chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Anh Duẫn Hạo, anh Duẫn Hạo, anh Duẫn Hạo! Dậy mau, dậy mau!!” Hồ Ngọc Hà thức dậy từ rất sớm, sau đó đến đập cửa phòng Trịnh Duẫn Hạo.

“Ngọc Hà! Hôm qua tôi đi ngủ rất muộn…” Trịnh Duẫn Hạo mở cửa, bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

“Vậy anh ngủ nữa đi…”

“Quên đi! Còn phải đến nhà của em nữa! Chờ tôi một chút!” Trịnh Duẫn Hạo gửi cho Kim Tại Trung một tin nhắn thật dài, rồi đi rửa mặt!

Hồ Ngọc Hà ngồi trên giường Trịnh Duẫn Hạo, tay đang nghịch di động, thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Phạm Thanh Hằng.

Dậy chưa?

Hồ Ngọc Hà mỉm cười trả lời.

Lâu rồi.

Phạm Thanh Hằng nhìn thấy câu trả lời của Ngọc Hà, cười đến thật rạng rỡ, buổi sáng có em đẹp như vậy. Chị lại bỏ lỡ 8 năm…

Hôm nay có thể trời sẽ mưa, ra ngoài nhớ mang theo dù, sáng nay chị phải đi công tác, buổi tối trở về sẽ mời em ăn cơm!

Phạm Thanh Hằng mỗi một câu đều thêm dấu ngắt rõ ràng, cô sợ Ngọc Hà đột nhiên biến mất…

Ừm, chị cũng phải cẩn thận đó! Em chờ chị.

Phạm Thanh Hằng cười, em chờ chị. Trương Nghệ Hưng đã từng nói như vậy rất nhiều lần, chị chẳng hề quan tâm. Nhưng lần này chị không buông tay nữa, tuyệt đối sẽ không. Có Hồ Ngọc Hà ở bên cạnh, Phạm Thanh Hằng mới cảm nhận được máu huyết đang lưu chuyển trong cơ thể mình.

“Ngọc Hà, nhà em ở đâu vậy?”

“Kìa!” Hồ Ngọc Hà chỉ vào một tòa biệt thự.

“Có tiền!” Trịnh Duẫn Hạo thở dài.

“Được rồi! Đi thôi! Tìm cái thùng to có thể chứa được hai chúng ta, rồi sau đó nhờ dịch vụ chuyển phát nhanh đưa chúng ta trở về nhà của em, để em gửi cho mẹ cái tin nhắn nói mình không về cái đã.” Hồ Ngọc Hà sắp xếp đâu ra đó, “Em sẽ cầm hoa và quà, còn anh Duẫn Hạo thì bưng bánh kem!” Bởi vì trước đó giấu rất tốt, nên hai vợ chồng Hồ gia cũng không biết Hồ Ngọc Hà trở về Trung Quốc quay chương trình, mà tiếc mục lại được phát sóng lúc 0 giờ, khi đó cả hai người đều đã ngủ.

Duẫn Hạo đành phải nghe theo!

Hồ gia.

“Haiz… Hà Hà lại không về!” Mẹ Hà cảm thấy mất mát!

“Có thể là nó bề bộn công việc! Đứa con của chúng ta chẳng hề chịu thua kém ai bao giờ! Tôi thấy thằng bé Duẫn Hạo này cũng không tồi!” Bố cô nhìn cuốn tạp chí, “Thoạt nhìn khá chững chạc, người cũng tốt!” Tốt hơn nhiều so với Phạm Thanh Hằng!

“Haiz…”

“Được rồi! Hôm nay là sinh nhật của bà, tôi sẽ xuống bếp!” Bố Hà  bỏ tạp chí xuống bàn, lấy tay xoa xoa đôi mắt.

Mẹ Hà đang muốn nói cái gì, chuông cửa liền vang lên, mẹ Hà đặt điện thoại xuống, đi mở cửa.

