Chương 56: Người lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay Lý Thạc Mân khóc nhiều, cảm thấy rất là khát, y nửa ngồi dậy đỡ lấy ly nước uống một hớp nhỏ.

Độ ấm vừa phải tiến vào trong miệng như mưa vào cồn cát, cuống họng lập tức dịu bớt.

Lý Thạc Mân uống liền nửa ly, mở miệng hỏi: "Sao anh..."

Vừa mới nói hai chữ, mặt Lý Thạc Mân đã biến sắc, mạnh mẽ nuốt nửa câu còn lại xuống.

Âm thanh trước khi ngủ chỉ có hơi mềm yếu dính nhão, lúc này vừa tỉnh ngủ, độ khàn khiến y thật không muốn nghe thêm.

Ánh mắt Kim Mẫn Khuê cũng thay đổi, lấy lòng nắm vai y, duỗi ra một cái tay khác lau đi vệt nước bên môi Lý Thạc Mân.

Mặt Lý Thạc Mân lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, há mồm cắn lên ngón tay kẻ cầm đầu.

Không dùng sức, chỉ đơn thuần cắn cho hả giận.

Kim Mẫn Khuê tự biết đuối lý, tay cũng không dám động, tùy ý để y cắn.

Không gian khép kín tạm thời ngăn cách với xã hội là vũ khí kích thích người, tối qua đúng thật là Kim Mẫn Khuê cảm thấy sung sướng vì con mồi bị trói ở bên người không chỗ trốn chạy.

Lý Thạc Mân bị mặt nạ thân sĩ dụ dỗ nói rất nhiều câu xấu hổ, đầu tiên là gọi chồng, sau đó lại nhắc tới trưởng bối, bị Kim Mẫn Khuê ép hỏi là trưởng bối gì, từng tiếng 'anh ơi' bật ra từ trong kẽ răng.

Da mặt y mỏng, xưa nay chưa từng nói nhiều lời ở trên giường như vậy, lần này vừa khóc vừa kêu, cũng bị sặc không ít, cổ họng không báo hỏng mới là lạ.

Chờ Lý Thạc Mân không cắn nữa, Kim Mẫn Khuê nâng ly đưa đến bên miệng y: "Uống nước."

Lý Thạc Mân không phải người thích làm loạn, cắn xong thấy đỡ thì thôi, uống hết nửa ly nước còn lại vào.

"Đỡ hơn chút nào không?" Kim Mẫn Khuê thả ly lại.

Lý Thạc Mân gật đầu: "Sao anh còn chưa ngủ?"

"Ngủ rồi, tỉnh sớm hơn em." Kim Mẫn Khuê đáp.

Lý Thạc Mân dừng một chút, lại hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"

Đồng hồ đặt ở bên giường, Kim Mẫn Khuê xoay mặt đồng hồ, nhìn lướt qua: "Bốn giờ mười phút."

Lý Thạc Mân nghe vậy nhìn Kim Mẫn Khuê, lại nhìn cửa sổ bị che kín.

Y bị khát đến tỉnh, mở mắt ra đã thấy Kim Mẫn Khuê ngồi ở bên cạnh, còn tưởng rằng chưa tới đêm khuya, không ngờ vậy mà đã đến hừng đông ngày hôm sau.

Ngọn đèn nhỏ đã bật, nước ấm cũng chuẩn bị xong, cũng không biết Kim Mẫn Khuê dậy sớm hơn y bao lâu.

"Khó chịu sao?" Kim Mẫn Khuê nhìn y không nằm xuống, thấp giọng hỏi.

Lý Thạc Mân lắc lắc đầu, rõ ràng là mắt đã híp lại, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, nhìn nhìn quyển sách trên đùi Kim Mẫn Khuê.

Kim Mẫn Khuê tiếp nhận ám hiệu, cười nhẹ một tiếng, đóng sách lại, tắt đèn nằm xuống: "Được rồi, tiếp tục ngủ."

