Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Chính Đông nhận được cuộc gọi từ chị gái.

Bà vừa khóc sáng nay, rốt cuộc giờ đã thở phào nhẹ nhõm, nói với anh: "Hạo Hạo về rồi, nhìn vẫn ổn lắm, chẳng biết đêm qua ngủ ở đâu mà tóc tai rối bù."

"Chị hỏi nó xem có xảy ra chuyện gì không?"

"Hỏi rồi nhưng nó nói không có gì, bảo chị đừng lo, cũng chẳng nói đêm qua đi đâu cả."

Từ Chính Đông hỏi lại lần nữa, "Trên người nó không bị thương chứ?"

"Không có, chị xem rồi."

Từ Chính Đông thoáng yên tâm lại.

Anh để điện thoại xuống rồi nói với bạn mình: "Làm cậu mất công vô ích rồi, cháu tôi đã về nhưng còn phải nhờ cậu một việc nữa, điều tra giùm tôi một người tên Kim Mẫn Khuê nhé."

Nửa tiếng sau, bạn anh gửi thông tin của Kim Mẫn Khuê tới.

Tên họ tuổi tác đều là thật.

Hoàn cảnh gia đình đúng như suy đoán ban đầu của Từ Chính Đông, gia đình trung lưu bình thường, bố mẹ làm việc ở công ty tư nhân, hai năm trước cùng về hưu rồi sống ở quê. Kim Mẫn Khuê cũng rất giỏi giang, cấp ba thi đậu vào trường trung học số 1 Nam Thành, sau đó vào đại học A.

Khoan đã, đại học A?

Từ Chính Đông sửng sốt, chẳng phải Tiểu Hạo cũng học ở đại học A sao?

Không thể nào, Từ Chính Đông mơ hồ có một linh cảm không lành.

Đúng lúc này bạn anh gọi tới.

"Từ tổng, ngài bảo tôi điều tra lịch sử tình trường của Kim Mẫn Khuê, tôi hỏi rồi, thời đại học Kim Mẫn Khuê từng hẹn hò với một nam sinh tên là......" Giọng bạn anh đột nhiên cao vút, kinh ngạc thốt lên: "Từ Minh Hạo?"

Từ Chính Đông nhíu mày.

Chẳng phải trùng hợp quá sao?

Bạn anh trêu chọc: "Từ tổng, cái khác thì không nói nhưng về mặt ngoại hình cháu ngài và cậu ta xứng đôi thật đấy."

"......" Từ Chính Đông cạn lời.

Vừa gặp đã nhắm ngay, khảo sát ba tháng, có thể không xứng đôi hay sao?

Anh gặp Kim Mẫn Khuê lần đầu tiên ở một bữa tiệc.

Ba tháng trước Trung Tấn lên kế hoạch đầu tư góp vốn cho dự án A. Nghiêm Đào ngửi thấy mùi hợp tác nên lập tức tiến cử công ty chứng khoán Quang Tín của mình. Hôm đó Kim Mẫn Khuê theo Nghiêm Đào đến dự tiệc, ngay lần gặp đầu tiên Từ Chính Đông đã chú ý đến anh trong đám đông.

Mặc dù tuổi tác Kim Mẫn Khuê không lớn nhưng xử sự khôn khéo, mọi chuyện đều lấy Nghiêm Đào làm đầu, không lộ tài năng.

Ấn tượng đầu tiên của Từ Chính Đông về anh khá tốt.

Để hiểu rõ hơn về Trung Tấn, Kim Mẫn Khuê chủ động làm quen với thư ký của Từ Chính Đông, sau một thời gian quen biết, thư ký cũng có ấn tượng rất tốt với anh. Khi Từ Chính Đông hỏi thăm, thư ký nói: Kim Mẫn Khuê hiện đang độc thân, định làm mai cho anh nhưng anh luôn khéo léo từ chối, bình thường cũng chẳng thấy anh cặp kè với ai.

Trẻ tuổi, đẹp trai, tương lai rộng mở, thích tập gym, có gu ăn mặc.

Độc thân, không gần nữ sắc.

Với kinh nghiệm hai mươi năm trên chốn tình trường của Từ Chính Đông, 80% Kim Mẫn Khuê không phải là trai thẳng.

