Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Bác trở về bệnh viện liền gặp mẹ Tiêu đang đứng trò chuyện cùng bác sĩ.

Cậu đứng một bên chờ hai người nói chuyện xong.

Nhìn Tiêu bá mẫu khuôn mặt hớn hở Nhất Bác có chút tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà Tiêu bá mẫu lại vui vẻ như vậy.

Cậu nhìn vào trong phòng

Chợt cửa phòng mở ra, Nhất Bác nhìn thấy ba Tiêu từ trong bước ra ngoài liền hiểu.

Thì ra là Tiêu bá bá trở lại a.

Nhưng cũng không nên vui như vậy đi?

Nhất Bác kinh ngạc khi thấy Tiêu bá mẫu ôm lấy Tiêu bá bá, hai người cùng nhau cười.

Mẹ Tiêu ánh mắt đảo qua, thấy Nhất Bác đang đứng nhìn về phía này ánh mắt vui mừng
.
Bà vẫy tay với Nhất Bác sau đó cất tiếng gọi.

-"Nhất Thiên"

Nhất Bác thân hình cứng đờ.

À...

Hiện tại cậu đúng là đang sắm vai "Nhất Thiên" nha.

Nhất Bác cúi đầu đi đến chỗ mẹ Tiêu cùng ba Tiêu

-"Nhất Thiên a, con biết tin vui gì chưa?" mẹ Tiêu tròng mắt đỏ hoe toe toét cười hỏi Nhất Bác

Tin vui?

Nhất Bác khó hiểu nhìn ba Tiêu cùng mẹ Tiêu.

- "Tin gì ạ?" cậu hỏi

-"Tiêu bá bá con đã tìm được nhãn cầu thích hợp cho tiểu Chiến." mẹ Tiêu mừng rỡ khôn xiết cao hứng nói với Nhất Bác.

-"Thật không ạ?" Nhất Bác không thể tin được nhìn mẹ Tiêu.

Được cái gật đầu khẳng định của mẹ Tiêu vẫn chưa đủ, Nhất Bác ngẩng đầu nhìn ba Tiêu tìm kiếm câu trả lời.

Ba Tiêu hoà ái cười cười gật đầu cùng Nhất Bác.

Ngay lập tức Nhất Bác nước mắt tràn đầy gương mặt . Đưa tay ôm chặt miệng mình, lệ từng giọt từng giọt trào ra như mưa.

Cậu bị tin vui bất ngờ làm cho mừng rỡ vô cùng.

Đây..

Không phải mơ phải không?

Anh sẽ lại nhìn thấy?

Đôi mắt kia sẽ lại sáng rạng rỡ như những vì sao?

Nhất Bác vừa khóc vừa cười.
.

.
Mẹ Tiêu mỉm cười, đẩy lưng Nhất Bác ,nghiêng đầu về hướng phòng bệnh ý bảo cậu đi vào.

Nhất Bác gạt nước mắt gậy đầu, sau đó đi nhanh vào phòng.
.
.
Ba Tiêu cùng mẹ Tiêu nhìn nhau cười.

Đối với "Nhất Thiên" cả ông lẫn bà đều vô cùng hài lòng, đồng thời thương xót.

Sự chăm sóc tận tuỵ của cậu hai ông bà đều nhìn thấy bằng mắt ghi nhớ bằng tim.

Rất nhiều chàng trai sẽ lựa chọn rời đi một người yêu tàn tật, bởi vì họ không đủ khả năng làm cho các cậu sống cuộc sống giàu sang dư giả.

"Nhất Thiên" lại không quan tâm đến việc tiểu Chiến có khả năng sẽ mù vĩnh viễn mà ở bên quan tâm chăm sóc.

Hai ông bà đối với cậu con "dâu" này vô cùng vừa ý.

Cũng may hiện tại tiểu Chiến có thể lại nhìn lại được.

Như vậy thằng bé cũng không quá khổ sở.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net