Ngoại truyện 4: Chị dâu em rất bận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừa Lỗi xử lý xong công việc trong tay, anh liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã gần chín giờ. Năm rưỡi chiều Lư Dục Hiểu nói đang ở nhà nhà chuẩn bị làm sủi cảo, vậy mà tới giờ vẫn còn chưa ra khỏi bếp.

Gói sủi cảo mà lâu như vậy à? Thừa Lỗi đóng laptop lại, đứng dậy đi vào bếp.

Anh gõ cửa kính mờ, từ từ đẩy cửa ra: "Xong chưa em?"

Lư Dục Hiểu đeo tạp dề đứng trong bếp, trên bàn nấu ăn trước mặt có một cái chậu nhào bột, bột trong chậu đắp thành ngọn cao, cô đang ra sức nhào bột.

Lư Dục Hiểu nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, gương mặt và chóp mũi đêu dính bột mì, lông mi dày đậm run run, nhanh chóng dùng cánh tay che mặt bàn lại, không muốn để anh nhìn thấy cảnh tượng này: "Ai cho anh vào đây?"

Chậu nhào bột không nhỏ nhưng bột nhiều quá không chưa hết được, cánh tay cô không che hết được.

Thừa Lỗi quan sát, khoe môi nhếch lên mang theo vẻ trêu chọc: "Với lượng bột này thì chắc đêm nay chúng ta không ăn hết đâu nhỉ?"

Dù sao cũng bị anh thấy rồi, dần dần Lư Dục Hiểu không ngại ngùng nữa.

Cô thu tay lại, chỉ vào bột trong chậu nói: "Lúc đầu em cho một xíu bột mì vào thôi, sau đó lại cho nhiều nước quá, em đành cho thêm bột mì, kết quả là thêm nhiều bột mì quá, em lại cho thêm nước... Cứ không ngừng cho thêm nước và bột mì vào, cuối cùng thành ra như vậy."

Thừa Lỗi tựa vào khung cửa, dở khóc dở cười: "Cho nên hai tiếng vừa rồi em cứ không ngừng thêm nước và bột mì à?"

Anh nhìn thoáng túi bột mì bên cạnh. Túi bột mì vừa mua đã dùng hơn nửa. Bột mì trong chậu vẫn chưa nhào thành hình, đã thế còn hơi nhiều nước, lát nữa lại phải cho thêm bột mì. Dùng hết túi bột mì này còn phải mua thêm một túi mới.

Chóp mũi Lư Dục Hiểu hơi ngứa, cô đưa tay lên cọ cọ, trên mặt lại dính nhiều bột mì hơn, cô vẫn chưa phát hiện ra, chỉ lo nói với Thừa Lỗi: "Em không chỉ thêm nước và bột mì mà còn làm nhân bánh sủi cảo nữa."

Cô nói rồi mở nắp một hộp thủy tinh ra, cho anh nhìn, "Đây này."

Nhân bánh sủi cảo trông cũng không tệ, có ngô với tôm bóc vỏ.

Lư Dục Hiểu nói: "Em đã làm theo các bước trong video, gia vị với nguyên liệu nấu ăn được cần chính xác đến từng gram, vị và độ mặn nhặt chắc không có vấn đề gì, nhưng quá trình nhào bột của họ không nói rõ, em chỉ dựa vào cảm giác của mình, cuối cùng thành ra thế này."

Cô hơi tự trách, "Có phải là anh đói lắm rồi không? Hay em làm ít mì cho anh trước nhé, món này là sở trường của em đấy."

Thừa Lỗi kéo cô lại, giúp cô lau bột mì dính trên chóp mũi: "Không cần, chẳng phải món này cũng sắp xong rồi sao?"

Nhìn trán cô lấm thấm mồ hôi, Thừa Lỗi nói, "Nhào bột là việc rất tốn sức, đương nhiên phải cần đến đàn ông, em nên gọi anh vào đây sớm mới phải."

Anh vén tay áo lên, đi rửa tay, chủ động nhào bột mì.

Lư Dục Hiểu rửa sạch bột trên tay, vừa nghiêng đầu thì phát hiện tay nghề của Thừa Lỗi thành thạo, chỗ bột cô nhào nửa ngày cũng không xong đã thành hình trong tay anh, mặt ngoài của bột cũng nhẵn hơn.

"Không phải anh nói không biết làm sủi cảo sao?"

