Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Bác ngồi yên lặng trong phòng. Ánh mắt đặt ngoài cửa sổ.

Như nghĩ đến điều gì, Nhất Bác đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống.

Cậu đưa tay tước tác vuốt ve lại cho gọn gàng.

Lại tháo xuống kính mắt.

Hai tay hơi chần chừ, khẽ nắm chặt, sau đó dần buông lỏng, từ từ đưa lên trán, vén lên tóc mái dài che gần hết đôi mắt.

Một đôi mắt nâu sầm mê người hiện ra theo từng lọn tóc được gạt sang một bên.

Mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, non mềm, gương mặt mịn màng, môi hồng phớt nhẹ, quỳnh mũi nhỏ xinh.

Không thể nghi ngờ, đây chính là gương mặt của Nhất Thiên khi chưa trang điểm.

Nhất Bác nhìn mình trong gương.

Thật giống!!

Ngay cả cậu còn không thể nhìn ra điểm nào khác biệt, nói chi người ngoài??

Ngồi ngây người nhìn mình trong gương một lát, Nhất Bác đưa tay nhẹ kéo hộc tủ ra, nắm lấy một cây kéo giơ lên trước mặt.
Nhớ lại chiều dài mái tóc của Nhất Thiên, Nhất Bác không thương tiếc một đường kéo liền cắt đi, ngay lập tức mái tóc cậu từ dài lưa thưa liền biến thành ngắn hơn lúc đầu, đường cắt có chút nham nhở. Tóc mái cũng được cắt ngắn lên đến chân mày, lộ ra đôi mắt đẹp đẽ.

Cậu nhìn tóc mình loà xoà dưới nền nhà ánh mắt không rõ suy nghĩ gì.

Lại nhìn mình trong gương, Nhất Bác như đã quyêt định xong điều gì ánh mắt trở nên kiên định.

Dọn dẹp một chút, cậu lấy chiếc áo khoát mặc vào đi ra khỏi phòng.

-"Nhất Thiên đi ra ngoài à con?" Mẹ Tiêu nhìn thấy Nhất Bác cười hiền lành lên tiếng.

-"vâng ạ" Nhất Bác chua xót trả lời.

Nhìn xem, mẹ cậu còn không thể nhận ra cậu, thấy không? Hoặc là nói, ngay từ đầu mẹ chưa từng để ý đến cậu a..

Mà thôi, cũng đã quen, không phải sao?!

Nhất Bác xoay người đi ra cửa.

Mẹ Tiêu nhìn theo tổng cảm thấy hôm nay Nhất Thiên có chút khác thường.

---------------------------------

Bệnh viện.

-" Nhất Thiên, con đến rồi à?" mẹ Tiêu mắt đỏ hoe ngồi ngoài cửa phòng, nhìn thấy Nhất Bác liền mừng rỡ đứng dậy đi đến trước mặt cậu.

-"con chào bác." Nhất Bác nhẹ mỉm cười.

-"ừ ừ, đến là tốt rồi, ba Tiêu Chiến công tác đột xuất, hiện đang ở nước ngoài một tuần sau mới về, một mình bác ở đây trông coi tiểu Chiến, theo từ ba ngày trước đây Tiêu Chiến tính tình đột nhiên có vấn đề, mình bác không biết làm sao cả" mẹ Tiêu vừa khóc vừa nói.

-"anh làm sao vậy bác?" Nhất Bác lo lắng hỏi.

-"bác cũng không biết, ba ngày trước bác đi làm thủ tục tại bàn tiếp tân của bệnh viện, tiểu Chiến nằm nghỉ trong phòng, không biết vì sao khi bác quay lại tiểu Chiến lại nằm dưới đất bất tỉnh, máu từ vết thương rỉ ra rất nhiều, mà gạc che mắt lại bị tháo bỏ.."

-"bác hoảng sợ vội gọi bác sĩ, bác sĩ nói tiểu Chiến quá độ kích động nên ngất đi.."

-"Sau đó tiểu Chiến tỉnh lại, liền bắt đầu thẫn thờ, không ăn không uống, đã hai ngày rồi, tuy có truyền dinh dưỡng nhưng cơ thể nó làm sao chịu nổi đây?" mẹ Tiêu khóc nấc lên từng tiếng.

-"bác không biết phải làm sao, đột nhiên nhớ đến cháu, nếu là cháu tiểu Chiến nhất định sẽ nghe lời, bác cầu xin cháu, hãy cứu giúp tiểu Chiến a"

----------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net