P1 - Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đông năm nay tuyết thực sự dày hơn những năm trước đây rất nhiều, khiến cho sắc trắng nhợt nhạt của sự ảm đạm bao phủ trắng xóa cả hồ nước lạnh lẽo. Những cây sen vốn nở hoa rất đẹp và thơm bây giờ chỉ còn lại những gốc khô úa tàn. Từng bông tuyết cứ rơi ngày một dày hơn, bám thành mảnh dày đặc trên pho tượng thần bằng đá cẩm thạch ... Tất cả lạnh buốt đến thấu xương, chất đầy sự tẻ nhạt và buồn chán ...

Người con trai khẽ đưa bàn tay thon dài ra phía trước, mặc cho những bông hoa tuyết cứ rơi đầy vào lòng bàn tay lạnh. Đầu óc anh suy nghĩ mông lung điều gì chẳng rõ, chỉ biết thỉnh thoảng anh lại buông tiếng thở dài thật nhẹ, tay siết tấm khen len choàng cổ để tìm cảm giác ấm hơn. Bỗng nhiên anh nhẹ nhàng tháo lớp mặt nạ, khuôn mặt thanh tú khẽ hiện ra khẽ ngước lên bầu trời trắng xóa, đôi mắt màu nâu bạc phẳng phất nét buồn đã phủ một tầng nước mỏng từ bao giờ, bàn tay trái vẫn siết chặt lấy chiếc khăn ... anh lại buông một tiếng thở dài.

"Quá khứ, thiệt khiến cho con người ta không khỏi ám ảnh."

-----------------------------------------

Quệt những giọt mồ hôi thấm trên khuôn mặt, luống cuống tìm Heeseung mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Vào giây phút tưởng chừng như sắp vỡ ào vì sự lo sợ, bỗng thoáng thấy bóng người mặc áo lụa trắng đang lấp ló sau cây ngô bên cạnh hồ sen trong vắt.

"Heeseung hyung."

Tôi không thể kiềm chế niềm vui của mình mà hét lên đầy sung sướng. Nhanh chân chạy thật nhanh tới bên bờ hồ, tôi ngồi xuống bên cạnh anh, hai chân khẽ nhúng xuống hồ nước mát, vung vẩy vui thích. Heeseung không đáp. chỉ quay sang nhìn tôi một cái rồi ngoảnh mặt hướng ra những bông sen, trầm lắng suy nghĩ. Tôi định hỏi nhưng bỗng cảm thấy hơi sượng sùng, vậy là đành phải dằn mình mà ngồi yên lặng đó.

Tưởng chừng như không khí im lặng sẽ còn bao trùm lấy chúng tôi lâu hơn nữa, thì anh bỗng cất tiếng.

"Jaeyun, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"

"16 ạ."

Tôi hồn nhiên trả lời mà không để ý rằng những ngón tay của anh đã bắt đầu trở nên run rẩy.

Khẽ cười nhạt một tiếng, anh tiếp lời: "16 tuổi ... Vậy là em gần bằng tuổi anh vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Tôi sửng sốt ... Vậy là giờ anh đã 26 tuổi rồi sao? Nhưng sao trông anh vẫn không hề thay đổi gì cả?

"Em hơi tò mò, nếu vậy năm nay anh sẽ 26 tuổi, mà sao vẫn có thể trẻ như vậy?"

Heeseung hình như hơi rùng mình rồi khẽ quay sang nhìn tôi với anh mắt u buồn. Bất chợt, trong trí não của tôi có cảm giác rằng đằng sau lớp mặt nạ thô cứng, lạnh lẽo kia là một nổi buồn ẩn dưới đáy mắt, giờ chỉ còn có thể đọng lại trên từng cử chỉ nhỏ của anh. Buông một tiếng thở dài, anh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng lắp bắp:

"Không ... em nhầm ... rồi. Anh ... vẫn 16 tuổi."

Đôi mắt vốn to tròn của tôi hôm nay lại càng mở lớn hơn trước, nhìn anh mà không thể giấu vẻ sửng sốt.

"Anh nói vậy ... là sao?"

Heeseung lặng lẽ quay sang nhìn tôi, phải một lúc sau mới lên tiếng: "Vì thực sự anh đã chết rồi!"

Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên, anh hương mắt lên bầu trời cao. buông một tiếng thở dài não nề nữa rồi tiếp lời.

-------------------------------------------

Năm đó, có một người thiếu nữ xinh đẹp nhất làng. Nàng thu hút ánh nhìn của biết bao nhiêu chàng trai. Nhưng thật không may hồng nhan bạc mệnh đã đưa đẩy nàng vướng vào một tình yêu giả dối, để rồi nàng mang trong mình giọt máu của người bỏ đi.

Đứa trẻ sinh ra khỏe mạnh, vui cười cũng không khiến nàng vui lên một chút nào, nàng thực sự ghét nó. Vậy là ... đứa trẻ đó không đón nhận được tình thương, để rồi kí ức cuối cùng của nó về người mẹ là cái quay lưng đầy lạnh nhạt sau khi bỏ rơi đứa trẻ nơi rừng hoang nước độc. Đứa trẻ ấy gào khóc trong vô vọng.

------------------------------------------------

"Thần núi và các quái vật rất yêu thương anh, vì vậy mà họ luôn đeo lên mặt anh một chiếc mặt nạ, rồi yểm lời phép hóa anh thành một linh hồn bất tử. Đó là lý do vì sao anh không được phép để con người chạm vào mình, vì nếu như vậy chắc chắn anh sẽ tan biến."

Từng lời Heeseung kể cứ ngấm dần vào trí óc của tôi, đi cùng với điều đó là một nỗi day dứt, hối hận đang dâng trào. Chợt cảm thấy tội lỗi vì những lần đùa giỡn quá đà, trước đó còn có ý định chạm vào người anh cho bằng được. Thật hồ đồ!

"Em ... xin lỗi anh, Heeseung."

Heeseung lẳng lặng bứt một cành sen đỏ, thở dài thêm một tiếng nữa.

"Không cần xin lỗi. Lau nước mắt đi kìa, chảy tùm lum ra rồi."

----------------------------------------

"Heeseung, anh xem này. Trông có hợp với em không? Là đồng phục mới của em đấy!"

"Thời gian trôi qua nhanh thật đấy. Mới đây mà em đã lên cấp 3 rồi."

"Hahaha, ít nhất anh cũng phải khen em một câu chứ."

"À, ừm. Rất đẹp."

"Hihihi." - Tôi khẽ cười rồi quay sang anh nói tiếp - "Mong quá ba năm nữa là em tốt nghiệp rồi. Em sẽ tìm một việc làm ở đây để được thấy anh suốt. Dù là thu hay xuân hay đông nhỉ?"

"..."

"Sao vậy anh?"

"Em biết đấy, anh không phải là con người?"

"Không sao cả, miễn là em không chạm vào anh."

"Anh không thể rời bỏ nơi này được."

"Em sẽ xin vào làm một ngôi đền gần đây, tất cả sẽ ổn thôi mà." - Tôi thật sự rất nghiêm túc - "Dù có thế nào đi chăng nữa em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh."


26.7.2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net