Lý Thạc Mân vòng qua eo Kim Mẫn Khuê, cọ cọ trước ngực hắn tìm tư thế thoải mái, đôi mắt nhắm lại không bao lâu, ý thức một lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.

Hai người cùng ngủ, lúc mở mắt ra lần nữa trời đã sáng hẳn.

Lý Thạc Mân không biết Kim Mẫn Khuê đã ngủ được bao lâu, lôi kéo cánh tay người đàn ông không cho hắn xuống giường.

Có lẽ Kim Mẫn Khuê quá nửa đêm mới ngủ, bản ý là bồi Lý Thạc Mân nằm lại giường một lát, nhưng bị Lý Thạc Mân bắt nhắm mắt dưỡng thần, thế mà dần dần thiếp đi.

Lý Thạc Mân nhẹ nhàng thu tay lại, vùi bên người Kim Mẫn Khuê yên tĩnh chợp mắt.

Đến mười giờ, Kim Mẫn Khuê rời giường trước, chờ Lý Thạc Mân bắt đầu rửa mặt hắn đã đưa thức ăn vào phòng.

Lý Thạc Mân ngủ mười ba, mười bốn tiếng, đã không còn buồn ngủ nữa, thế nhưng cả người uể oải mệt mỏi, đặc biệt là bắp đùi, không còn chút sức nào, ăn một ít rồi ngẩng mặt ngồi trên giường.

Kim Mẫn Khuê kêu người dọn xe thức ăn đi, mình thì tiến lên vỗ nhẹ vào cái bụng phẳng lì của y.

Không cần nhiều lời, Lý Thạc Mân tự giác trở mình, đổi thành tư thế nằm úp sấp, eo lập tức bị một hai bàn tay đè lại với cường độ vừa phải.

Đúng là động vật họ mèo bị vuốt lông thì sẽ phát ra âm thanh khò khè, hắn ấn mấy cái, Lý Thạc Mân thoải mái cũng hừ hừ hai tiếng.

Nói là nghỉ phép trên du thuyền nhưng cũng không cần toàn bộ hành trình đều chỉ ở trên du thuyền, kế hoạch "giam lỏng" đã bị bác bỏ, sau khi ra biển, trên đường về cũng có thể lên các hòn đảo đã được xây dựng gần đó dạo quanh, vui đùa.

Chỉ là với trạng thái này của Lý Thạc Mân thì cũng không vội lên bờ.

Du thuyền chậm rãi trở về, mở cửa sổ ra, cảnh biển bên ngoài hiện lên trước mắt, những tia nắng nhẹ vừa vặn đáp lên cẳng chân Lý Thạc Mân đang gác lên người Kim Mẫn Khuê.

Lý Thạc Mân muốn ở trên giường nghỉ ngơi, Kim Mẫn Khuê cũng đọc sách bên cạnh nghỉ ngơi cùng y.

Lý Thạc Mân cầm điện thoại di động, trên màn hình đang phát một trailer về một bộ phim chiếu rạp.

Nguyên tác của phim này là một bộ phim hoạt hình nước ngoài khá nổi tiếng, thời gian chiếu cũng đã rất lâu, rất nhiều người xem từ tiểu học đến khi đi làm, năm nay là kỉ niệm một năm kết thúc, để làm quà cho phần lớn người xem, tổ chế tác chính thức làm thành phim, chiêu mộ nhân viên sản xuất, tất nhiên quốc nội cũng không thể thiếu một chỗ.

Bộ hoạt hình này đối với khán giả mà nói vừa là hồi ức vừa là tình cảm, vé vào cửa vừa mở bán đã bị tranh mua hết sạch, khi đó Lý Thạc Mân không cướp được, giờ cũng chỉ có thể xem trailer, chờ kết thúc phát sóng mới mua đĩa.

