Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nhìn người con trai có nụ cười tỏa nắng đang ngồi ở phía trước có chút thất thần.

Trừ lần đầu gặp hắn năm năm trước, đây là lần đầu tiên cậu đến gần hắn như vậy.

Hắn hơn cậu ba tuổi, hiện tại đã ra trường, nhưng đang giúp chị họ đứng lớp vì chị sinh con.

Lúc trước cậu luôn nhìn anh từ trên thư viện tầng hai, nơi đó có thể nhìn toàn bộ sân thể thao nơi câu lạc bộ bóng rổ luyện tập.

Nơi đó..có hắn..

Hắn là nhân vật phong vân trong trường, lúc đó hắn học năm thứ tư còn cậu vừa bước chân vào trường.

Để gần hắn hơn cậu nỗ lực học tập, tên của cậu và hắn luôn kêf bên nhau khi xếp hạng toàn trường.

Hắn thứ nhất năm tư và cậu đứng đầu năm nhất.

Chỉ đơn giản như thế nhưng cậu đã vô cùng thỏa mãn.

Hiện tại nhìn hắn gần trong gang tấc, Nhất Bác chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá vội, cậu chưa sẵn sàng.
.
.
Nắm trong tay kí họa của hắn, cậu rút ra khỏi khung vẽ, cẩn thận cho vào tập họa, trong lòng nhịn không được vui vẻ.

Cậu không biết hành động này của mình tình cờ bị một người phát hiện.

Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, dụng cụ vẽ tranh vào túi chuyện dụng, Nhất Bác xoay người đi ra cửa.

Ngay khi cậu rời khỏi, từ trong góc phòng đi ra một người.

Tiêu Chiến cúi đầu nhặt lên tấm thẻ nằm dưới đất, có chút suy nghĩ.

.
.
Hắn là bởi vì quên đồ nên mới quay lại, khi hắn định bước ra khỏi phòng thì chợt nghe thấy giọng của Nhất Thiên, hắn liền trốn vào góc định gây bất ngờ cho anh.

Chỉ là người bước vào cũng không phải Nhất Thiên.

Đó là cậu trai lúc nãy ngồi vẽ cho hắn. Hắn để ý cậu vì lúc cậu vẽ hắn ánh mắt vô cùng chuyên chú, tựa như ngoài hắn ta trong mắt cậu ấy không còn ai vậy. Cho nên, hắn cũng không tự chủ nhìn cậu ấy vài lần.

Chỉ là, hình như có chút quái dị thù phải.

Chỉ thấy cậu để một đầu tóc nâu nhạt, mái trước vẻ hơi dài che đi đôi mắt, có vẻ âm u.

Cặp kính to quá khổ che hết gần nửa khuôn mặt.

Thật sự không thể nhận dạng được người này là ai?!!!
.
.
"Kế Dương à, cậu có thấy thẻ sinh viên của tớ đâu không?" Nhất Bác một bên lục lọi túi của mình, một bên hỏi Kế Dương đang đứng bên cạnh.

"Ah? Tớ không biết đâu?! Cậu xem kỹ chưa?" Kế Dương trả lời.

"Đã kiểm tra rất kỹ, không có a..!!" Nhất Bác giọng lo lắng.

Làm sao đây, không có thẻ đó cậu sẽ không được tham gia giải hội họa sắp tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net