Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phạm Thanh Hằng chạy đuổi theo Hồ Ngọc Hà, nhưng dường như Ngọc Hà không phát hiện Thanh Hằng, đi thẳng một mạch về nhà, vào nhà cũng trực tiếp đóng cửa, Thanh Hằng lấy chìa khóa mở ra…

Ngọc Hà nhìn thoáng qua Thanh Hằng, chết tiệt! Chị ta dám rút chìa khóa của mình, rồi nhìn lại chùm chìa khóa trong tay, tại sao lại có chìa khóa nhà Thanh Hằng ở đây nữa? Ngọc Hà không chút do dự lấy ra ném vào thùng rác, Phạm Thanh Hằng nhìn thấy toàn bộ quá trình, lặng lẽ đi tới nhặt lên, dùng nước rửa sạch, “Này là của Ngọc Hà.”

Nghe người kia nói như vậy, Hồ Ngọc Hà lạnh lùng cười, anh còn biết nó là của tôi sao! Hồ Ngọc Hà không muốn nhìn thấy Phạm Thanh Hằng nữa, lập tức trở về phòng, khóa cửa! Thanh Hằng không có chìa khóa phòng riêng.

Phạm Thanh Hằng ngồi trên ghế sô pha, lấy điện thoại đi động, vào diễn đàn post một bài, [Làm thế nào để bà xã quay lại với mình.]

A: Chỉ cần da mặt dày, chuyện gì cũng có thể giải quyết!

B: Cái này đơn giản thôi! Trực tiếp đè! Cơ thể đã trở lại, trái tim cũng sẽ trở lại!

C: Ehh! Chơi xấu! Nói những lời ngon tiếng ngọt, đủ loại quan tâm chăm sóc chu đáo, từng cái từng cái một, tôi không tin là người đó sẽ không mềm lòng!

D: Vấn đề bí mật như vậy! Đã nhận được hầu hết sự tán thành của những người ở đây, bất quá, cá nhân tôi vẫn cho rằng nên giả vờ đáng thương!

E: Cách giả vờ đáng thương của lầu trên không tồi! Nhưng mà, ngộ ngỡ không hiệu quả thì sao! Theo tôi thấy! Hay là cứ xuống tay từ nhược điểm của người đó đi!

F: Bà xã là nam hay nữ! Nếu là nữ thì rất dễ đối phó, nam thì hơi khó khăn hơn! Đồng ý với quan điểm của lầu một! Chỉ cần da mặt dày, chuyện gì cũng không thành vấn đề!

… Một loạt các câu trả lời, đủ loại tin nhắn, Phạm Thanh Hằng cười khổ, chăm chú nhìn những ý kiến, da mặt dày? Cái này thì mình có thể dày hơn nữa! Chỉ cần Ngọc Hà chịu tha thứ!

Hồ Ngọc Hà đang ở trong phòng dạo quanh diễn đàn thì nhìn thấy một bài post, nhấn đi vào, nhìn một lượt những comment, “Chậc chậc! Dạo gần đây! Sao nhiều gia đình có chuyện náo nhiệt vậy!” Sao đó lập tức để lại lời nhắn.

Mỗi ngày nấu cơm cho người đó ăn, mỗi ngày đều làm việc nhà, mỗi ngày đều trêu đùa với người đó, mỗi ngày đều quấn quýt bên cạnh, những việc chu đáo lãng mạn, giống như lầu một đã nói, da mặt phải dày! Không ăn nói khép nép một chút, làm sao bà xã trở về được! Tất nhiên, điều kiện đầu tiên của những điều tôi vừa nói là các người phải ở chung một nhà, bất quá tôi thấy có lẽ hai người không ở cùng một chỗ, cho nên, có thể bỏ qua tôi cũng được!

Hồ Ngọc Hà nhấn nút gửi đi. Sau đó tắt trang, đi lên QQ, vào group tán gẫu với các anh em trong nhóm bóng đèn của cô, ném Thanh Hằng lên chín tầng mây luôn rồi, nhưng mà, tim vẫn rất đau.

Phạm Thanh Hằng vốn định ra khỏi đó, vẫn còn đang suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy có người trả lời, chị đương nhiên không biết đó là Ngọc Hà, Ngọc Hà cũng không biết người post bài chính là Thanh Hằng, đôi mắt Thanh Hằng đột nhiên sáng lên, làm sao lại không thể được chứ! Chị và Hồ Ngọc Hà ở chung một nhà mà!

Nhìn cửa phòng Hồ Ngọc Hà khóa chặt, Thanh Hằng rơi vào trầm tư… chị không dám tùy tiện đi ra ngoài, ngộ nhỡ, Hồ Ngọc Hà thừa dịp đó trốn mất hoặc thay đổi khóa cửa, thì chị phải tìm ai mà khóc đây! Gọi điện thoại cho Kim Chung Nhân, bảo cậu ta xử lý chuyện của công ty, khi nào có việc quan trọng mới gọi cho chị.

Gần như sắp xếp xong mọi thứ, đúng lúc Hồ Ngọc Hà đi ra uống nước, Thanh Hằng to như vậy ngồi trên ghế sô pha nhưng Hồ Ngọc Hà lại vờ như không nhìn thấy, tự lấy nước uống, sau đó gọi điện thoại cho Lộc Hàm, nói cậu muốn qua cửa hàng chơi.

Thanh Hằng hoàn toàn trở thành không khí!

“Hưng! Em muốn đến chỗ Lộc Hàm sao! Để chị đưa em đi!”

Hồ Ngọc Hà tiếp tục uống nước, “Không cần.” Sau đó đặt ly nước xuống.

