Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Thiên do dự, đúng lúc này, anh chợt nhìn thấy bảng tên của hắn.

Tiêu Chiến..

Lúc này anh mới nhìn kỹ lại gương mặt anh, phát hiện ra, người trước mặt anh thì ra..là vương từ của trường.

Bàn tay anh không tự chủ nắm chặt.

Anh cúi đầu, ánh mắt không rõ đen tối.

Tại sao Nhất Bác lại có thể may mắn như vậy? Tại sao cho dù mọi thứ Nhất Bác có anh đều lấy được, cuối cùng vẫn thua Nhất Bác một đầu?

Tại sao?

Nam nhân trước mắt này anh biết, Tiêu Chiến, là một nhân vật đầy quang huy trong trường. Gia cảnh tốt, ngoại hình tốt, học tập tốt. Thân thiện, dễ gần...

Người như vậy, Nhất Bác có thể? Anh thì không thể sao?

Nếu như...

Sẽ không ai biết đâu phải không? Chỉ cần tìm cách đừng cho Nhất Bác biết là được.
.
.

Nhất Thiên mím môi, ngẩng đầu nhìn nam sinh đang khẩn trương chờ đợi câu trả lời của mình, âm thanh nhu nhu mềm nhẹ nơi.

"Vâng."

_____________

Có ký ức trước đó Nhất Bác kể lại câu chuyện cứu người bên hồ, Nhất Thiên không gặp chút khó khăn gì khi "hồi tưởng" lại chuyện đó cùng Tiêu Chiến.

Và rồi thuận lý thành chương, hai người từ từ tìm hiểu nhau, quen nhau.

Chẳng qua..

Anh không hề yêu Tiêu Chiến mà thôi, anh đơn thuần muốn cướp tất cả mọi thứ của Nhất Bác, cho dù cướp xong anh nhàm chán vứt đi.

Kể cả Tiêu Chiến.
.
.
Anh còn nhớ rõ cảm giác khẩn trương khi nhìn thấy Nhất Bác sững người khi lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tiêu Chiến trong nhà.

Anh lo sợ Nhất Bác sẽ nói lời "không nên nói", sợ Tiêu Chiến sẽ nhận ra Nhất Bác.

Nhưng mà, có phải anh lo lắng điều thừa rồi không?

Đứa em trai đáng ghét của anh, từ năm bảy tuổi đã bắt đầu quái dị  không biết lý do gì ăn mặc quê mùa, đầu tóc bù xù, còn mag cặp kính rõ to kia nữa?

Với vóc dáng đó, Tiêu Chiến sẽ nhận ra sao?

Người đó là ai?

Haha.

"Đó là em trai em nha." Anh đã trả lời như vậy.

Đêm đó Nhất Bác không ăn cơm.

Mỗi lần anh cướp được thứ gì từ Nhất Bác, nó đều không ăn cơm như vậy, sau đó rất nhanh Nhất Bác sẽ trở lại bình thường.

Nhưng lần này, Nhất Bác không ăn cơm hai ngày. Ở lỳ trong phòng. Ba mẹ lo lắng bên ngoài.

Lúc đó, trong lòng anh không nói lên lời cảm giác.

Là hưng phấn hay thỏa mãn đâu?

Aha..xem ra lần này anh cướp được thứ vô cùng quan trọng của nó nha.

Như vậy..

Anh có thể xem xét không cần bỏ rơi Tiêu Chiến sớm.

Như những người...

Nhất Bác thích trước đó!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net