CHAP 10 || Dày vò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày vừa qua thật sự rất khó khăn đối với Lee Dabin, cô đã rất cố gắng trốn tránh Nancy vì cô biết rằng, nếu tiếp tục gặp gỡ người này, mọi chuyện sẽ đi quá giới hạn ban đầu đã nêu ra.

Nhưng tối nay Lee Dabin không hiểu vì sao lại cảm thấy cô đơn đến lạ thường. Cô cầm điện thoại nhìn vào dòng số quen thuộc nhưng lại chẳng dám ấn vào nút "gọi".

Từng kí ức của cô và Nancy ở Phuket liên tục tràn về trong tâm trí của cô. Lee Dabin đến lúc này đã không còn có thể phủ nhận tình cảm của mình dành cho Nancy nữa rồi. Cô thừa nhận rằng trong tim cô từ lúc nào đã dành một khoảng không to lớn cho người con gái bé nhỏ kia. Muốn được cất giữ cô gái ấy, muốn được che chở, muốn được bên cạnh Nancy thật lâu dài.

Hôm nay đã là một ngày rất dài đối với Lee Dabin, cô đã đi gặp Kim Se Yeon, thú nhận với em ấy rằng trái tim mình đã thay đổi. Kể với em ấy về những ngày cô ở bên cạnh Nancy ...

- Se Yeon, chị xin lỗi ... chị ... chị thật sự rất yêu em ... nhưng chị sợ rằng mình không thể tiếp tục chờ em được nữa ...

Lee Dabin gục ngã bên cạnh chiếc giường màu trắng, từng giọt nước mắt của cô bắt đầu tuông rơi, chạm xuống gương mặt trắng bệt của Kim Se Yeon.

...

2 giờ sáng

..

Lee Dabin lại tiếp tục nhấc lên chiếc điện thoại, ấn vào danh bạ và nhìn những con số quen thuộc lần thứ n.

- Alo. Sao lại gọi vào giờ này?

Giọng nói quen thuộc của Nancy vang lên.

- ...

- Có chuyện gì à?

Không thấy người kia trả lời, Nancy bất chợt cảm thấy vài phần lo lắng.

- Tôi ... nhớ ... em

Sau vài giây đắn đo, từ cổ họng của Lee Dabin thoát lên một câu khiến cho Nancy nghe được liền cảm thấy vô cùng ấm áp.

- Ngoan. Ngủ đi, ngày mai em đến gặp Dabin.

Nancy nở một nụ cười thật rạng rỡ, chỉ tiếc rằng khoảnh khắc này không được tận mặt Lee Dabin nhìn thấy.

- Nhưng ...

Im lặng một hồi lâu Dabin cất giọng, nhưng lại chẳng thể nói hết câu.

- Trễ lắm rồi, ngủ đi.

- ...

Nancy tiếp tục vỗ về Dabin, thầm nghĩ trong đầu sao hôm nay người này lại hành động lạ thường như vậy.

- Tôi ... rất nhớ em ...

Và rồi câu nói đó cũng được cất lên. Giọng nói của Lee Dabin bỗng dưng trở nên vài phần run rẩy khiến cho người bên đầu dây kia cảm thấy vô cùng xót thương.

Lee Dabin biết rằng mình không nên nói những lời vô bổ như vậy, nhất là khi Nancy đang chăn ấm nệm êm bên vị hôn phu của cô ấy. Nhưng sự thật là Dabin vì không thể giữ im lặng được nữa, cô nhớ Nancy đến sắp phát điên rồi.

- Ừm ... trễ lắm rồi ... em không ...

- Tôi biết rồi. Ngủ ngon.

Không để Nancy nói nốt câu, Lee Dabin đã cắt ngang và kết thúc cuộc gọi nửa đêm của hai người. Vì cô biết người ta sẽ bảo giờ này không đến với cô được, giờ này người ta đang hạnh phúc bên chồng sắp cưới của người ta, và không có lý do gì để người ta đến gặp cô vào giờ này cả.

Lee Dabin chính là không muốn nghe từ miệng Nancy những lời nói đó, vì cô biết, như thế sẽ càng khiến cô thêm đau lòng.