Từ Chính Đông định giới thiệu Kim Mẫn Khuê cho Tiểu Hạo, tính tình Tiểu Hạo kỳ quái nên cần có một người tốt tính chăm sóc.

Kết quả là...... vẽ vời thêm chuyện.

Anh tuyển chọn kỹ càng, cuối cùng lại chọn trúng bạn trai cũ của cậu nhóc, chẳng biết đây có phải là duyên phận không nữa.

Anh nhắn tin bảo thư ký gọi Kim Mẫn Khuê đến công ty mình một chuyến, thư ký trả lời: [ Từ tổng, Nghiêm tổng bên chứng khoán Quang Tín nói dạo này sức khỏe Tiểu Kim không tốt, mới mổ xong cần dưỡng sức nên đổi người khác rồi ạ.]

Sức khỏe không tốt?

Từ Chính Đông cười lạnh một tiếng.

Trong video anh bế Tiểu Hạo từ quán bar lên xe, bước đi như bay, động tác nhanh nhẹn, giày vò cả đêm mới về, chẳng có điểm nào chứng tỏ sức khỏe không tốt cả.

Anh dặn thư ký: [ Nói với Nghiêm Đào là tôi chỉ định Kim Mẫn Khuê phụ trách toàn bộ dự án này, nếu không khỏi hợp tác nữa.]

*

Từ Minh Hạo nói với mẹ mình lần thứ ba: "Con không sao thật mà, mẹ đừng lo, giờ con muốn nằm nghỉ một lát."

Mẹ vuốt tóc cậu, "Được rồi, vậy mẹ ra ngoài trước đây, đói thì gọi mẹ nhé."

Từ Minh Hạo nói: "Cảm ơn mẹ."

Cửa đóng lại, Từ Minh Hạo lấy ra quyển album từ dưới gối, cậu nấp trong chăn, mượn ánh nắng mờ nhạt lật xem từng tờ, bên trong đều là ảnh chụp chung của cậu và Kim Mẫn Khuê.

Lúc hẹn hò chụp rất nhiều ảnh, khi chia tay cậu định đem hết đi nhưng Kim Mẫn Khuê giữ lại một nửa rồi lẳng lặng nhìn cậu, cậu không dám dây dưa nên chỉ có thể vội vàng đem đi nửa còn lại.

Mỗi tấm đều được ép nhựa cẩn thận rồi lồ ng vào album.

Mỗi lần chụp ảnh chung Kim Mẫn Khuê luôn ôm cậu, còn cậu luôn ngửa đầu lên, hoặc là đáp lại nụ hôn của anh, hoặc là chủ động hôn anh, tóm lại là rất nồng nhiệt say đắm, trong mắt chỉ có nhau.

Tấm cuối cùng được chụp trước khi chia tay mấy ngày.

Lúc đó cậu vẫn chưa biết mấy ngày sau mình phải chia tay Kim Mẫn Khuê, cậu dẫn anh lên núi chơi rồi thuê một túp lều vải, bên ngoài đốt lửa trại, lúc đầu Kim Mẫn Khuê muốn đi chơi nhưng cậu ghét ồn ào nên rúc vào ngực Kim Mẫn Khuê không cho anh đi, Kim Mẫn Khuê luôn chiều theo tính đỏng đảnh của cậu, hôn lên má cậu một cái rồi nói: "Ừ ừ ừ, quỷ nhỏ mọn."

Từ Minh Hạo giơ máy ảnh lên tự chụp mình.

Xoẹt.

Ánh mắt Kim Mẫn Khuê trong ảnh chan chứa ý cười.

Từ Minh Hạo rất nhớ Kim Mẫn Khuê, trên đời này sẽ không còn Kim Mẫn Khuê thứ hai, có gương mặt như vậy, vòng tay ấm áp như vậy, còn tốt tính đến mức làm cậu áy náy.

Không còn nữa.

Mặc dù bố mẹ, cậu và dì của cậu rất tốt, nhưng cậu vẫn nhớ Kim Mẫn Khuê, rất nhớ anh.

Từ Minh Hạo úp mặt vào album ảnh.

