Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lái xe đưa Vương Nhất Thiên trở lại biệt thự, Châu Túc liền cho xe đi ra ngoài.

Thư ký La nghiêng đầu thoáng nhìn qua hướng Vương Nhất Thiên, được một cái gật đầu nhẹ của anh ta liền thu hồi tầm mắt, lái xe ra ngoài.

Hôm nay Châu Túc muốn lên núi viếng mộ mẹ gã.

Hằng năm vào ngày này Châu Túc đều tự mình lái xe lên núi.

Là thư ký lâu năm của Châu Túc, La Lân đương nhiên biết thói quen của gã ta khi đi viếng mộ phu nhân là đi một mình.

Vì vậy La Lân cùng Vương Nhất Thiên cùng tương kế tựu kế.

Theo thói quen, Châu Túc quả nhiên tại đoạn đường dưới chân núi để thư ký La xuống xe, một mình hướng mộ phần đi đến.

Đường núi tuy phần lớn đã giải phóng mặt bằng rộng rãi, nhưng vẫn có những đoạn đường mòn quanh co khúc khuỷu.

Châu Túc cho xe rời đi được một đoạn đường, ánh mắt lơ đễnh nhìn qua gương chiếu hậu, liền thấy xa xa phía sau La Lân nhìn theo hướng mình chằm chằm.

Châu Túc nhíu mày, trong lòng đột nhiên lủi lên một tia bất an.
Đây là kinh nghiệm quan sát nhiều năm lăn lộn trên thương trường tích cóp được của hắn.

Châu Túc toàn thân lông tơ dựng đứng, trực giác cho hắn biết, có cái gì đó nguy hiểm đang đến gần, nhưng chết tiệt là lại không đoán được là gì.

Hắn quyết định dừng xe lại quan sát một chút.

Và rất nhanh hắn phát hiện được vấn đề.

Phanh hỏng?!!

Châu Túc đáy mắt hiện lên một tia kinh hãi, đoạn đường này là đoạn đường dốc, lại cong vẹo vòng vèo, xe hư phanh đồng nghĩa với điều gì, gã thật không dám nghĩ.

Mà thực tế cũng không cho gã có đủ thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì khi gã phân tâm nhìn đoạn dây thắng bị cắt đứt chiếc xe đã lao xuống vách núi.

Châu Túc hai mắt vằn lên những tia máu, hắn thậm chí ngửi được mùi tử vong đang đến gần.

La Lân dám phản bội gã?

Nhưng lý do đâu?

Phải rồi!!

Vương Nhất Thiên.

Châu Túc trong phút chốc đột nhiên hiểu rõ chân tướng.
Vương Nhất Thiên, nếu tôi không chết, tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết. Châu Túc ánh mắt nanh ác như một con mãnh thú rít gào.

.
.
Từ đằng xa, thư ký La đôi mắt vi ám nhìn theo xe của Châu Túc dần đi xa, chỉ còn một làn bụi mờ, sau đó hắn xoay người.

"Ầmmmmmmm..... " Một tiếng nổ kinh thiên từ phía sau hắn vang vọng bốn phương tám hướng.

La Lân chậm rãi từ trong túi rút ra điện thoại.

-"đã giải quyết xong" La Lân lên tiếng.

-"tốt, mau về với em nha" Vương Nhất Thiên kiều mỵ vang lên đầu dây bên kia.

Cúp máy, La Lân lần nữa thoáng nhìn về phía xa xa, nơi khói cùng ánh lửa hoà quyện vào nhau.

Vĩnh biệt.
-----------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net