Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Tiêu Chiến im lặng không trả lời, trong lòng cậu ẩn ẩn đau đớn.

Xem ra là còn đi..

Thì ra hắn yêu anh đến như vậy. Nhất Bác đến gần hắn hơn.

-"Như thế nào? Anh còn yêu tôi?" Nhất Bác hít một hơi, hồi phục tinh thần, chuyển giọng chế nhạo.

-"Đủ, Nhất Thiên, tôi không muốn nghe giọng cậu thêm chút nào nữa, cậu về đi" Tiêu Chiến nhịn xuống cảm giác bi ai trong lồng ngực trầm giọng nói.

-"tôi sẽ ở đến khi nào anh có thể tự tay đẩy tôi ra khỏi phòng. Còn hiện tại, chậc chậc, tay gãy thế này, chân gãy thế kia..." Nhất Bác đưa tay chỉ chỉ vào tay, vào chân hắn.

-"Đủ rồi , tôi thê thảm như vậy cậu còn ở đây làm gì? Tình nhân của cậu đâu? Vì sao không thấy tới?" hắn châm chọc cười.

-"Tôi muốn ở thì sẽ ở, hiện tại anh đuổi được tôi sao?" Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến đột nhiên trầm lặng.

-"Nhất Thiên, em về đi, hãy để tôi yên" hắn nói, rất nhạt.

-"Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi.. sẽ chăm sóc anh" Nhất Bác lặp lại.

-"tôi không cần" Tiêu Chiến lớn tiếng

-"anh cần" Nhất Bác không thua kém.

-"..." Tiêu Chiến ngẩng ra,hé miệng sẽ nói tiếp..

-"Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài một lát"không đợi Tiêu Chiến nói thêm gì nữa, Nhất Bác xoay người mở cửa bước ra ngoài.

Tiêu Chiến cứ như vậy há hốc miệng sau đó lại ngậm miệng lại..
.
.

Khép lại cửa phòng, Nhất Bác trượt dài theo cánh cửa, cậu ngồi xổm ngay tại đó hai mắt ngấn lệ.

Tiêu Chiến à, xin lỗi anh, em chỉ có thể nói những lời vô tình như vậy kích động tự tôn nơi anh, khiến anh tìm lại được ham muốn sống.
.
.
.
Trong phòng, Tiêu Chiến nằm trên giường không nói lời nào, hai mắt vô thần vẫn nhìn chằm chằm trần nhà.

-"Nhất Thiên à, em còn định hành hạ tôi bao lâu nữa đây?" Tiêu Chiến lẩm bẩm, một giọt nước mắt lăn dài, trượt từ hốc mắt tràn xuống hai má và biến mất trên chiếc gối.

Trong phòng vang nhẹ tiếng thở dài.

---------------------------------------

Nhất Bác nghe trong phòng đã yên ắng trở lại, biết hắn đã nghỉ ngơi.

Cậu nhẹ lắc đầu, lau đi nước mắt.

Có lẽ hắn đã đói, phải đi nấu gì đó cho hắn ăn.

Bất chợt, một túi khăn giấy được chìa ra trước mặt cậu.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn.

Đó là một chàng trai trẻ, mái tóc màu vàng kim như những sợi tơ vàng mềm mại rủ xuống mép tai, một đôi mắt màu lam xanh như biển cả. Môi hồng răng trắng, mặc chế phục màu trắng của bệnh viện.

-"cảm ơn" cậu tiếp nhận khăn giấy, lau nước mắt.

-"vì sao anh khóc?" cậu trai trẻ vẫn không đi mà ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ôn nhu hỏi, thanh âm đặc biệt mềm mại như mái tóc của cậu ta vậy.

-"không có gì, cảm ơn cậu đã quan tâm" Nhất Bác cười nhẹ cũng không nói thêm gì, đứng dậy xoay người rời đi.

Chàng trai trẻ cứ đứng đó nhìn theo cho đến khi cậu rẽ vào cuối hành lang, mới xoay người dọc theo con đường cũ trở lại phòng mình.

Một người mặc áo vest đen theo sau, cúi đầu.

-"cậu chủ, thủ tục xuất viện đã làm xong, chúng ta có thể đi được rồi"

-"hoãn lại đi, ta muốn ở lại thêm một thời gian" một giọng lạnh nhạt vang lên.

-"cậu chủ?" thư kí khó hiểu hoán một tiếng.

Cậu trai trẻ ném một cái nhìn qua, thư ký lập tức im miệng.

-"đã rõ" thư ký xoay người đi ra khỏi phòng.

Còn lại một mình chàng trai trong phòng với ánh mắt sâu xa suy nghĩ.

-------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net