Nước mắt sắp tràn ra thì cửa bị gõ vang, giọng Từ Chính Đông vọng vào: "Ngủ chưa?"

Từ Minh Hạo sụt sịt nói: "Chưa."

Khi Từ Chính Đông tới gần, cậu mới nhớ ra album ảnh trong tay, thế là cuống quýt nhét vào chăn.

"Nghe nói ai đó đi cả đêm không về." Từ Chính Đông nói.

Vẻ mặt Từ Minh Hạo cứng đờ, mím môi làm thinh.

"Có biết sáng nay cậu tìm cháu bao lâu không hả?" Từ Chính Đông cố ý nhấn mạnh, thái độ nghiêm túc.

"Lần sau sẽ không thế nữa." Từ Minh Hạo lí nhí.

Bình thường tính tình Từ Minh Hạo quái gở, luôn lạnh nhạt với ông cậu hờ Từ Chính Đông này, nhưng một khi phạm lỗi sẽ giả bộ ngoan ngoãn, Từ Chính Đông thấy bộ dạng tội nghiệp của cậu cũng lười răn dạy.

"Sáng nay cậu xem lại camera của quán bar Grey Shore rồi."

Từ Minh Hạo chợt nhìn sang Từ Chính Đông.

Từ Chính Đông đi thẳng vào vấn đề, "Cậu thấy có người bế cháu ra khỏi quán bar."

Từ Minh Hạo nói ngay: "Không phải đâu, cậu nhìn lầm rồi."

"Cậu không nhìn lầm," Từ Chính Đông đưa ảnh chụp video cho Từ Minh Hạo xem rồi cố ý hỏi: "Cháu không biết người này à?"

"Không biết," vành tai Từ Minh Hạo bắt đầu đỏ lên, bối rối phủ nhận: "Cháu không biết."

Từ Chính Đông đã sớm đoán trước, "Thế à, được rồi, để cậu báo cảnh sát điều tra xem người này là ai."

Từ Minh Hạo hoảng sợ mở to mắt, ngồi bật dậy túm lấy tay Từ Chính Đông, "Cậu đừng báo cảnh sát mà!"

Album ảnh trong ngực cũng văng ra.

Từ Minh Hạo chẳng đoái hoài gì nữa mà nắm tay Từ Chính Đông, rối rít nói: "Cậu mau rút lại đi, mau nói với cảnh sát đi, đừng báo cảnh sát, cháu biết cậu ấy, cháu biết cậu ấy, đó là người quen của cháu."

Đây là lần đầu tiên Từ Chính Đông thấy Từ Minh Hạo kích động như vậy.

Mặc dù Từ Minh Hạo đỏng đảnh bướng bỉnh nhưng tính tình khá trầm lặng, thích gì sẽ ngửa tay xin bố mẹ chứ không làm loạn. Tốt nghiệp xong một mình sang nước ngoài học ba năm, sau khi về nước càng thêm lạnh lùng ít nói, lần cuối thấy cậu hoảng loạn như vậy là lúc nào nhỉ? Hình như là lúc mới chia tay.

Nói tới nói lui vẫn là vì người đàn ông kia.

"Người kia là Kim Mẫn Khuê đúng không?"

Từ Minh Hạo sững sờ.

"Người hẹn hò với cháu hồi năm hai cũng là cậu ta."

Từ Minh Hạo ngập ngừng nói: "Không phải."

"Cậu nói với cục công an rồi, tìm thấy người là được, cháu yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến cậu ta đâu."

Từ Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Từ Chính Đông nhặt album ảnh dưới sàn lên, rõ ràng là ảnh chụp chung của Kim Mẫn Khuê và Từ Minh Hạo.

Ôm hôn thắm thiết, chậc chậc.

Mặc dù năm nay Từ Minh Hạo đã hai mươi bảy tuổi nhưng luôn sống trong sự bảo bọc của gia đình, môi trường học tập làm việc yên ổn, Từ Chính Đông cảm thấy cậu vẫn còn là trẻ con.

Hệt như một cây cải chưa từng trải qua sương gió.

Giờ trơ mắt nhìn cây cải bị heo ủi, trong lòng Từ Chính Đông có một cảm giác khó tả.

Từ Minh Hạo giật lại album nhét vào chăn.