Lý Thạc Mân xem xong trailer cũ và mới rồi lướt tiếp một chút, nhưng cũng không tìm được video nào thú vị, vì thế đành chuyển sang nhìn Kim Mẫn Khuê bên cạnh.

Hôm nay Kim Mẫn Khuê không vuốt tóc ra phía sau, trán bị tóc mái che đi hơn nửa, không còn sự sắc bén của ngày thường, nhưng tư thái vẫn rất đoan chính.

Lúc Lý Thạc Mân nhìn hắn, ngón tay Kim Mẫn Khuê khẽ nhúc nhích, lật một trang sách, lực chú ý của Lý Thạc Mân lập tức bị những ngón thay thon dài hấp dẫn.

Gáy sách dựa vào đùi Kim Mẫn Khuê, tay trái hắn nâng sách, giống như một cái giá ngọc thạch, nhìn rất đẹp.

Lý Thạc Mân không nhịn được, nhích lại gõ lên tay hắn một cái.

Mắt Kim Mẫn Khuê vẫn nhìn sách, nhưng tay trái lại rời khỏi gáy sách, tự nhiên đặt lên bụng dưới, thuận tiện cho động tác của Lý Thạc Mân.

Được đối phương đáp lại, Lý Thạc Mân không khách sáo nữa, dứt khoát kéo tay hắn qua.

Con người một khi nhàm chán, cái gì cũng có thể đem ra làm trò tiêu khiển.

Lý Thạc Mân bẻ ngón tay Kim Mẫn Khuê ra, sau đó đặt bàn tay mình lên, tay to tay nhỏ, chiếc nhẫn nam giới điệu thấp trên ngón tay Kim Mẫn Khuê giống nhẫn trên tay Lý Thạc Mân như đúc.

Đôi nhẫn này là hai người mua sau khi lĩnh chứng.

Nghĩ đến lĩnh chứng, Lý Thạc Mân không khỏi liên tưởng đến sự tích đối phương lén lút chụp hình giấy hôn thú của cả hai, khẽ cười cười.

Y thoáng co đầu gối, đặt bàn tay Kim Mẫn Khuê lên, tay trái cũng phủ lên tay đối phương, ngón tay tự nhiên tiến vào lòng bàn tay đối phương, làm hai chiếc nhẫn kề cận.

Lý Thạc Mân lấy điện thoại di động, mới vừa mở ra camera, Kim Mẫn Khuê lại thu năm ngón tay lại, hình ảnh lập tức bị phá vỡ.

"Từ từ, anh đừng nhúc nhích." Lý Thạc Mân bật cười, vuốt thẳng ngón tay hắn.

Kim Mẫn Khuê quay đầu nhìn y, lúc này mới thấy Lý Thạc Mân đang muốn chụp hình, ngay lập tức không đọc sách nữa, mặt đầy hứng thú phối hợp chụp một tấm.

Lý Thạc Mân cắt bức ảnh ngay ngắn chỉnh tề, dưới ánh mắt của Kim Mẫn Khuê mở weibo ra, đổi thành ảnh dại diện, đổi xong còn nhướng mi với Kim Mẫn Khuê.

Hai người bọn họ người thì dùng giấy hôn thú, người thì dùng nhẫn kết hôn làm ảnh đại diện, đối xứng rõ rệt với quần chúng FA.

Kim Mẫn Khuê nắm chặt tay Lý Thạc Mân, biểu cảm trên mặt không thay đổi, đáy mắt lại hiện lên chút ý cười.

Cũng đã mở weibo, Lý Thạc Mân thẳng thắn nhấn xem thông báo, nhìn xem có cần trả lời gì hay không.

Khoảng thời gian gần đây trên weibo của y có vô số chuyện, có video tự đánh mặt ở triển lãm, cũng có ái tình tuyệt mỹ được thổi phồng, nhìn thấy tin chưa đọc đọng lại thành núi nhỏ cũng không cảm thấy kỳ quái.