Cô nhẹ nhàng khép lại đôi mắt, để cho những hình ảnh của Nancy tua quay trong tâm trí mình. Một giọt nước mắt trải xuống bên bầu má của Dabin và chạm lên khóe môi đang nhếch một nụ cười đầy chua chát.

---//---

Gần 3 giờ sáng

..

*cốc cốc*

Lee Dabin vừa mới tắm xong, đang quấn quanh người chiếc khăn mỏng manh thì nghe phía cánh cửa có tiếng gõ.

Cô chạm rãi di chuyển đến và mở ra.
Hai cặp mắt chạm vào nhau, trong lòng Dabin bổng chốc trở nên dễ chịu hơn.

- Em đã bảo không được tắm trễ rồi mà, lại còn gội đầu nữa.

Nancy đứng bên ngoài cửa nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của Lee Dabin khi thấy sự hiện diện của mình liền cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cảm giác được gió đêm khuya đang luồn vào bên trong, Nancy vội vã bước vào bên trong và khép cửa lại. Cô sợ Dabin sẽ lạnh đến đổ bệnh mất.

- Em không cần đến gặp tôi đâu. Về đi.

Lee Dabin tuy rằng rất vui khi Nancy đến gặp mình vào giờ này, nhưng cô biết đây là đều không nên.

Nancy là người sắp lập gia đình, tương lai của cô ấy rất sáng lạng. Thế nên Dabin không thể phá hoại cuộc sống hoàn hảo ấy của nàng.

- Dabin thật sự muốn em rời đi sao?

Nancy tiến đến gần Lee Dabin, hơi nhón người lên quàng tay qua cổ người đối diện và nhìn thẳng vào mắt người ấy.

Bỗng dưng một Lee Dabin cao ngạo của thường ngày lại trở nên vô cùng e thẹn, cô cuối đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt của Nancy.

Không phải vì cô nhút nhát, không phải vì cô không thích sự hiện diện của Nancy. Mà vì cô sợ ... sợ rằng khi nhìn vào đôi mắt màu nâu hạt dẻ ấy, sẽ thấy ai đó đang ôm trọn lấy Nancy vào lòng, và người đấy chắc chắn không phải là Lee Dabin.

- Sao không nhìn em?

1 giọt

2 giọt

3 giọt

Những giọt nước mắt tràn xuống trên gương mặt ưu tú của Lee Dabin.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Nancy đầu tiên cảm thấy rất bất ngờ, vì cô chưa từng nhìn thấy một Lee Dabin yếu đuối như thế này. Nhưng rồi một đợt đau nhói chạm đến trái tim nhỏ bé của Nancy, hai tay cô nhẹ nhàng di chuyển đến âu yếm gương mặt xinh đẹp của Lee Dabin.

- Đừng khóc, nói với em, Dabin bị sao thế?

Nancy bối rối vuốt đi từng đợt nước mắt của Lee Dabin, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt lại càng lúc rơi càng nhiều.

- Dừng lại đi ... ch--chúng ta ... đừng gặp nhau nữa.

Phải mất một khoảng thời gian Lee Dabin mới có thể thốt lên những lời này.

- Đừng như thế, em sẽ tìm cách cho chuyện của chúng ta.

Nancy cuối cùng cũng hiểu được lý do, điều này lại càng khiến nàng đau lòng. Thật sự nàng cũng đang rất bối rối về mối quan hệ hiện tại của hai người vì nó vượt quá mức dự định ban đầu. Nhưng nàng không muốn kết thúc nó, lại càng không biết nếu tiếp tục thì sẽ như thế nào nhất là khi chỉ còn vài tuần nữa nàng sẽ phải làm vợ của một người khác.

Tuy rằng Nancy rất bế tắc, nhưng nàng không thể nói với Dabin, vì nàng biết, nếu như nàng nói ra thì Lee Dabin chắc chắn sẽ đòi kết thúc thứ tình cảm trái ngang của hai người.

- Không. Sẽ không có cách giải quyết đâu. Em quay về với thế giới của em đi, đừng tìm tôi nữa.

