10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10. Tàn nhẫn như vậy, em không chịu được.

Buổi chiều, gió mang theo hơi muối thổi vào trong thị trấn, mằn mặn. Thiên Trạch cùng sáu người đưa bọn trẻ ra vườn, chăm sóc cây. Một mình Diệu Văn ở lại trông Á Hiên.

Thằng bé chả bao giờ chịu rời Á Hiên, dù biết ma lực đá linh hồn không có, dù biết rằng...người kia tỉnh dậy sẽ không thể nhìn thấy cậu.

Thật buồn...

Obi và Hibi nghiễm nhiên trở thành trò chơi của lũ trẻ, hết rượt chúng chạy quanh nhà lại đè chúng ra vuốt vuốt ve ve, hai tiểu yêu nọ liền biến thành cục bông xù, to ụ.

Lũ trẻ chơi mệt rồi lăn ra ngủ khì. Obi và Hibi lại biến thành giường bông êm ái cho bọn nhỏ.

Ban ngày, mấy đứa lớn đi làm, Thiên Trạch đi đưa thuốc cho người dân trong thôn, còn mấy người kia ở nhà, quét dọn, làm vườn, rỗi hơn thì ra biển hốt vài con cá về.

Cứ thế, một tuần yên bình trôi qua.

Mỗi ngày thức dậy đều có đồng đội ở bên, mỗi ngày căn nhà đều ồn ào hơn một chút, Thiên Trạch muốn tham gia với bọn họ, muốn đi đến những miền đất mới, có thể học được nhiều thứ mới mẻ hơn, nhưng còn bọn trẻ...

Nếu có thể tìm được người chăm sóc cho lũ trẻ này, còn gì tốt hơn?

Cho dù có là á thần, cũng không thể biết trước tương lai được.
...

Nhất Lân nhận số tiền lương ít ỏi của mình, khuôn mặt bình thường ít khi biểu cảm liền nở nụ cười tươi như mặt trời.

Cộng thêm số tiền này nữa sẽ đủ mua cháo gà cho Tiểu Tín rồi!

Lưu Nhất Lân không kìm được nhảy chân sáo về nhà, trong lòng vui như mở hội.

Ngang qua một ngõ nhỏ, cậu bỗng nghe tiếng hét.

Giọng này là của Tiểu Tín, Tiểu Tín có chuyện gì?...

Nhanh chóng chạy vào trong ngõ, liền bị chụp thuốc mê. Trước khi hoàn toàn bị đánh gục, Nhất Lân nhìn thấy Tiểu Tín bị ai đó bắt lấy.

Trong khi đó, ở nhà, Thiên Trạch đang cầm một bình thuốc, bỗng nó nứt ra, vỡ tan tành.

Thuốc văng tung tóe, mùi thảo dược bay khắp phòng.

_ Đứa nào... - Thiên Trạch mở to hai mắt, trong lòng dấy lên nỗi bất an.

Là đứa nào...

********************************************

Lưu Nhất Lân thức dậy, xung quanh là một mảng tối đen, ánh lửa yếu ớt từ bên ngoài hắt vào tí ánh sáng, hai tay bị trói chặt tê cứng, bên cạnh còn có ai đó đang dựa vào.

Từ từ định thần lại, bên cạnh là Tiểu Tín đang say sưa ngủ, có lẽ vẫn còn thuốc mê.

_ Tiểu Tín, Tiểu Tín, Nhất Lân đây, anh, mau dậy...

_ Ưm...Nhất Lân...

_ Anh không sao chứ?

_ Anh ổn...nhưng chúng ta đang ở đâu thế này...

_ Em không biết, nhưng mà...em nghĩ chúng ta bị bắt cóc...

_ Phải mau tìm cách thoát ra...anh Thiên Trạch sẽ lo...hơn nữa, Trì Ức sẽ quấy...

Chưa dứt câu, cánh cửa mở ra, từ bên ngoài bước vào một lão bụng bự, đầu tóc bù xù, gương mặt lão râu ria lởm chởm, già nua xấu xí.

Quân lính từ hai bên tràn vào, thắp sáng căn phòng. Một phòng giam để lâu ngày không sử dụng tới, mùi mốc meo làm người ta phát nôn, trên tường cố định mấy sợi dây xích.

_ Chúng bây ra ngoài đi, để ta ở đây với hai thằng này là được.

Lão lè nhè ra lệnh, bọn lính kia tuân lệnh chạy biến ra ngoài, không quên chốt cửa.

Khi chỉ còn một mình ba người, lão tiến đến gần Tiểu Tín, Nhất Lân liền lao lên che chắn.

_ Lão già, muốn gì đây? - Cậu gằn giọng, nhận ra thứ gì đó.

_ Hai bé con, hay để ta xem nhé, hai bé là bạn thân sao? Bé này thật xinh đẹp, làm cho ta nổi hứng...

Nói rồi định đưa tay chạm vào Tiểu Tín.

_ Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của ông ra khỏi người anh ấy, đồ heo mập.

Lão già nọ gầm lên, giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Nhất Lân khiến cậu ngã lăn ra đất. Sau đó túm tóc cậu, lôi xền xệch đến chỗ sợi xích, trói cứng cậu vào trong đấy.

