tốt quá rồi, anh đợi em đấy"

Hứa Ngụy Châu lại im lặng một chút, Hoàng Cảnh Du ở bên này cũng cảm thấy có điều gì đó kỳ quái nhưng hắn vẫn im lặng cùng với cậu. Không biết qua bao lâu Hứa Ngụy Châu mới hỏi một câu thế này:

"Nếu như sau này em không ở cạnh anh nữa, như vậy anh sẽ lại không có tâm trạng ăn uống hay sao?"

Hoàng Cảnh Du nhíu mày:

"Có chuyện gì sao?"

Hứa Ngụy Châu mím mím môi:

"Không có chuyện gì cả, chỉ là đột nhiên muốn đưa ra giả thuyết mà thôi, anh xấu xa như thế em không chắc là sẽ ở bên cạnh anh mãi đâu"

Hoàng Cảnh Du khàn giọng:

"Chỉ sợ em có muốn đi cũng không đi được"

Hứa Ngụy Châu cười nhẹ một cái:

"Cứ thử mà xem, em mà muốn đi rồi thì anh cũng không có cách giữ được nữa"

Ánh mắt của Hoàng Cảnh Du chợt chuyển khác, lại là ánh mắt xa lạ lạnh lẽo rất hiếm gặp, may mắn hiện tại Hứa Ngụy Châu không có ở chỗ này nếu không cậu nhất định sẽ nghĩ suy nghĩ của mình trước về Hoàng Cảnh Du rằng hắn là hai người khác nhau hoàn toàn không sai. Hứa Ngụy Châu thấy Hoàng Cảnh Du không nói gì cả liền cười lớn một tiếng:

"Hoàng Cảnh Du, anh có phải là đang ngồi hối lỗi rồi hay không?".

Z0!HHk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#duchâu