Phiên ngoại 1: Vết thương lòng của Yong Jun Hyung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                 

Ngồi đối diện với bóng đêm dày đặc, khuya lắm rồi... Jun Hyung vẫn ngồi đó mặc cho điện thoại đang nhấp nháy tên người gọi đến. Có lẽ bình thường anh đã nhanh chóng bắt máy rồi chẳng bắt bé cưng đợi lâu nhưng hôm nay thì khác. Jun Hyung thực sự muốn ở một mình. Lúc nhìn ông ta bị đưa đi lẽ ra anh phải vui chứ? Nhưng cảm giác này là sao? Hoàn toàn không giống với những gì anh từng tưởng tượng. Không thấy hạnh phúc cũng chẳng thấy thỏa mãn mà chỉ là một chút cảm giác nhoi nhói trong lòng...

...

Yang Yo Seob vợ Yong Jun Hyung. Cậu nhóc ngồi bấm muốn nát cái điện thoại. Đây là lần đầu tiên anh không nghe điện thoại của cậu .Yong Jun Hyung xưa nay vốn là người không ai có thể hiểu nổi. luôn hành động kì quái với mọi người nhưng với cậu, anh chưa từng như thế? đã quá 1h đêm rồi anh không về nhà cũng không nghe điện thoại của anh. Điều đó không khỏi khiến cậu lo lắng. Thực ra đây không phải lần đầu tiên Jun Hyung không về nhà, việc anh không có ở nhà là một việc quá thường xuyên rồi. Có những lần anh đi cả tháng không về... nhưng anh luôn gọi cho cậu, chưa bao giờ từ chối những cuộc gọi từ cậu. Chính điều đó khiến cậu luôn tin tưởng và có cảm giác như anh vẫn bên cạnh mình. Nhưng hôm nay anh không về cũng không nghe điện thoại. Cậu cố ấn số tự nhủ mình sẽ gọi lần cuối cùng nếu không bắt máy thì thôi. Tôi đi ngủ cho đã đời. Mặc xác anh.

Cậu giận anh thật rồi, giận lắm luôn... Tình yêu chết tiệt ta ghét ngươi. Yong Jun Hyung để coi về anh ăn nói thế nào với tôi. Cậu lẩm bẩm, miệng không ngưng nhai đống bánh ngọt như thể chúng đang ghánh chịu tội thay cho ai đó. Cậu giận anh... nhưng không phải kiểu ghen tuông, nghi ngờ mà cậu đang giận anh vì anh có chuyện nhưng không nói với cậu. Anh đang dấu cậu điều gì đó. Thời gian gần đây anh thường đi sớm về muộn, mà có về cũng đóng cửa trong phòng sách làm gì đó mờ ám lắm. Quen nhau cũng được 5 năm có lẻ, cậu quá hiểu anh, quá hiểu cái con người cổ quái ấy. Cậu tự hào rằng mình là người duy nhất trên đời này biết mọi thứ về anh. Anh như vậy cũng chỉ vì quá khứ đau lòng thôi. Một người vì tổn thương quá nhiều mà trở nên lạnh lùng, vô cảm. Đến chính Yo Seon cũng không biết vì lý do gì con người ấy lại mở rộng trái tim với mình. Yo Seob có một thân thế không tầm thường chút nào. Cũng chính vì toàn bị bỏ ở nhà một mình như thế mà cậu đây mới phải đi kiếm việc để làm cho đỡ chán. Công việc cũng khá thú vị làm đầu bếp cho một gia đình giàu có. Không phải thiếu tiền, tiền thì anh đây không thiếu. Tiền Jun Hyung đưa cho anh vứt đi còn không hết nữa là tiêu. Chỉ có điều làm việc trong cái gì đình cổ quái ấy cậu mới thấy cuộc đời này thật lắm điều thú vị. Một giám đốc ngoài đường thét ra lửa nhưng về nhà lại đằm thắm, dịu dàng nhất mực với thiếu phu nhân... còn thiếu phu nhân ấy lại là một người trẻ con chưa từng thấy. Ở đó anh suốt ngày được coi hài kịch miễn phí, thiếu phu nhân nhà ấy quậy phá nhiều trò vui đáo để. Chưa kể đến các vị song thân phụ lão 2 nhà đó nữa chứ? Già đầu rồi mà suốt ngày chí chóe như trẻ con. Thôi thì vì từng ấy lợi lộc bỏ chút sức nấu ăn cho họ cũng đáng lắm. Còn hơn suốt ngày ở nhà ăn, ăn và ăn tận hưởng cuộc sống theo kiểu: Nhàn cư vi bất thiện. Mặc dù anh cũng thừa nhận khả năng nấu ăn của mình thuộc dạng đẳng cấp trẻ cấp 1 thôi ấy vậy mà đến giờ còn chưa bị đuổi kể cũng lạ thật.

