chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe không khí thật quỷ dị. Mọi thứ chìm vào im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ xe và những nhịp thở đều đều. Trước tình huống như vậy Tống Kế Dương có phần ngượng ngùng. Điều chỉnh giọng nói một chút Tống Kế Dương mới nhỏ giọng nói với người bên cạnh.
"Vương tổng, hôm nay cảm ơn anh."
Trong xe lại là một mảng im lặng. Tống Kế Dương cúi đầu, mím môi, qua cửa kính ô tô cậu nhìn thấy những cột đèn nối tiếp nhau chạy qua.
"Không nghĩ cậu lại nhẫn nhịn như vậy."
Tống Kế Dương hơi hơi giật mình, lại nhỏ giọng nói.
"Dù sao cũng là ngày cưới của người ta, không chấp nhất!"
"Hôm nay cậu rất đẹp, ngày mai tiếp tục phát huy."
Tống Kế Dương cảm thấy chiếc xe có hơi rung lắc một chút. Cậu cũng cảm thấy chính bản thân mình đang nằm mơ, nếu không cậu thật muốn đâm đầu vào ghế mà chết đi! Nhưng có lẽ những lời này chỉ là phép lịch sự thôi đúng không?
----------
Hôm sau Tống Kế Dương với tinh thần thoải mái bước vào công ty. Cậu gặp một người lại vui vẻ chào một người. Đến trước bàn làm việc của mình thì Tống Kế Dương ngơ ngác. Có phải cậu nhầm chỗ rồi không?
"Đây không phải bàn làm việc của tôi sao?" Tống Kế Dương hỏi mọi người xung quanh.
Cô gái nhỏ đang ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc của Tống Kế Dương từ từ đứng dậy, cúi đầu chào Tống Kế Dương, rất vui vẻ giới thiệu.

"Xin chào tiền bối! Em là nhân viên mới đến tên là Thẩm Mỹ Mỹ, mong được tiền bối chỉ giáo ạ."
"Không phải, đây là bàn làm việc của tôi." Tống Kế Dương chỉ chỉ cái bàn đầy ắp đồ của người ta. "Đồ của tôi đâu hết rồi?"
"Dạ tiền bối, em không biết. Em vừa tới đã được sắp xếp ở đây hơn nữa cũng không thấy đồ gì ở đây hết." Mỹ Mỹ sợ sệt, nhanh miệng giải thích.
Tống Kế Dương cảm thấy chấn động, nghĩ thầm 'không phải cậu bị đuổi rồi chứ?'
Đúng lúc trưởng phòng đi tới, thật tươi cười với Tống Kế Dương.
"Chúc mừng thư ký Tống, sau này nhớ đừng quên chúng tôi nha."
Thư ký Tống?
"Sao ạ?" Tống Kế Dương ngây ngốc hỏi lại, có phần không tin vào những gì vừa nghe thấy.
"Em không biết à? Tổng giám đốc đưa em lên làm thứ ký rồi, đồ của em cũng đã sớm dọn đi. Mau lên cảm ơn tổng giám đốc đi."
"Em biết rồi, cảm ơn trưởng phòng."
Nói xong Tống Kế Dương nhanh chân đi lên phòng tổng giám đốc. Hôm nay trong phòng có thêm một cái bàn làm việc rất rộng rãi. Đồ đạc được sắp xếp rất ngăn nắp. Còn có một tấm bảng nhỏ ghi "Thư ký Tống Kế Dương" nữa.
Tống Kế Dương tròn mắt nhìn ngơ ngác. Không phải tổng giám đốc trước giờ đều sử dụng một trợ lý không tuyển thêm thư ký sao? Cuộc đời Tống Kế Dương gặp phải điềm gì rồi đây?
"Tổng giám đốc." Tống Kế Dương lên tiếng chào hỏi.
"Làm quen với nơi làm việc mới đi." Vương Hạo Hiên còn không thèm rời mắt khỏi máy tính.
"Dạ."
Tống Kế Dương dạ một tiếng sau đó nhanh chóng ngồi xuống bàn làm việc, tùy tiện lấy ra một tập hồ sơ để xem xét.
"Thư ký Tống, lấy cho tôi tách cà phê."
"Dạ?" Tống Kế Dương giật bắn, rớt cả cuốn tài liệu xuống đất.
Nghe tiếng động, Vương Hạo Hiên liếc mắt nhìn Tống Kế Dương một cái, môi lại khẽ nhếch lên tạo một đường cong đẹp đẽ.
Nhận được cái liếc mắt cùng nụ cười ẩn hiện quỷ dị của tổng giám đốc, Tống Kế Dương nhanh chóng nhặt lên cuốn tài liệu rồi lật đật chạy đi pha cà phê.
Lúc Tống Kế Dương đang pha cà phê thì một vài nhân viên đi ngang qua, trong đó có cô nhân viên mới Thẩm Mỹ Mỹ, họ nhìn Tống Kế Dương đầy ẩn ý rồi cùng nhau thầm thì gì đó. Sau lại nghe Thẩm Mỹ Mỹ lớn tiếng.
