Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Tiêu bước chân vào phòng hai mắt đỏ hoe, vừa khép cửa lại, bà chợt nhớ ra một chuyện.

Bởi vì lúc nãy bác sĩ đột ngột thông báo tin xấu nên bà đã quên nước đã đổi tốt tại nhà thuốc.

Bà lôi điện thoại gọi điện cho ba Tiêu dặn dò mang thuốc vừa xong thì nghe được Tiêu Chiến lên tiếng.

-"mẹ?" hắn dò hỏi.

Hắn cũng vừa tỉnh dậy, cảm thấy có người vào phòng, sau lại nghe mẹ Tiêu gọi ba Tiêu nên biết người đến là ai.

-"Ừ, là mẹ."

Bà tiến đến bên giường nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ. Lúc nãy bởi vì Tiêu Chiến quá kích động nên bác sĩ đã tiêm một mũi an thần liều nhẹ, hiện tại thuốc hết tác dụng nên Tiêu Chiến tỉnh lại.

-"mẹ, mắt.. của con làm sao thế này? Ai bịt mắt con làm gì? Con khó chịu, mẹ giúp con gỡ bỏ nó với"

Tiêu Chiến âm thanh mang theo một chút hoảng hốt cùng bất an.

Lúc nãy hắn vẫn nghĩ là hệ thống điện có vấn đề, sau lại nghe giọng Nhất Thiên mà nhất thời kích động bị tiêm một mũi an thần mất đi ý thức.

Hiện tại mới phát hiện, không phải đèn có vấn đề mà là trước mắt hắn bịt kín một tầng lớp vải.

-"Chiến à, tai nạn để lại vết thương cần phải băng lại bằng gạc a. Con gắng chịu một thời gian" mẹ Tiêu cố gắng để giọng mình thật bình thường ,từ ái nói với Tiêu Chiến.

-"mẹ không cần giấu con, có phải vụ tai nạn làm mắt con không còn nhìn thấy ánh sáng nữa phải không?" Tiêu Chiến trở tay nắm chặt lấy tay bà.. thậm chí bàn tay giấu không được run rẩy. Mẹ Tiêu im lặng chấm nước mắt.

-"nói ngốc cái gì vậy. Không có việc gì, nghỉ ngơi rồi sẽ hồi phục" bà nén nước mắt nói.

-"...." Tiêu Chiến trầm mặc.

Nếu mẹ hắn đã nói như vậy có lẽ là hắn quá lo lắng rồi. Tâm theo đó cũng bình tĩnh lại.

-"ngoan, có đói không? mẹ sẽ đi mua ít cháo về cho con" Mẹ Tiêu nắm lấy tay hắn nhẹ nói.

Chợt bà nhìn thấy trên đầu tủ đặt một cái cà mèn giữ nhiệt.

Bà rời khỏi giường, đứng dậy, tiến lên nắm lấy cà mèn mở nắp ra, khi thấy được bên trong là gì thì có chút ngạc nhiên.

-"di... nơi này có cà mèn cháo này, lúc nãy mẹ ra ngoài có ai vào thăm con sao?" Mẹ Tiêu hướng Tiêu Chiến hỏi. Lúc sáng vẫn chưa có.

-"Lúc đó con vẫn chưa tỉnh.. nên không rõ mẹ à" Tiêu Chiến trả lời.

-"À phải rồi, chắc của thằng bé Nhất Thiên, lúc sáng thấy nó mang cà mèn đến nơi này. Là cháo cải con thích nhất này, thằng bé thật tốt" Mẹ Tiêu nhìn cà mèn cháo như chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp:

-"lúc nãy mẹ thấy nó ra khỏi phòng đứng khóc, con làm chi to tiếng với nó? hai đứa cãi nhau sao?" Mẹ Tiêu thắc mắc.

Tiêu Chiến im lặng không trả lời. Hắn vẫn chưa nói nguyên nhân vụ tai nạn cho ba mẹ.

Nhất Thiên...

-"mang cháo đổ đi mẹ" giọng hắn lạnh tanh.
-----------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net