Nhưng nhìn kỹ một chút, ánh mắt Lý Thạc Mân lập tức khựng lại.

Thông báo mới nhất là một tin @ rất kỳ dị: [Mong Thiên Giang thái thái debut C vị (center), không phải C vị thiên lý không dung. @coser Thiên Giang]

Tiếp theo là: [Đây mới thật sự là thả dây dài câu cá lớn nè, tôi nghĩ mấy cái weibo V kia là dùng tiền mua, mưu mô quá đi, cảm giác như bị lừa gạt.]

Cái gì vậy?

Hai thông báo mở đầu làm Lý Thạc Mân có hơi mơ màng, y trượt nhiều lần, vào xem bảy, tám bài viết, cuối cùng cũng coi như hiểu đại khái mùi thuốc súng tràn ngập này là do đâu.

Vị gọi là coser Tuyết Hồng kia lúc không có chuyện gì làm thì phát sóng trực tiếp, tình cờ nói với đám fan cái gì mà khen thưởng trong phòng trực tiếp vượt quá 20 ngàn đồng sẽ có thể thêm bạn wechat Tuyết Hồng.

Nửa đêm hai giờ hôm trước, Tuyết Hồng đăng bài lên vòng bạn bè wechat, kích động giậm chân nói khi đi quay VCR đụng mặt nam thần, vừa nghĩ tới có thể sẽ cùng nam thần ở chung trong một tòa ký túc xá rồi huấn luyện chung, cậu ta liền kích động đến ngủ không yên.

Phía dưới có một tấm hình selfie, còn có một tấm chụp trộm ngoài hành lang.

Trong ảnh chụp trộm có thể thấy một thanh niên có mái tóc nâu đang nói chuyện cùng một cô gái mặc vest.

Phía dưới có fan hỏi cậu ta tình huống cụ thể, hôm sau Tuyết Hồng đơn giản giải thích vài câu, biện hộ rằng chưa có gì chắc chắn, dù sao cũng chỉ là đụng mặt ở ngoài studio, cuối cùng còn cố ý dặn mọi người đừng đăng lên weibo, vô duyên vô cớ gây phiền toái.

Vị fan này quả thật không đăng weibo, nhưng lại gửi vào một nhóm fan lớn, không chỉa mũi nhọn vào Lý Thạc Mân, chỉ kêu mọi người đến lúc đó nhớ bỏ nhiều phiếu, lỡ như Lý Thạc Mân thực sự là thí sinh, tốt xấu gì cũng giúp Chim Ngốc ở lại thêm một vòng, ở chung với nam thần lâu chút.

Fan kia chưa nói là Lý Thạc Mân chắc chắn sẽ tham gia, nhưng người khác đã biết điều tự suy luận ra.

[Ha ha, gì mà chắc chắn hay không chắc chắn, có mặt ở đó ngoại trừ là nhân viên quay VCR thì cũng chỉ có thể là đi quay VCR]

[Bởi sao hiện trường vừa bị đăng lên là rớt ngựa ngay lập tức, nào có chuyện trùng hợp như thế? Còn nói Chim Ngốc muốn nổi tiếng đến điên rồi, tôi thấy là người nào đó tự xào độ nổi tiếng cho mình, còn chúng ta chỉ là nòng súng, bị xem là đồ lót chuồng.]

Hoạt động của Tuyết Hồng thường truyền trong các nhóm lớn nhóm nhỏ, lần này càng không ngoại lệ, tốc độ chuyển phát nhanh hơn gấp mấy lần.

Chiêu này ra rất đúng thời điểm, rất có tác dụng kích thích fan.

Fan Tuyết Hồng bị fan Lý Thạc Mân và người qua đường chửi trên weibo quá thảm, nói không có oán khí là không thể, khó tránh khỏi có một nhóm người trái tim thủy tinh, bị chửi làm muốn thoát fan, giờ lại nghĩ có nội tình khác, hỏa lực tăng lên, tâm trạng cũng tạm thời ổn định.

