Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau.

Tại phòng bệnh.

Tiêu Chiến là bị mùi nhựa thông gần kề chóp mũi làm tỉnh giấc.
Nhất Thiên?

Hắn không mở mắt mà tiếp tục giả vờ ngủ.

Cả đêm qua Nhất Thiên không trở lại làm hắn không ngủ được.

Hiện tại lần nữa ngửi được mùi hương dịu nhẹ này của cậu, Tiêu Chiến cảm thấy trái tim có chút thoả mãn.

Bàn tay cậu rất thơm.

Mùi nhựa thông theo chuyển động của những ngón tay cậu đi vào hô hấp của hắn.

.
.
Tiêu Chiến vuốt ve từng đường nét trên gương mặt của hắn như để khắc sâu vào tiềm thức.

Cậu không biết hắn đã tỉnh nên bàn tay phá lệ dạn dĩ sờ sờ gương mặt hắn, tại đôi môi hắn di chuyển qua lại.

Cậu muốn hôn hắn.

Nhưng lại sợ hắn tỉnh dậy.

Sợ nhìn thấy hắn thể hiện ra chán ghét biểu tình.

Liếc nhìn đồng hồ, hắn có lẽ cũng sắp tỉnh lại. Cậu nắm trong tay bình nước đứng lên đi ra ngoài.

Tiêu Chiến không kịp suy nghĩ bản năng nắm lấy tay cậu.
-"em đi đâu? Vì sao đêm qua không về?"

Nhất Bác hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, cậu rút tay mình ra khỏi tay hắn.

-"tôi có cuộc hẹn quan trọng" cậu chỉ để lại một câu như vậy rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

Tiêu Chiến hơi giơ bàn tay lên, hơi ấm cậu còn vương lại, nhưng lại lạnh đến không ngờ.

Hắn mịt mờ ngây ngốc.

Nhất Thiên...

--------------------------------------

Những ngày sau đó, mọi chuyện trở lại như cũ.

Nhất Bác vẫn chăm sóc hắn rất tận tình, vẫn những công việc hàng ngày, nhưng Tiêu Chiến lại càng ngày càng khó chịu.

Bởi vì trừ những lúc cần hắn phối hợp như thay quần áo, lau người, Nhất Bác sẽ không lại nói với hắn bất kỳ lời nào.

Cho dù là hắn mở miệng gợi chuyện "Nhất Thiên " cũng sẽ trả lời vô cùng ngắn gọn hoặc là im lặng.

Tiêu Chiến sắp hỏng mất.

----------------------------

Cùng lúc đó.

Nhất Thiên vừa mở mắt ra liền cảm thấy có gì không đúng.

Nơi này là đâu?

Nhất Thiên nhìn căn phòng xa hoa lộng lẫy cùng chiếc giường Kingsize có chút mộng.

Hơi đau đầu, Nhất Thiên đưa tay lên xoa xoa trán, lại phát hiện hai tay mình bị khoá bởi một sợi dây xích dài không rõ chất liệu, rất nhẹ.

Hai chân cũng vậy.

Mà anh toàn thân chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, dài đến mắt cá chân.

Đây là chuyện gì?

Anh cố gắng hồi tưởng một chút về việc tối hôm qua.

Đúng rồi, Châu Túc.

Đêm qua người đàn ông kia điên cuồng giữ lấy anh, khiến ành vô lực giãy giụa trong dục vọng.

Nhất Thiên cúi đầu nhìn toàn thân dày đặc vết hôn ngân xanh tím xấu hổ không thôi.

Không phải mơ.

Nhưng vì sao Châu Túc lại trói mình ở nơi này?

Nhất Thiên mờ mịt đánh giá căn phòng.

Lọt vào tầm mắt anh là một loạt những thứ khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Dụng cụ tình thú?!

Nhất Thiên xanh mặt.

Anh đột nhiên cảm giác được bản thân dường như sắp gặp phải một chuyện rất đáng sợ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net