“Xin chào, bà có một món đồ chuyển phát nhanh, mời ký nhận.”

Mẹ Hà ngẩn người, “Chuyển phát nhanh?” Đón lấy tờ hóa đơn mà nhân viên đưa sang, ký tên.

Những nhân viên khiêng một cái thùng thật lớn vào trong, “Người gửi nói, phải lập tức mở ra!”

Sau đó, người giao hàng liền đi ra ngoài.

Mẹ Hà đóng cửa lại, nhìn thùng hàng to lớn này, “Ông à, mở nó ra thử xem!”

Bố Hà xé băng keo.

Hồ Ngọc Hà và Trịnh Duẫn Hạo trong nháy mắt đứng phắt dậy!

“Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday to you ♡♡♡♡” Hồ Ngọc Hà và Trịnh Duẫn Hạo cùng nhau hát mừng sinh nhật.

Mẹ cô xúc động đến mức nói không nên lời.

“Mẹ, chúc mừng sinh nhật!”

“Chúc dì sinh nhật vui vẻ!” Duẫn Hạo trúc trắc nói câu tiếng Trung mà Hồ Ngọc Hà đã dạy anh.

Hồ Ngọc Hà tặng hoa cho mẹ cô, còn Duẫn Hạo thì đưa bánh kem cho bố cô, “Con đã về rồi!” Hồ Ngọc Hà cười.

“Chào chú!” Duẫn Hạo lại dùng câu tiếng Trung sứt sẹo để chào hỏi.

“Được rồi được rồi! Ngồi đi! Đừng đứng nữa!”

Hồ Ngọc Hà ôm mẹ cô, “Mẹ ♡♡.”

Sau đó ngồi xuống ghế sô pha, “Dạo nào bố có khỏe không?”

“Con nhóc này, lâu như vậy cũng không về nhà!” Bố Hà gõ nhẹ lên đầu Ngọc Hà.

“Haha!” Ngọc Hà cọ cọ vào người bố Hà, ôm lấy bố Hà.

Trịnh Duẫn Hạo ở bên cạnh mỉm cười.

Bố Hà không biết tiếng Hàn nên chỉ có thể dùng tiếng Anh để giao tiếp với Trịnh Duẫn Hạo, hai người trò chuyện rất vui vẻ!

Còn mẹ Hà và Ngọc Hà nấu ăn trong bếp…

Đó chính là bầu không khí của một gia đình.

“Anh Duẫn Hạo, khi nào thì quay về Hàn Quốc?”

“Tôi dự định ngày mai sẽ về.”

Hai người sóng vai nhau đi bộ trên đường.

“Nhanh vậy sao! Sao không ở lại chơi thêm vài ngày nữa?”

“Không được!” Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu, “Bà xã đang chờ tôi!”

Hồ Ngọc Hà  lắc đầu, “Haiz, nhóm bóng đèn sẽ thiếu mất em trong một tháng, có chút luyến tiếc!”

“Thôi đi cậu! Cậu muốn ở lại chơi với Phạm Thanh Hằng thì có!”

“Anh đi chết đi!”

HNH trừng mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo, sau đó nhìn xuống di động, gần tới 6 giờ rồi, cậu cũng nên trở về thôi!

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay! Ngọc Hà mới vừa nghĩ, thì Phạm Thanh Hằng đã gọi điện thoại đến!

“Được rồi! Để tôi tự về một mình, em đi hẹn hò đi!” Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười, sau đó rời đi.

“Hằng…”

“Hưng, bây giờ em ở đâu, để chị qua đón!” Phạm Thanh Hằng mới vừa xuống máy bay liền trở về nhà tắm rửa, rồi lập tức lái xe ra ngoài.

“Em ở công viên XX.”

“Chờ chị!”