Chuyện đến nước này, giữ gìn hình tượng cũng không còn quan trọng nữa, chủ yếu là muốn mắng chết fan Lý Thạc Mân.

Ngã một lần đã khôn ra, bọn họ cũng thông minh hơn một chút, không trực tiếp nhào vào xé, mà đăng tấm ảnh chụp trộm kia lên weibo trước, hoặc là khơi đề tài có liên quan đến Lý Thạc Mân, sau đó tập thể khen ngợi nhiệt tình, làm cư dân mạng nhìn ra người này chính là anh trai tóc nâu nổi tiếng kia, lại châm lửa phát hiện bối cảnh trong ảnh có logo Tân Á.

Chờ khi fan Lý Thạc Mân nhìn thấy suy đoán thái thái nhà mình có khả năng đặt chân vào vòng giải trí, fan Tuyết Hồng đã đè tay lên bàn phím múa may, vừa mắng vừa chế giễu.

Họ không quan tâm chân tướng là gì, bởi vì dù sao họ cũng không thiệt thòi gì, người dấy lên nghi ngờ cũng không phải bọn họ, dù cho có là hiểu lầm thì họ cũng không chịu tội.

Lý Thạc Mân nhìn thông báo "mưu mô", "cao thủ" xuất hiện liên tục, lông mày đang muốn nhăn lại, điện thoại ở trong tay đã bị lấy mất.

Lần này quá đột nhiên, Lý Thạc Mân không kịp nắm điện thoại về.

Chụp nhẫn xong, Kim Mẫn Khuê vốn là định đọc sách tiếp, hắn biết Lý Thạc Mân đổi ảnh đại diện xong tám phần mười sẽ lướt weibo một chút, không để ý nhiều, nhưng đối phương cứ yên tĩnh một thời gian dài, tư thế ngồi cũng không thay đổi, Kim Mẫn Khuê lập tức biết Lý Thạc Mân không thoải mái.

Hắn liếc qua một cái, thấy trên màn ảnh chợt lóe những câu từ có ý chửi bới, không chút nghĩ ngợi trực tiếp giật lấy điện thoại của Lý Thạc Mân.

Sau khi kết hôn, số lần Kim Mẫn Khuê lướt weibo Lý Thạc Mân đã giảm bớt, đặc biệt là sau khi thẳng thắn với nhau, hắn ước gì đặt toàn bộ tinh lực lên người chính chủ, đâu còn tâm tư theo dõi mạng xã hội, vì vậy tự nhiên cũng bỏ lỡ những đợt hỗn chiến này.

Có bình luận nhắc tới chuyện mấy ngày trước, ngón tay Kim Mẫn Khuê ấn lên màn hình, không lâu lắm đã biết rõ mọi chuyện.

Lý Thạc Mân vốn muốn nói chút gì đó, nhưng lại thấy ánh mắt người đàn ông rất thâm trầm, môi mím lại, cảm giác rất áp bức, y liền không dám nói chữ nào.

Dường như đã qua một năm, cuối cùng Kim Mẫn Khuê cũng thả điện thoại xuống, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Lý Thạc Mân: "Gặp phải chuyện như vậy, lựa chọn hàng đầu của em nên là gì?"

Lý Thạc Mân liếm liếm răng, biết Kim Mẫn Khuê muốn nghe cái gì: "... Nói cho anh."

"Đúng" Kim Mẫn Khuê nói từng chữ rõ ràng, "Là nói cho anh."

Lý Thạc Mân cuống lên, không phải bởi vì nội dung lời nói, mà là giọng điệu của đối phương.

Y không biết giải thích thế nào, nhưng lúc Kim Mẫn Khuê nói câu này, vô cùng giống người lớn trong nhà muốn ra mặt thay cho đứa trẻ nhà mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net