Lư Dục Hiểu vẩy nước trên tay, hơi giật mình nhìn bột trong tay anh.

"Mặc dù anh gói sủi cảo xấu nhưng vẫn có thể nhào bột." Thừa Lỗi đặt bột lên thớt, "Mẹ anh nói nhào bột là việc tốn sức, để làm được cần rất nhiều sức lực, trước kia ở nhà toàn là anh với ba cùng nhào."

Lư Dục Hiểu đột nhiên hơi hối hận, sớm biết thì cô đã kéo anh qua nhào bột rồi, hại cô ở chỗ này giày vò như thế hơn nửa ngày. Cô suy nghĩ rồi nói: "Vậy anh cán bột còn em gói nhé?"

Đây là lần đầu tiên cô học làm sủi cảo, Thừa Lỗi cười quay đầu qua: "Em biết gói không?"

Lư Dục Hiểu bị hỏi vậy hơi nghẹn lời: "Không phải em đang học à?"

Hai người cùng nhau mang đồ ra ngoài bàn trà ở phòng khách, Lư Dục Hiểu bật cách làm sủi cảo, để chế độ lặp lại. Cô nhìn cách làm trong màn hình, chậm rãi bỏ nhân vào vỏ bánh, sau đó dính lại một chút.

Động tác cô chậm rãi nhưng sản phẩm cũng không tệ lắm. Thừa Lỗi khen ngợi một câu: "Học rất nhanh đấy."

Vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh, học theo cách nói của anh trước đó: "Người thông minh mà, đương nhiên học cái gì cũng nhanh rồi."

"Ừm, em là người thông minh." Thừa Lỗi nín cười, "Chỉ là còn nhiều bột như vậy không biết tối nay có thể sử dụng được bao nhiêu đây."

Anh cán bột rồi để sang một bên, liếc mắt nhìn cô, mắt hơi híp lại, lưu manh nói, "Cô gái nhỏ thông minh à, nếu anh vào bếp muộn hơn tí nữa thì túi bột mì vừa mua về không đủ cho em dùng đâu nhỉ?"

Lư Dục Hiểu: "..."

Bữa tiệc sủi cảo này kéo dài đến khuya mới kết thúc. Tuy Lư Dục Hiểu nói đây là lần đầu tiên nhưng kết quả lại khá bất ngờ. Tâm trạng cô rất tốt, buổi tối ăn hơi nhiều.

Thừa Lỗi sợ dạ dày cô tích tụ thức ăn nhiều sẽ khó chịu, nói đưa cô đi tản bộ trong tiếu khu. Hai người ra khỏi đơn nguyên, gió lạnh thổi qua, Lư Dục Hiểu dùng áo khoác che kín người.

Ban đêm, tiểu khu rất yên tĩnh, cách đó không xa có ngọn đèn đường màu vàng ấm áp, phản chiếu hàng cây ở hai bên đường, lá cây xanh biêng biếc. Hai người đi dọc theo đường vòng quanh tiếu khu, Lư Dục Hiểu chủ động nắm tay Thừa Lỗi.

Phía đối diện có người cầm túi xách thản nhiên đi ngang qua họ. Lư Dục Hiểu quay đầu nhìn, cảm khái: "Từ trước đến giờ em chưa từng đi dạo trong tiếu khu vào buổi tối, thi thoảng muốn chạy bộ thì em sẽ đeo tai nghe chạy vài vòng, sau đó về thẳng nhà."

Thừa Lỗi đưa mắt nhìn cô: "Vì sao?"

Lư Dục Hiểu nói: "Khi đó em nghĩ, có khi nào người khác nhìn thấy em đi một mình sẽ cảm thấy em rất cô đơn, rất đáng thương hay không?"

Nói đến đây, cô cười, "Nhưng vừa nãy nhìn người kia cũng đi một mình, làm một người qua đường, em cũng không nghĩ gì cả. Có lẽ trước đây em quá nhạy cảm, cảm thấy mọi người đều chú ý sự thê thảm của em."

Trên thế giới này, thật ra chỉ có mình mới chú ý đến bản thân. Lư Dục Hiểu thoát ra khỏi lớp bảo vệ kia mới dân dần hiểu được lý lẽ này. Cô của quá khứ trước khi ra cửa phải trang điểm thật đẹp, để mặt mày sáng sủa, cẩn thận giấu giếm vẻ yếu ớt trong xương cốt.