Nói xong những lời này, một đợt chua xót dâng trào bên trong cuốn họng của Dabin. Cô cứng cáp gạt đi bàn tay của Nancy khỏi gương mặt của mình.

- Nhưng ... em không làm được.

Bàn tay bị hất đi rơi vào giữa không trung, một cảm giác trống rỗng nhói lên trong Nancy khiến cho nàng vô cùng sợ hãi. Ở thời điểm hiện tại, Lee Dabin cũng đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong trái tim của nàng, và nàng biết rằng, mình không muốn đánh mất người này.

- Tôi sẽ không làm phiền em nữa, sẽ không gọi điện hay nhắn tin cho em. Rồi em sẽ quên được tôi, chúng ta rồi cũng sẽ tìm được hạnh phúc riêng. Em về đi.

- Em không đi.

- Về đi.

- Không.

- TÔI BẢO EM VỀ ĐI. TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY EM NỮA. TÔI CHÁN GHÉT EM RỒI.

Lee Dabin lớn tiếng quát thẳng vào thân hình nhỏ bé trước mặt mình. Đúng là Dabin không muốn nhìn thấy Nancy nữa, nhưng không phải vì chán ghét, mà vì nếu càng nhìn lâu hơn nữa cô sợ rằng mình không thể kiềm chế được mà bay đến ôm lấy người này vào lòng mà vuốt ve.

- Em yêu chị.

Nancy đã thật sự nói ra ba từ này. Tưởng chừng như đây chính là câu nói Lee Dabin muốn nghe nhất, nhưng giờ phút này, cô lại căm ghét câu nói này vô cùng.

- Em nói dối. Em không thể yêu tôi được. Nhất định không được.

Thật sự Lee Dabin chỉ ước rằng Nguyễn Hoàng Yến là đang nói dối, khi nói rằng cô ấy yêu mình. Vì nếu như câu nói đó là sự thật, thì tương lai của cả hai, chính xác hơn là tương lai của Nancy, sẽ là một bầu trời đau khổ.

- Em thật sự đã lỡ yêu chị rồi.

Khóe mi của Nancy giờ phút này cũng đã đong đầy những giọt nước mắt nóng hổi, chờ đợi được tuông ra.

- Em điên rồi. Chúng ta không phải là người yêu, tôi và em, chỉ là người lạ thôi. Chúng ta chỉ vì ham muốn thể xác nên mới tìm đến nhau, em nhầm lẫn rồi.

Lee Dabin càng nghe những lời nói của Nancy càng đau đến sắp không chịu đựng được nữa. Nhưng đau lòng nhất chính là phải cô phải ngăn cản lại tình cảm của hai người, không thể để nó tiến xa hơn nữa được.

- Dabin à, chúng ta đừng phủ nhận nữa được không. Nếu như yêu chị là sai lầm, em cũng sẽ chịu đựng tất cả hậu quả.

Nancy nói ra những lời này chính là nguyện chấp nhận vì Lee Dabin mà chịu đựng mọi giông bão. Nhìn thấy Lee Dabin phủ nhận tình cảm của hai người, Nancy cảm giác như có hàng ngàn nhát dao cùng lúc đâm vào tim mình.

Nhìn thấy Lee Dabin im lặng đứng như người mất hồn, Nancy một lần nữa đưa tay chạm lên gương mặt của Dabin.

Bàn tay của nàng yêu chiều vuốt ve đôi môi tuyệt mỹ của Dabin. Dần dần, Nancy thu nhỏ lại khoảng cách giữa hai người, đôi môi của nàng cũng hướng về thứ tương tự của người trước mặt. Khoảnh khắc chạm vào đôi môi mỏng manh như dải lụa của Lee Dabin, Nancy như vỡ òa trong hạnh phúc. Chỉ một nụ hôn đơn giản, chỉ một cái chạm nhẹ môi nhẹ nhàng.

Tưởng chừng như mọi việc đã được giải quyết, cho đến khi Lee Dabin dứt khoát dứt ra khỏi nụ hôn đậm sâu của hai người.

- Nancy, tôi xin lỗi.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net