Hồ Ngọc Hà cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn mặt trời dần lặn về phía Tây, rồi nhìn về hướng những dòng người tấp nập qua lại nơi ngã tư đường, một chiếc xe lao đi, một chiếc xe chạy về… đèn neon xa hoa rực rỡ, hiện rõ sức sống náo nhiệt của thành thị…

“Ngơ ngẩn cái gì đó!”

Đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau…

Hồ Ngọc Hà hoảng sợ, nhưng khi phát hiện người đó là Phạm Thanh Hằng, liền mỉm cười, nắm bàn tay Thanh Hằng đang quấn trên thắt lưng của mình.

“Có biết bao nhiêu người đang vì cuộc sống mà liều mạng kiếm tiền!”

“Ngọc Hà đáng yêu của chúng ta từ khi nào thì đa cảm như vậy?” Phạm Thanh Hằng gục đầu lên vai Hồ Ngọc Hà

“Cái gì! Chị mệt không?”

“Nhìn thấy em thì không còn mệt mỏi nữa!” Phạm Thanh Hằng mỉm cười thật thỏa mãn, có Ngọc Hà, thật sự sẽ không còn mệt mỏi… ôm chặt Ngọc Hà, từ nay về sau, nhất định sẽ không để cho em nhìn thấy chỉ là bóng lưng nữa… Hồ Ngọc Hà, Phạm Thanh Hằng yêu em.

“Miệng lưỡi trơn tru…” Ngọc Hà hời dỗi, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười.

“Đói bụng chưa! Muốn ăn gì nào!”

“Em muốn chị nấu cơm cho em ăn!” Hồ Ngọc Hà xoay người, nói.

“Được!” Phạm Thanh Hằng xoa đầu Ngọc Hà, Thanh Hằng ngẩn người, vốn nghĩ rằng Phạm Thanh Hằng sẽ từ chối. Bởi vì, Thanh Hằng biết nấu ăn, loại chuyện này thật khiến cho người ta không thể nào tin được!

“Đến nhà chị đi!” Thanh Hằng nắm tay Hồ Ngọc Hà, “Đi mua nguyên liệu trước!”

Trong siêu thị.

“Hà, cho em ăn canh đầu cá, cà ri gà, rồi làm thêm vài món xào! Đúng rồi, còn phải mua bột mì, làm bánh kem cùng mấy món tráng miệng ngọt nữa!” Phạm Thanh Hằng nói.

Ngọc Hà gật đầu, “Làm sao chị biết em thích ăn bánh kem và món tráng miệng ngọt?”

“Bởi vì… chị là một phần trong cơ thể em!”

“Lại miệng lưỡi trơn tru!”

Phạm Thanh Hằng cười thành tiếng, nắm chặt tay Hồ Ngọc Hà, sau đó mua thức ăn, mua những thứ cần thiết, “Để em xách đồ phụ chị!” Hồ Ngọc Hà thấy một tay Phạm Thanh Hằng nắm tay cô, tay còn lại thì xách rất nhiều đồ.

“Không cần, chị làm được.” Phạm Thanh Hằng mỉm cười, đồ ngốc, làm sao chị có thể đành lòng thấy em xách đồ nặng như vậy chứ.

Hồ Ngọc Hà đương nhiên biết tại sao Thanh Hằng không để cho mình xách đồ, khóe mắt cay cay, trong lòng cảm thấy ê ẩm, Thanh Hằng luôn đem đến cho cô một loại cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, luôn khiến cho cậu cảm thấy vừa ấm áp lại vừa buồn bã… rốt cuộc là như thế nào…

“Hà! Đi thôi.” Thanh Hằng nở nụ cười rạng rỡ. Vẫn nắm chặt tay Hồ Ngọc Hà như trước, chị muốn nắm tay cô, cả đời không buông ra…

Đi một vòng lớn, cuối cùng chúng ta vẫn trở về bên nhau, đó là duyên phận… Hồ Ngọc Hà, em chính là cuộc sống của Thanh Hằng

Phạm Thanh Hằng sẽ không bao giờ bỏ tay em ra, không bao giờ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net