Nhưng bây giờ cô cảm thấy mọi thứ đều tốt, muốn trang điểm thì tráng điểm, không muốn trang điểm cũng không sợ người khác nhìn. Cô có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, không sợ bất kì ánh mắt của người nào cả.

Lòng bàn tay ấm áp của Thừa Lỗi nắm chặt đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, Lư Dục Hiểu ngước mắt nhìn anh. Dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt anh nghiêm nghị, trông ánh mắt vô cùng lưu luyến: "Sau này nếu em muốn ra ngoài, anh sẽ đi cùng em."

Lư Dục Hiểu cười, chủ động nắm chặt tay anh, hứng thú hỏi: "Anh thích em trang điểm đậm hay trang điểm nhẹ?"

Thừa Lỗi dừng ở ven đường, đầu ngón tay nâng cằm cô lên nhìn kỹ một lát. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác lên màu xám nhạt, và quần dài màu bút chì, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, ánh mắt trong veo như nước.

"Nếu em đã hỏi thì anh đành nói thật vậy, anh thích em không trang điểm hơn."

"Vì sao ạ?" Vẻ mặt Lư Dục Hiểu đầy hoang mang, sao một câu hỏi có hai lựa chọn lại xuất hiện phương án thứ ba rồi.

Thừa Lỗi ôm gương mặt cô, đầu ngón tay đặt trên cánh môi hồng phân của cô, không nhẹ không nặng ấn hai cái: "Không trang điểm thì anh muốn hôn lúc nào cũng được, không phải càng khiến anh thích hơn à?"

Nói xong, anh cúi đầu về phía trước, mút môi cô một cái. Cánh môi mềm mại, khi chạm vào hơi ấm.

Lông mi Lư Dục Hiểu run rẩy, vội đẩy anh ra, ngượng ngùng nhìn xung quanh: "Đang ở bên ngoài đấy, anh làm gì thế?"

Đã gần mười một giờ, trong tiểu khu không có người nào cả. Lúc này Lư Dục Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm.

Thừa Lỗi quan sát biếu cảm trên mặt cô, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước: "Sợ gì chứ, hôn một cái cũng không phạm pháp mà."

Hai người dạo quanh tiểu khu một lát, Lư Dục Hiểu xem thời gian, chợt nhớ tới cái gì đó, cô nói với Thừa Lỗi: "Dù sao tối nay cũng ăn nhiều, bây giờ lại không ngủ được, hay là chúng ta bàn bạc chính sự đi?"

"Hả?" Bước chân Thừa Lỗi dừng lại, ánh mắt dò xét khuôn mặt cô một lát, miễn cưỡng cười thành tiếng, "Chủ động như thế à?"

Anh nghĩ một lát, "Được thôi, đây cũng là một kiểu vận động, có khi lại giúp em tiêu cơm."

Anh nói xong thì định đưa cô về nhà, Lư Dục Hiểu không nói gì, níu anh lại: "Đầu óc anh không thể nghiêm chỉnh một chút à?"

"Sao anh lại không nghiêm chỉnh chứ? Không phải em bảo bàn bạc chính sự à?"

Mặt Lư Dục Hiểu hơi đỏ: "Ý em không phải thế."

Cô liếm môi một cái, nói, 'Không phải anh trai em cho em một ngôi nhà sao, đồ đạc với xe của em đều ở bên chỗ Tiểu Dương, vẫn chưa dọn nữa, hay bây giờ đi dọn?"

"Quá muộn rồi, bây giờ mà đi thì có lẽ hơn một giờ mới xong, để mai rồi đi." Thừa Lỗi bóp vai cho cô, "Em làm bữa tối mấy tiếng mà không mệt à?"

Thừa Lỗi không nói thì Lư Dục Hiểu cũng không cảm thấy gì, anh nhắc đến xong, cô cảm thấy hơi mệt thật "Vậy bỏ đi, nếu mai tan làm sớm thì chúng ta dọn đồ sau."

Càng lúc càng muộn, trong tiểu khu không có bóng người nào đi dạo, gió thổi qua cũng thấy se lạnh.

Thừa Lỗi giúp cô cài áo khoác: "Lạnh quá, về nhà trước nhé, ngày mai anh giúp em dọn đồ."

Lư Dục Hiểu ngoan ngoãn gật đầu, cùng anh trở về. Lư Dục Hiểu tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, Thừa Lỗi đã tắm xong, đang ngồi trên đầu giường tùy ý đọc một quyển sách.

