Phiên Ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhà.

Tivi hãy còn đang phát sóng chương trình phỏng vấn lúc nãy, người dẫn chương trình vẫn đang rất chuyên nghiệp đặt câu hỏi, người nam nhân trên màn ảnh kia vẫn thong thả trầm tĩnh trả lời.

Tiêu Chiến dư quang đảo qua, nhìn thấy bản thân trên ti vi không nhiều lắm cảm xúc.

Ngược lại toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt trên thân chàng trai trước mắt.

Cậu là ai?

Quá giống Nhất Thiên, nếu không phải từng tận mắt nhìn thấy hình gia đình cậu, anh cũng không nghĩ lại có hai người cùng cha khác mẹ lại có khả năng giống nhau đến như thế.

Đúng vậy, năm năm trước trong đám tang của cậu, thông qua những lời thú tội nức nở nghẹn ngào của mẹ Vương, Tiêu Chiến đã biết tất cả mọi chuyện về Nhất Bác, bao gồm cả vì sao Nhất Bác biến bản thân thành như vậy.

Anh không thể tin được Nhất Bác hiền dịu, nhu thuận đến thế lại có thể lớn lên mà không hề có bất kỳ quan ái nào của cha mẹ như vậy.

Bất quá đã biết thì tính sao? Cũng chỉ là cảnh còn người mất mà thôi.

Mà hiện tại anh lại nhìn thấy một bản photocopy của Nhất Thiên!!!

Người giống Nhất Thiên trên cõi đời này cũng chỉ có Nhất Bác mà thôi.

Sẽ giống như anh nghĩ sao?

Tiêu Chiến nén kích động, theo suy nghĩ mà hai tay bên hông anh cũng có chút run rẩy, ánh mắt anh thậm chí có chút đỏ ửng.

Chỉ những ai từng mất đi mới biết có được là hạnh phúc đến mức nào.

Nghĩ vậy, mong mỏi như vậy, nhưng anh cũng không dám manh động.

Cũng có lẽ chỉ là trùng hợp? Hoặc nói, người giống người mà thôi? Tiêu Chiến đầu óc có chút mê muội không rõ ràng.

Hít sâu một hơi, tự bơm hơi trấn áp rối loạn trong lòng, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Điềm Điềm, rất bình tĩnh, rất thong dong, nhưng bàn tay đặt bên chân đã nắm chặt đến mức trắng bệch đã tố rõ tâm tình của anh lúc này.

Lo lắng, thấp thỏm không yên..

-"Tiểu Bác.." anh hơi ngập ngừng mang theo thăm dò, mở miệng.

Điềm Điềm cơ thể không nhận ra hơi cứng một chút nhưng rất nhanh thả lỏng ra.

Cậu ngẩng đầu nhìn người nam nhân trước mắt.

Đó là người mà cuộc đời này cậu yêu nhất.

.
.
Tiểu cháo cải mồm to ngậm muỗng, hai mắt long lanh to tròn hết nhìn ba lại nhìn vị thúc thúc trước mắt.

Vị thúc thúc này hảo giống vị thúc thúc vừa nãy trên ti vi nga, hiển nhiên tiểu cháo cải nhận ra người trên ti vi cùng người ngồi trước mắt là một, tò mò ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa hai người.

Tiểu bánh bao lại có vẻ rất chững chạc, cẩn cẩn dực dực quy củ xếp bằng hai chân ngồi hệt như một đại nhân.

Tất nhiên nếu bỏ qua ánh mắt thoáng nhìn mâm thức ăn nuốt một ngụm nước bọt, và bàn tay nhỏ nhắn đang không ngừng sờ sờ bụng nhỏ kia hẳn sẽ đáng tin hơn rất nhiều.

Hảo đói a.(T.T) tiểu bánh bao nghĩ.

Vị thúc thúc kia là ai? vì sao lại đến lúc papa đang dọn cơm? Ô ô, tiểu bánh bao hảo đói. Tiểu bánh bao sắp bị đói chết.

Tiểu bánh bao ánh mắt ướt sũng nhìn hướng papa, đáng tiếc papa hiện tại cũng không nhìn bé, tiểu bánh bao chỉ có thể ngoan ngoãn nhìn thức ăn trên bàn.

Chỉ được nhìn không được ăn, tiểu bánh bao đau lòng không thôi.

Papa hư bỏ đói tiểu bánh bao..ô..ô..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net