...

- Anh chưa về sao?

Hôm nay YugYeom về muộn tưởng rằng cả công ty còn mỗi mình. Nhưng không ngờ, lúc đi ngang dãy hành lang anh nghe có tiếng chuông điện thoại đổ ghé qua ai ngờ thấy Jun Hyung.

- Ừm tôi định thu xếp vài thứ.

- Có gì không ổn sao?

- Trả thù rồi cậu có vui không?

YugYeom ngạc nhiên trước câu hỏi của Jun Hyung. Nhưng thật lòng mà nói, cậu hình như cũng đang không thoải mái.

- Tôi còn nghĩ rằng mình sẽ thấy hạnh phúc lắm cơ đấy. - Jun Hyung tiếp lời.

- Tôi không biết giữa anh và ông ta có chuyện gì nhưng xem ra anh không chỉ đơn giản là hận ông ta.

YugYeom thận trọng dò hỏi.

- Hận... 1 từ hận không thể nói lên tất cả.

Jun Hyung nhếch mép cười. Một nụ cười cay đắng.

Thực ra YugYeom sớm đã biết mối quan hệ giữa Jun Hyung và Seo Soo Hyun. Nói đúng hơn là mối quan hệ ruột thịt giữa họ. Anh đã biết được lý do vì sao Jun Hyung hận hắn đến vậy? Jun Hyung chính là cháu nội của Seo Soo Hyun. Hơn 20 năm trước mẹ Jun Hyung vốn là người giúp việc cho gia đình họ Park. Trong một lần Park Ki Hwang (con trai độc nhất của Park Soo Hyun và cũng là appa của Park Bam) say rượu đã cưỡng bức người phụ nữ đáng thương ấy khiến bà mang thai cốt nhục của hắn. Nhưng sau đó để thực hiện hôn ước với mẹ Park Bam mà Park Soo Hyun đã nhẫn tâm đuổi bà đi nhằm che dấu mọi thứ. Cũng từ sau đó không ai biết tung tích của bà... YugYeom thực sự cảm thấy Jun Hyung là đứa trẻ đáng thương. Cuộc sống của 2 mẹ con họ thực sự không dễ dàng gì? Để có tiền nuôi dưỡng Jun Hyung người mẹ đáng thương ấy đã phải đi làm trong một hộp đêm, ngày ngày chịu đựng sự dày vò trong bàn tay nhơ nhuốc của lũ đàn ông. Cho đến khi chết đi vì căn bệnh ung thư... cuộc đời bà vốn dĩ là một chuỗi những ngày bi kịch từ sự máu lạnh và nhẫn tâm của lũ nhà giàu. Jun Hyung lớn lên như thế, nhìn mẹ mình mà căm hận bản thân. Cũng từ đó mối thâm thù càng trở nên sâu sắc... Cuộc sống từ nhỏ đã khó khăn như vậy trách sau tính cách Jun Hyung luôn kì quặc và khác người.