"Các người đừng nói tiền bối như vậy. Anh ấy rõ ràng là bằng thực lực, cái gì mà dựa vào chút nhan sắc? Cái gì mà dụ dỗ? Thật là bịa chuyện." Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Mỹ Mỹ đỏ ửng lên vì tức giận.
"Đừng có ở đó nịnh nọt, cô mới tới thì biết cái khỉ gì mà lớn tiếng?"
"Trưởng phòng tôi nói Tống tiền bối rất tài giỏi!" Thẩm Mỹ Mỹ đôi mắt to tròn giờ đã ngấn lệ.
Tống Kế Dương thật không ngờ cô nhân viên mới đó lại đứng về phía mình như vậy. Bộ dạng tức giận cũng rất đáng yêu. Tống Kế Dương bưng ly cà phê nóng hổi tiến tới, đánh động một tiếng.
"Mọi người bàn tán gì tôi vậy?"
"Thư ký Tống? Không có, không có! Chỉ là tám chuyện một chút." Một cô nhân viên hớt ha hớt hải xua tay.
"Các người rõ ràng đang nói xấu sau lưng Tống tiền bối!" Thẩm Mỹ Mỹ gay gắt lên tiếng.
"Cô đừng có mà ngậm máu phun người!" Cô nhân viên kia tiến lên chỉ vào mặt Thẩm Mỹ Mỹ.
"Đủ rồi! Đây là công ty. Mọi người trở về làm việc đi." Tống Kế Dương vội vã ngăn cản để mọi chuyện không tiến quá xa.
"Tống tiền bối, rõ ràng bọn họ nói anh...."
Lời Thẩm Mỹ Mỹ nói chưa xong đã bị Tống Kế Dương ngăn lại.
"Bỏ đi. Cô cũng mau về làm việc đi."
Đám nhân viên kia trước khi rời đi còn để lại một câu nhưng Tống Kế Dương trực tiếp xem như gió thoảng, trực tiếp bỏ ngoài tai.
"Làm ra vẻ! Để xem được mấy ngày."
Lúc Tống Kế Dương về đến phòng tổng giám đốc cà phê cũng đã nguội một nửa. Vương Hạo Hiên lười biếng dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Nghe tiếng mở cửa, Vương Hạo Hiên khẽ động mắt. Thật không kiên nhẫn nói.
"Chỉ là một tách cà phê mà đi hết nửa ngày."
Tống Kế Dương giật nảy.
"Vừa nãy có chút chuyện. Xin lỗi tổng giám đốc, sẽ không có lần sau ạ."
Vương Hạo Hiên lúc này đã mở mắt. Con ngươi đen láy dịch chuyển một vòng rồi lại nhìn chằm chằm Tống Kế Dương.
"Có chuyện gì quan trọng hơn tôi?"
"Tổng giám đốc, thật xin lỗi."
Tống Kế Dương cúi đầu thật sâu. Đem tách cà phê đặt lên bàn Vương Hạo Hiên, sau đó quay trở lại bàn làm việc đặt bên cạnh.
Vừa ngồi được một chút, Vương Hạo Hiên lại gọi Tống Kế Dương, lại làm cậu giật mình.
"Thư ký Tống, tôi đói rồi."
"Hả?" Tống Kế Dương trừng mắt nhìn Vương Hạo Hiên. Lại thấy anh liếc mình một cái, vội vàng hạ mắt xuống ngoan ngoãn chạy đi mua cơm.
----------
Một ngày làm việc nữa của Tống Kế Dương êm đềm trôi qua. Làm thư ký giám đốc cũng không có gì to tát. Ngược lại, Tống Kế Dương lại cảm thấy khá nhàn nhã. Ví dụ như hôm nay vậy, cậu chỉ việc ngồi đó, đọc chút tài liệu rồi lại làm việc vặt cho tổng giám đốc. Đây là rất đúng với câu việc nhẹ lương cao.
Tống Kế Dương trên đường về ghé vào siêu thị mua chút đồ ăn vậy mà lại đúng phải đôi vợ chồng kia. Số cậu đúng là đen đủi.
"Đây chẳng phải người của Vương tổng sao?" Châu Diệp khoác tay Lê Quang tình tình tứ tứ đến trước mặt Tống Kế Dương.
"Chào!" Tống Kế Dương chào một tiếng, định né sang hướng khác đi thì Lê Quang lên tiếng.
"Quả thật em là một người kiên cường."
"Nếu không thì sao?" Tống Kế Dương nâng mắt nhìn thẳng Lê Quang. Đôi mắt đẹp đẽ hút hồn đanh lại, lại càng quyến rũ hơn.
"Xem ra ba năm của chúng ta cũng không thể làm em suy sụp."
Tống Kế Dương chợt cười khẩy. Cậu rũ mi mắt che đi ánh mắt khinh bỉ. Dựa vào đâu mà anh ta muốn cậu suy sụp? Mà nói đi cũng phải nói lại. Con người này quả là không làm diễn viên thật uổng phí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fhh
Ẩn QC