Từ Chính Đông đóng kín cửa rồi đi tới ngồi cạnh giường Từ Minh Hạo, tò mò hỏi: "Nói cậu nghe đi, sao lại chia tay?"

Từ Minh Hạo không chịu nói.

"Cậu ta lăng nhăng à?"

Từ Minh Hạo lắc đầu, Kim Mẫn Khuê sao có thể lăng nhăng chứ?

Thấy Từ Minh Hạo làm thinh, Từ Chính Đông thực sự rất hiếu kỳ, thế là nói: "Kim Mẫn Khuê làm việc ở chứng khoán Quang Tín, giờ cậu ta và sếp mình đang năn nỉ cậu giao dự án góp vốn đầu tư cho bọn họ, một câu đồng ý hoặc không đồng ý của cậu sẽ quyết định năm mới này Kim Mẫn Khuê sống có tốt hay không, cháu không sợ cậu làm khó cậu ta sao?"

Từ Minh Hạo nói ngay: "Không cho cậu làm khó cậu ấy!"

Từ Chính Đông cười: "Còn bênh nữa à?"

"Chia tay không phải do cậu ấy đâu, cậu đừng làm khó cậu ấy."

"Chứ là gì?"

"Là --" Từ Minh Hạo muốn nói lại thôi.

Bên tai chợt vang lên giọng nói kia.

Giọng nói sắc bén cay nghiệt, tràn ngập căm ghét khiến cậu sợ hãi đến từ mẹ Kim Mẫn Khuê.

Mỗi khi cậu nhớ Kim Mẫn Khuê, mỗi khi cậu muốn gặp Kim Mẫn Khuê thì giọng nói này lại vang lên, trách cậu ích kỷ, cười cậu nhu nhược khiến cậu không biết làm sao.

Cậu không dám nhớ lại, thậm chí còn tự gạt mình, tự tẩy não rằng mình không còn yêu Kim Mẫn Khuê nữa.

Nhưng cuộc trùng phùng bất ngờ khiến cậu hiểu ra cố quên đi chỉ là vô ích.

Cậu không cách nào vượt qua rào cản Kim Mẫn Khuê này.

"Cậu, giờ cháu vẫn rất thích cậu ấy, cậu ấy là người duy nhất mà cháu thích." Cậu thì thầm.

Từ Chính Đông nói ngay: "Thích thì giành đi, cậu sẽ giúp cháu, chỉ một Kim Mẫn Khuê thôi mà, có gì khó đâu? Cậu trói cậu ta lại làm quà sinh nhật cho cháu nhé?"

Từ Minh Hạo nín khóc mỉm cười, cười xong lại càng buồn hơn.

"Cậu ấy có bạn trai rồi."

"Ai vậy? Ngoại hình thế nào? Đẹp hơn cháu nữa à?"

Từ Minh Hạo mở điện thoại ra tìm bức ảnh cậu lấy trên trang web của chứng khoán Quang Tín, "Đồng nghiệp của cậu ấy, tên là Lý Thạc Mân."

Từ Chính Đông cầm lấy rồi tự tin nói: "Mặc kệ bạn trai hay là gì, Tiểu Hạo cháu cứ yên tâm, cậu sẽ nghĩ cách, cậu nhất định sẽ tóm Kim Mẫn Khuê về cho cháu --"

Còn chưa dứt lời thì anh lập tức nhíu mày.

Từ Minh Hạo cho anh xem ảnh chụp chung của các nhân viên Quang Tín.

Lý Thạc Mân đứng bên phải.

Thân hình đ ẫy đà, tóc chải ngược sến súa, dây nịt da cá sấu có khóa mạ vàng, đôi giày mũi nhọn khiến cặp chân trông ngắn ngủn, dưới tay áo lộ ra chiếc đồng hồ Rolex.

Từ Chính Đông: "........."

Anh nhìn Từ Minh Hạo rồi lại nhìn Lý Thạc Mân.

Nhìn Từ Minh Hạo lần nữa rồi lại nhìn Lý Thạc Mân.

Anh trầm mặc thật lâu, sau đó nói: "Không ngờ khẩu vị của Kim Mẫn Khuê cũng đa dạng ghê."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC