Ngày Nó Rời Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm đó có hai kẻ vì nhau mà thức trắng.

Trời chưa sáng tỏ thì đã thấy cậu ba bỏ đi đâu đấy.

Đến lúc ông hội đồng chuẩn bị cho thằng Bác đi Tây vẫn không thấy cậu ba về.

Lúc nó bước ra khỏi phòng, cánh tay nó đã đẫm máu với những đường cắt.

Cậu hai và cậu tư hốt hoảng lôi nó lại băng bó hỏi thăm đủ điều nhưng có lẽ nó không nghe thấy gì cả. Gương mặt luôn tươi cười giờ đây tái nhợt, cùng đôi mắt thâm đen và sưng húp lên. Nhìn thảm đến đau lòng.

May thay những đường cắt rất nông mới không lấy đi cái mạng nhỏ của nó. Nhưng cũng đủ khiến cánh tay nó trở nên nên xấu xí vì thương tích.

Thẫn thờ nó mặc kệ mọi thứ. Mọi thứ xung quanh nó giờ chỉ còn màu xám đen tuyệt vọng.

Vì mất máu mà mặt mày nó tái xanh. Trông thật xót dạ.

Tay nó xách hành lí ra cổng lớn mà ánh mắt cứ đờ đẫn vô hồn. Không nói không rằng với ai câu chào tạm biệt.

Đến khi con xe nổ máy chuẩn bị xuất phát thì nó mới như điên mà mở cửa xe chạy ra ngoài.

Nó cứ chạy mãi như đang tìm thứ gì đó.

Dường như nó đang tìm cậu ba, tìm về bóng dáng yêu thương.

Cậu hai chạy theo chân nó, đuổi kịp thì đã thấy nó ngồi bên vệ đường khóc đến thương tâm.

Mắt nó vì khóc mà sưng lên, còn đâu ánh mắt trong sáng hồn nhiên thường ngày.

Giờ đây chỉ còn là đôi mắt sưng vù đỏ hoe tơ máu trực trào nước mắt.

Thấy cậu hai, nó ôm chầm lấy cậu gào khóc to hơn. Cậu không dỗ nó, chỉ ôm lấy nó, cho nó khóc.

Khóc đã rồi nó sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng thật vậy sao?

Cậu hai đưa nó về nhà, thấy ông hội đồng đang đứng đó chờ sẵn. Dường như cậu hai giận ông lắm chăng? Một ánh mắt cũng nhìn lấy ông mà mang thẳng nó ra sân bay.

Còn tư Vũ cũng theo nó ra sân bay, một chút cũng không liếc nhìn ông.

Ông như ngây người vì thái độ của hai cậu, ông sai rồi sao? Ông làm vậy chẳng lẽ sai rồi sao khi mà ông chỉ muốn tốt cho con mình?

Điền Phương muốn tiến đến gần ông nói gì đó nhưng rồi lại thôi, đèn nhà ai nấy sáng, nó không tiện xen vào.

Lúc nó ra đến nơi, chuẩn bị lên máy bay rồi vẫn không thấy bóng dáng cậu ba đâu.

Nó cứ quay đầu lại ngó nhìn khắp nơi tìm một bóng dáng quen thuộc, nhưng có lẽ trời không cho nó toại nguyện rồi.

"Tiêu Chiến, đời này của em nợ anh một lời xin lỗi. Em không thể làm khác hơn được, em nợ ông ấy quá nhiều. Xin lỗi anh."

Nhìn lần cuối, bóng dáng thân thương đó vẫn chưa xuất hiện.

Nó phải đi rồi. Tạm biệt nhé, người mà nó thương.

"Nhất Bác, em bỏ tôi thật sao?" Cậu ba không phải không đến, chỉ là không đủ dũng khí đối diện nó.

Chỉ có thể lặng thinh từ xa nhìn nó rời đi. Cậu sợ mình sẽ tức giận gào khóc với nó, cậu sợ mình sẽ không để nó đi mất.

Nó muốn rời khỏi cậu, cậu cũng không thể cản nó lại. Ý nó muốn thì cậu thành.

"Nhất Bác, ngày em bỏ tôi đi lòng này cũng đã chết rồi.."

Liệu cuộc đời này còn được bên nhau lần nữa.?

.

Cậu hai sau khi tiễn nó đi Tây thì về nhà gặp ông hội đồng đang ngồi đó.

"Thưa cha con mới về." Chỉ gật đầu thưa qua loa một câu rồi cậu bỏ vào phòng. Từ đầu đến cuối không lấy một chút cảm xúc gì.

"Thưa cha." Người kiệm lời như cậu tư Vũ thì càng khỏi phải bàn cãi nữa. Hai tiếng ngắn gọn xong cũng bỏ vào phòng.

Nhà đã có hai thằng trời đất bất dung, bây giờ lại có thêm hai thằng mất dạy thái độ với chính cha ruột của mình sao.? Đúng là tức chết ông hội đồng.

Còn cậu ba? Cậu đi đâu mà không về nhà?

Không ai biết cậu ba đi đâu, chỉ biết sau hôm Bác nó đi đến giờ đã là ba ngày chưa thấy bóng dáng hay nghe nghóng tin tức gì của cậu ba Chiến.

.

Ngồi ngẫn ngơ nơi trời Tây, Nhất Bác tự hỏi Tiêu Chiến của nó giờ ra sao? Vẫn sống tốt chứ? Nó nghĩ cậu ba vẫn ổn thôi, vì tính cách của cậu cũng chẳng phải người dễ gục ngã. Rồi cậu sẽ tìm cho mình một bến đổ mới mà thôi.

Cậu sẽ không còn nhớ tới đứa em út không cùng huyết thống có quan hệ yêu đương với cậu là Nhất Bác nữa.

Thứ động lại chắc có lẽ chỉ còn hai tiếng anh em.

Nhưng đó cuối cùng cũng chỉ là suy nghĩ của nó ở bầu trời Tây bên kia chứ không phải của cậu ba Chiến nơi này.

.

Tự hỏi mấy ngày qua cậu ở đâu?

Mấy ngày qua cậu cứ lang thang hết quán rượu lớn nhỏ, uống đến say mèm rồi tìm cho mình một nơi nào đó để ngủ.

Đôi khi lại tự mình thẫn thờ trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Nơi mà cậu mua cho cả hai cùng sống chung, cậu dự tính trang hoàng cho nó êm xui cả rồi mới cho nó bất ngờ.

Mà đời...cậu đâu đoán trước được.

Khi cậu mua căn nhà này, cậu đã mơ về một ngôi nhà nhỏ có cậu và nó thôi. Sáng đi chiều về lại, hạnh phúc khi mở cửa lại có người thương chờ sẵn.

Nhưng nhìn lại, chung quy cũng chỉ là Tiêu Chiến đây mơ mộng.

Thầm nghĩ rồi lại cười cợt nhả chính bản thân mình, sao trông cậu ba mới vài hôm lại tiều tụy và thảm hại đến mức kia.?

Râu tóc xuề xòa, quần áo bê bết. Cả người ngập trong mùi rượu, đôi mắt khí chất hằng ngày giờ đây chỉ thấy quần thâm đen thẳm, hốc mắt sâu đi và tơ máu hằn đỏ vì thiếu ngủ trầm trọng.

Sao Tiêu Chiến lại tự vằn mình như thế hả Tiêu Chiến? Chính cậu ba cũng không biết sao mình lại bộ dạng thảm hại này.

Yêu đi. Yêu đi sẽ hiểu những mất mát mà cậu đang chịu đựng nó dày vò cậu từng đêm từng ngày, mỗi giờ mỗi phút.

Chính ông hội đồng cũng mù quáng với bà tư Tử Du cơ mà? Sao ông không hiểu cho cậu chứ?

Bộ dạng thân tàn ma dại nhất của cậu ba Tiêu Chiến cao cao tại thượng là gì?

Là đắm mình trong bộ dạng say khước rồi khóc lóc kêu gào thảm thiết, những đêm khóc cùng rượu đến không thở nổi của cậu thật thảm.

Đúng là thảm hại, khóc đến không thở nổi là một cảm giác rất tồi tệ mà không ai muốn trãi qua.

Tình yêu của đời cậu...hết rồi.

Lê la lê lết với sự thảm hại này được một tuần thì cậu cũng xách thân tàn về nhà.

Vừa vào nhà liền thấy cậu hai Ngụy ngồi đó.

"Ba Chiến! Chú mày đi đâu mà mất biệt mấy ngày trời đó đa?" Thấy ba Chiến về hai Ngụy có vẻ mừng lắm, lo lắng hỏi.

"Tôi không sao, cảm ơn nhọc tâm lo cho tôi." Lại lững thững bỏ đi thẳng vào phòng, cậu ba bỏ lại cậu hai Ngụy với mớ lo lắng trong tâm.

Cậu đâu phải đứa ngốc mà không nhìn ra thâm tình của hai đứa em mình dành cho nhau chứ?

Nhưng với cậu, họ là yêu nhau đàng hoàng không huyết thống thì không có gì là sai trái.

Cậu chưa từng nghĩ một ngày mọi thứ đi đến nước đường này, tình duyên rẻ đôi.

"Ba Chiến, lần đầu tiên anh thấy chú thảm hại như vậy, bộ dạng này có còn là ba Chiến sao? Thật ra chú yêu nhiều đến cỡ nào vậy ba Chiến?"

Trong hai Ngụy, là cả một vùng trời tâm tư.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net