- Nếu tôi là mẹ cậu tôi sẽ không cần cậu phải bán mạng trả thù như vậy đâu, tôi sẽ chỉ muốn con trai tôi có thể sống một cuộc sống thoải mái thôi.

YugYeom đứng lên dậy trước khi đi không quên vỗ vai Jun Hyung.

- Ra là anh đã biết tất cả.

- Cuối tuần này gia đình tôi tổ chức tiệc mừng BamBam xuất viện hi vọng cậu sẽ đến.

- Anh ổn chứ? - Jun Hyung nhìn YugYeom dò xét.

- Cậu muốn hỏi về chuyện gì?

- Tôi nghe nói cậu ấy không nhận ra anh???

- Có chút không ổn, Nhưng có lẽ đó là cơ hội ông trời cho tôi để chuộc lại lỗi lầm với tên nhóc ấy. Quên đi cũng tốt, cậu ấy sẽ không đau khổ nữa, cũng không nhớ ra tôi từng có lỗi rất nhiều với cậu ấy...

- Kể cả việc cậu ấy không nhớ ra anh là ai?

- Tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu, như chưa từng có ngày hôm qua.

...

- Bất ngờ đấy. Tôi đang  tự hỏi xem người đến thăm mình là ai?

Park Soo Hyun ngồi đối diện với Jun Hyung vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo đáng ghét ấy. Jun Hyung khẽ nhếch mép vẽ lên một nụ cười lạnh nhạt.

- Ông nhận ra người này chứ?

Đẩy tấm ảnh cũ nhợt màu về phía đối diện, ánh mắt Jun Hyung long lên ánh nhìn căm phẫn chứa đầy những thù hận.

Seo Soo Hyun liếc nhìn bức ảnh mặt bỗng tái nhợt đi. Giọng điệu kiêu ngạo lúc này cũng vì thế mà biến mất thay vào đó là giọng ấp úng, lắp bắp.

- Cậu... Vì sao cậu có nó?

- Ông đang hỏi vì sao tôi có ảnh của mẹ tôi ư?

- Cậu... Cháu... ta... Con là con trai Ji Min sao?

- Sao? Ông bất ngờ à? Hay ông nghĩ tôi đã chết. Làm sao bây giờ tôi không được như ông mong đợi rồi.

Jun Hyung nói bằng thứ giọng châm biếm mỉa mai.

Còn Park Soo Hyun kể từ lúc đó chỉ cúi đầu, từ 2 hốc mắt già nua 2 giọt nước mắt tuôn trào.

- Ta đã từng cho người tìm mẹ cháu...

- Tìm mẹ tôi, Không phải chính ông đuổi bà ấy đi sao? vậy mà giờ ông nói tìm sao? Ông thật biết đùa đấy.

Jun Hyung gằn giọng.

- Ta...

- Ông có biết cuộc sống của ông và con trai ông sung sướng bao nhiêu thì mẹ tôi khổ bấy nhiêu không? tôi... đứa cháu trai này của ông lớn lên bằng tiền bán thân của bà ấy đấy.

...

Từng giọt nước mắt từ tận đáy lòng trào dâng trên khóe mắt Jun Hyung. Quá khứ như hiện về đâm toạc tim anh đau rớm máu. Anh bước đi trong cơn mưa buốt lạnh. Có phải thế là hết không? thù hận hơn 20 năm qua trong anh có thực sẽ kết thúc như thế?

- Hyungie anh sao thế? trời ơi ướt hết rồi...

Yo Seob vội vàng đỡ cái thân hình mềm oặt ướt sũng nước của anh. Còn Jun Hyung thì ôm chặt cậu vào lòng như thể cố gắng tìm kiếm hơi ấm từ phía cậu để sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của mình. Hơi ấm anh có duy nhất trên đời này.

---TBC---

Hôm nay au up luôn 2 phiên ngoại nhá ^^~ Truyện end rồi đó *tung bông*

Au sẽ edit thêm nhiều truyện nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net