_ Nhãi ranh, tao là lãnh chúa vùng này! Mày đúng là thằng mồ côi không ai dạy dỗ. - Đoạn, lão lôi Tiểu Tín ra trước mặt cậu. - Xem nhé, xem tao xé nát bạn thân bé nhỏ của mày ra sao nhé.

Hai đứa trẻ mở to mắt nhìn hắn. Xé nát?

Chưa kịp định thần, lão ta xé quần áo Tiểu Tín, không chuẩn bị trước, cũng không quan tâm rằng cậu là nam nhi, một phát đâm thẳng vào bên trong.

Tiểu Tín hộc máu, đau đến trắng dã mắt, cổ họng đắng ngắt, khô khốc khẽ bật ra tiếng nức nở...

_ Không...dừng lại...

_ Lão điên! Đồ khốn nạn! Mày có giỏi thì đến đây mà làm với tao này! Tên khốn!!! BUÔNG ANH ẤY RA!!!!

Nhất Lân giằng co trong vô vọng với hi vọng bé nhỏ rằng sợi dây xích này sẽ đứt ra, nhưng không, nó vẫn kiên trì bám trên tường, không suy suyển.

_ Làm ơn...làm ơn dừng lại...tha cho tôi...không...dừng lại đi...tôi xin ông...đau quá...tôi xin ông...dừng đâm nữa...làm ơn... tôi không muốn... xin ông...Lân...cứu anh...đau lắm...làm ơn..cứu tôi...

Tiểu Tín khóc nức nở, van xin hắn, khẩn cầu hắn dừng lại, thế nhưng, từng đợt, từng đợt lại mạnh mẽ hơn, mỗi cú lại thô bạo hơn, tiểu huyệt bé nhỏ chưa một lần được khai phá, tiểu động chưa phát triển đầy đủ bị xé rách, sỉ mao thô to của kẻ kia xỏ xuyên, đâm đến mức vách tràng mỏng manh rách ra, đâm đến mức thủng cả thân thể thiếu niên mười bốn tuổi, máu chảy lên láng, trực tràng rách, vùng bụng tụ máu bầm tím ngắt.

Nhất Lân mở to mắt, đau đớn.

Hắn là kẻ đã cắt cổ cha cậu.

Hắn là kẻ đã cưỡng bức mẹ cậu đến chết.

Và giờ đây, hắn sắp sửa giết chết anh ấy.

Tiểu Tín!

_ Đồ khốn! MÀY MAU DỪNG LẠI! TAO GIẾT MÀY! THẰNG KHỐN!

Lão già vẫn tiếp tục đâm.

Tiểu Tín đau đến mức không còn biết thứ gì, mê man hấp hối chờ thần chết đến, người tái nhợt như xác sống, khắp thân thể là vết thương tím xanh, do chống cự mà thành, không còn nhìn ra con người.

Tiểu Tín khóc nức nở, nhưng không còn sức để gào lên nữa rồi...

Nhất Lân nước mắt đầm đìa trên mặt nhìn Tiểu Tín, đôi mắt vô hồn không còn tiêu cự, sâu thăm thẳm một nỗi đau không nói nên lời.

_ Em xin lỗi...Tiểu Tín...em xin lỗi...

*********************************************

_ Tiểu Tín, Nhất Lân ở đâu?...Bọn nhỏ có thể đi đâu...

Thiên Trạch lo lắng đi đi lại lại trong nhà, trời đã tối khuya lắm rồi, bọn nhỏ đã đi ngủ hết, chỉ còn lại bảy người.

Từ lúc chiều đã thử chạy vòng quanh thị trấn này tìm, đến cả Hạo Tường cũng không thể tìm được hai đưa nhỏ.

Bây giờ phải tìm cách. Thiên Trạch biết, nhưng mà anh không có cách nào bình tĩnh được!

Ngay lúc Thiên Trạch tưởng chừng như muốn phát điên đến nơi rồi, lại có tiếng gõ cửa.

Bọn họ cảm thấy gì đó, ngay lập tức đề phòng.

Cái người tên G kia lại tới.

Quả thật, lúc mở cửa, Gia Kỳ đứng trước của giơ tay, nói

_ Xin chào, tôi chỉ là muốn giúp các cậu một chút... - Gia Kỳ bình thản nhún vai một cái.

_ Giúp cái gì?

_ Hai thằng nhóc các cậu đang tìm, nó đang ở bên trong kết giới của The Temperance.

_ Bên trong kết giới? The Temperance?

_ Đó là lí do tại sao các cậu không thể biết được bọn nhóc đang ở đâu.

Giọng thiếu niên vang lên, từ đằng sau Gia Kỳ. Lần này xuất hiện, thiếu niên không còn mang áo khoác, mà chỉ mặc một bộ y phục như một đứa nhóc bình thường, ngồi vắt vẻ trên cành cây, tóc dài che đi một bên mắt khẽ bay bay trong gió.

_ Tôi muốn giúp các cậu, được chứ?

_ Cậu là ai?

_ Tôi...là The Devil, kẻ nắm giữ thời gian. - Mắt trái thiếu niên lóe sáng. - Tên tôi là Chân Nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net