Dưỡng da xong, Lư Dục Hiểu leo lên giường. Thấy màn hình điện thoại sáng lên, cô mở ra xem thử, mấy phút trước Dương Siêu Việt gọi WeChat cho cô.

Lư Dục Hiểu nhìn về phía Thừa Lỗi: "Tiểu Dương gọi điện thoại cho em, sao anh không nhận?"

"Con bé có chuyện gì được chứ?" Thừa Lỗi đặt sách xuống, kéo Lư Dục Hiểu ngồi lên chân mình.

Thừa Lỗi nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói, "Anh có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi em.'"

Lư Dục Hiểu cầm điện thoại trả lời Wechat của Dương Siêu Việt: [Vừa mới tắm xong, lúc nãy không nghe máy được, có chuyện gì thế? Hiện tại tớ đang rảnh.)

Gửi xong tin nhắn, cô mới từ từ hỏi Thừa Lỗi: "Vấn đề gì?"

Thừa Lỗi lấy điện thoại cô ra, để ở một bên: "Anh và con bé đều mang họ Dương, vì sao Tiểu Dương lại dùng để gọi riêng nó chứ?"

Lư Dục Hiểu chưa từng thấy người nào ghen với cả họ của mình, cô nín cười: "Nếu em cũng gọi anh là

Tiểu Dương thì không thể phân biệt hai người được."

"Vậy tại sao không gọi anh là Tiểu Dương?"

Lư Dục Hiểu bị anh làm cho dở khóc dở cười, cô ôm cổ anh dỗ dành: "Em gọi vậy rất nhiều năm rồi, cứ nhắc đến Tiểu Dương là trong đầu em sẽ hiện ra gương mặt của Dương Siêu Việt, bây giờ anh bảo em gọi anh là Tiểu Dương cũng không hợp lắm. Em gọi là anh Lỗi cũng được mà?"

Thừa Lỗi ôm eo cô, khịt mũi một cãi: "Anh Lỗi có nhiều người gọi rồi, chả đặc biệt gì cả."

"Vậy gọi là gì mới đặc biệt?" Lư Dục Hiểu suy nghĩ hai giây, "Lỗi Lỗi?"

Trong nháy mắt, cô không nhịn được bật cười, nghe hơi trẻ con.

"..."

"Giễu cợt anh à?" Thừa Lỗi đột nhiên áp sát người về phía cô, "Để xem lát nữa anh đối phó với em thế nào."

Bàn tay anh bóp chặt cằm cô hôn thật sâu, một tay cởi dây áo choàng tắm buộc bên hông cô.

Lư Dục Hiểu giữ lại tay anh, ngượng ngùng né ánh mắt nóng rực của anh, giọng nói vừa dịu dàng vừa tức giận: "'Anh gấp gáp cái gì, tắt đèn trước đã!"

Thừa Lỗi duỗi tay ra, tắt đèn trong phòng. Xung quanh nhanh chóng tối đi, màn hình điện thoại bị đặt ở một bên vẫn đang sáng, từng tin nhắn của Dương Siêu Việt hiện ra:

(Không có chuyện gì lớn, ông xã tớ đi công tác rồi, tớ ở một mình thấy hơi chán.]

(Cậu đang rảnh thì hai chúng ta tán gẫu đi.)

[Hay là chúng ta chơi một ván game đi? Gần đây có trò mới ra, tớ vẫn chưa thạo lắm, cùng nhau luyện đi.)

[Này, cậu đâu rồi?]

[Hiểu Hiểu, không phải cậu nói bây giờ cậu đang rảnh sao?)

[?]

[???]

Điện thoại Lư Dục Hiểu vang leng keng leng keng không ngừng, cô lấy lại tinh thần, nhớ tới lúc nãy Dương Siêu Việt tìm cô, đang định cầm điện thoại xem tin nhắn. Nhưng Thừa Lỗi lại nhanh tay lấy trước, nhìn đống tin nhắn Dương Siêu Việt oanh tạc.

Ngón tay anh gõ bàn phím mấy cái: [Chị dâu em rất bận, tự chơi đi.]

Dương Siêu Việt: [Muộn vậy rồi, cậu ấy bận gì chứ?]

Vài giây đồng hồ sau. Dương Siêu Việt kịp phản ứng lại, vội thu hồi tin nhắn.

[Hai người bận bịu tiếp đi, em quấy rầy rồi.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net