Nhìn Ngọc Hà như vậy, Thanh Hằng thật sự bất lực, “Đừng vậy nữa…”

Hồ Ngọc Hà nhìn thoáng qua Thanh Hằng, “Chịu không nổi thì cút!”

“Làm sao chịu không nổi chứ!” Thanh Hằng mỉm cười, “Nhưng mà, chị thích một Hồ Ngọc Hà luôn mang theo nụ cười rạng rỡ.”

“Chuyện chị thích thì có liên quan gì đến tôi!” Hồ Ngọc Hà cũng không thèm nhìn Thanh Hằng, Thanh Hằng mặt dày ôm chầm lấy Ngọc Hà, “Bất quá, mặc kệ em ra sao, chị đều thích!”

“Vài năm không gặp, sao chị trở nên lắm lời như vậy! Tránh ra!” Ngọc Hà dùng sức đẩy Thanh Hằng ra. Cầm lấy chìa khóa xe, rồi bỏ đi!

Thanh Hằng cười khổ, không sao hết! Da mặt nhất định phải dày! Sau đó vỗ vỗ vào mặt mình.

Hồ Ngọc Hà rời khỏi nhà, đi đến cửa hàng của Lộc Hàm.

“Cậu đã nhớ lại tất cả!!!” Điều này dọa Lộc Hàm hoảng sợ rồi.

Hồ Ngọc Hà gật đầu, “Ừm.”

“Hà Hà! Cậu không sao chứ!!” Lộc Hàm lo lắng hỏi.

Hồ Ngọc Hà ôm lấy Lộc Hàm…

“Không có gì…”

“Vậy Phạm Thanh Hằng…”

“Ở trong căn hộ của tôi…”

“Cái gì!!”

Ngọc Hà nói cho Lộc Hàm biết tất cả mọi chuyện, sau khi nghe xong, Lộc Hàm lâm vào trầm tư, rồi nói ra ba chữ, “Đồ mặt dày!”

“Ngọc Hà, vậy chị dự định thế nào?” Ngô Thế Huân rót cho Hồ Ngọc Hà ly nước trái cây, rồi hỏi.

“Xem tình hình sao đã! Chị thật sự mệt mỏi quá rồi…” Hồ Ngọc Hà cầm ly nước uống một hơi, đôi mắt không biết đang nhìn xa xăm nơi đâu.

“Haiz…”

Ba người ngồi trò chuyện, thời gian trôi qua thật nhanh, “Tôi phải về rồi!”

“Cần tôi đến đá Phạm Thanh Hằng ra ngoài không?” Lộc Hàm hỏi.

Hồ Ngọc Hà lắc đầu, “Không cần, thuận theo tự nhiên đi!”

Ngọc Hà từ chối lời đề nghị của Lộc Hàm, lái xe trở về.

Vừa vào tới cửa đã nhìn thấy một bàn toàn thức ăn… đúng lúc Thanh Hằng bưng canh đi ra, nhìn thấy Ngọc Hà đã về, liền mỉm cười thật rạng rỡ!

“Hà, tới dùng cơm đi!”

Ngọc Hà không hề khách sáo, Thanh Hằng ở nhà của cậu, dùng những vật dụng nhà cậu, thế thì tại sao cậu phải trốn, Hồ Ngọc Hà rửa tay xong liền ngồi vào ghế, tự nhiên dùng cơm…

“Thịt quá cứng!”

“Cà quá mềm!”

“Canh quá mặn!”

“Cơm quá nhão!”

“Không muốn ăn!”

Ngọc Hà cố ý, thật ra Thanh Hằng nấu ăn rất ngon, sau khi Hồ Ngọc Hà bắt bẻ xong, liền ném thẳng đôi đũa lên bàn, cô nghĩ Thanh Hằng sẽ nổi giận, nhưng không ngờ Phạm Thanh Hằng chỉ cười, “Nếu Ngọc Hà không thích, lần sau chị sẽ cố gắng hơn!”

Hồ Ngọc Hà đột nhiên không biết phải nói gì…

“Không phải em thích ăn sườn xào chua ngọt sao? Nếm thử chút đi!” Ngô Diệc Phàm gắp một miếng sườn bỏ vào chén cho Trương Nghệ Hưng.

Thật ra, thịt sườn rất thơm, nhưng Trương Nghệ Hưng chẳng hề liếc mắt lấy một cái, “Ai nói với chị là tôi thích ăn sườn xào chua ngọt, đó là trước kia.”

Hồ Ngọc Hà nói xong rồi lập tức trở về phòng của mình…

Thanh Hằng cười khổ, cũng không còn tâm trạng ăn cơm. Chị thật sự yêu em… cho nên, chị sẽ không bỏ cuộc! Hồ Ngọc Hà, chị nhất định không bỏ cuộc! Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì!

Thanh Hằng dọn dẹp cả bàn đầy thức ăn, bỏ tất cả vào thùng rác, thế nhưng trong lòng cứ đau âm ỉ. Hà! Trước kia em cũng như vậy sao? Thanh Hằng đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay cay, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, thu dọn mọi thứ xong xuôi, thấy cửa phòng Hồ Ngọc Hà đóng chặt, Thanh Hằng đi đến bên cạnh, ngây ngốc đứng nhìn…

Hồ Ngọc Hà ngẩn người ngồi trong phòng…

Cũng không cảm thấy đói, chỉ cảm thấy khó chịu, trong lòng rất khó chịu…

Những giọt nước trượt dần xuống theo khóe mắt Hồ Ngọc Hà…

Nếu như thời gian có thể đảo ngược…

Tôi thà rằng, chưa từng gặp chị…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net