Chương 22 : Ông xã đẹp trai nhất (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện trên mạng thay đổi thất thường, tuy nhiên ngay lập tức liền im ắng.

Đường Hân Viện đã mất đi vô số fan trong một đêm, hơn nữa còn bị fan cũ giẫm lại.

Lư Dục Hiểu chân cẳng không tiện nên năm nay cũng không cần đi ra ngoài chúc tết liền ở nhà xem kịch bản lướt Weibo, nhìn thấy tình hình của Đường Hân Viện như vậy thật sự là cực sảng khoái.

Nháy mắt, Tết Âm Lịch đã hết.

Cuối năm, 《 Thanh cốt 》 ra mắt.

Lư Dục Hiểu không có việc gì làm liền ở nhà xem kịch, ác độc bạch liên hoa khiến người người đều mắng chửi.

Nhưng không ngờ rằng Phùng Tử Dạng sẽ đến.

Dì Trịnh giúp Phùng Tử Dạng rót ly trà, cô ta ngồi ở mép giường ôm ly trà, nước trà mờ mịt, cả phòng thoang thoảng hương trà.

Phùng Tử Dạng hừ một tiếng, chỉ vào thực phẩm chức năng ở một bên nói: "Mẹ tôi kêu tôi xin lỗi cùng mang đến cho chị."

Đóng điện thoại lại, Lư Dục Hiểu giương mắt nhìn qua, trên bàn có một hộp thuốc tên là "Thuốc bảo vệ sức khỏe tuổi trung niên".

Hộp đóng gói màu xanh lam rực rỡ lấp lánh, có chút chói mắt.

Lư Dục Hiểu mím môi, hỏi: "Em mang thuốc của mẹ em mang đến ư?"

Phùng Tử Dạng nâng cằm lên, trong đáy mắt đều là khinh thường Lư Dục Hiểu : "Chị, chị không thấy tôi tới đây là châm chọc chị sao? Chị già như vậy rồi, lại bị toàn dân mạng bôi đen. Vậy mà dựa vào cái gì Dương tổng phải cùng chị kết hôn chứ?"

Cô ta gân cổ lên rống: "Lư Dục Hiểu, mẹ tôi đã nói với tôi rồi, các người chính là xem mắt không bao lâu liền kết hôn, các người có thể có bao nhiêu tình cảm chứ? Dương tổng chắc chắn rất thích những cô gái tuổi trẻ xinh đẹp. Chị nhìn lại mình đi, không bao lâu nữa anh ấy sẽ vứt bỏ chị mà thôi!"

Dì Trịnh năm trước cũng đã biết Lư Dục Hiểu là Dương phu nhân, hiện tại nghe tiểu cô nương này nói ra những lời này, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi lên.

Dì Trịnh hơi do dự kêu: "Phu nhân......"

Lư Dục Hiểu cười thành tiếng, vẫy vẫy tay

"Thừa Lỗi đương nhiên là thích chị rồi. Chị tuy rằng không trẻ, nhưng mà.... So với em, chị vẫn có vài chỗ tốt hơn."

Trên mặt cô tràn đầy vẻ kiêu ngạo, cười nói.

Phùng Tử Dạng sửng sốt, không kiềm được hỏi lại: "Cái gì?"

Lư Dục Hiểu liếc nhìn dì Trịnh, ý cười trong mắt càng sâu hơn, cô vẫy vẫy tay với Phùng Tử Dạng ý bảo cô ta lại gần hơn chút.

Phùng Tử Dạng tò mò, nghiêng đầu rồi đưa tai lại gần hơn, chỉ nghe được giọng nói mê hoặc của Lư Dục Hiểu : " Chính là ở trên giường nha."

Phùng Tử Dạng rốt cuộc vẫn còn trẻ nên vừa nghe đến lời nói này sợ tới mức từ bên người Lư Dục Hiểu "Tạch" một tiếng lui ra, trên mặt ửng đỏ nhưng vẫn hếch mặt không chịu nhận thua.

Cô ta giậm chân, nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu: "Lư Dục Hiểu, chị đúng là không biết xấu hổ!"

Nói xong, Phùng Tử Dạng chạy nhanh ra ngoài.

Lư Dục Hiểu tặc lưỡi nói: " Chị đúng là bị dân mạng bôi đen nên không cần mặt mũi."

Cuối năm, ngày mười bốn tháng hai là Lễ Tình Nhân.

Ngay cả dì Trịnh cũng nhận được một bó hoa hồng đỏ do chồng dì ấy tặng, còn Lư Dục Hiểu lại chỉ có thể phòng không gối chiếc.

Cô cùng Khúc Khúc hàn huyên trong chốc lát. Cảm thấy có chút tức giận, cô liền đem hoa hồng đỏ của dì Trịnh chụp một tấm ảnh gửi qua Thừa Lỗi.

Thừa Lỗi lúc này đang bận cho nên thật lâu sau trả lời.

Wechat của điện thoại "Leng keng" một tiếng, Lư Dục Hiểu lập tức liền quay trở lại xem.

Thừa Lỗi : [ Anh chuyển khoản 2 vạn cho em]

Thừa Lỗi : [ Em thích cái gì thì mua. ]

Lư Dục Hiểu : [ Được không? Dương tiên sinh ]


Cô nhận được thông báo chuyển tiền, ủ rũ đem điện thoại ném tới trên giường, xoa mớ tóc quăn lộn xộn bởi vì lâu lắm không có chăm sóc cho nên có vẻ hơi rối.

Tuy nhiên lại nhiều hơn một chút lười biếng và quyến rũ.

Cô mở Weibo, tất cả hot search đều là #xxx công khai ân ái, #xxx cuồng rải cẩu lương, # hôm nay bạn ăn no sao, # bạn biết vì cái gì mà bạn độc thân không #.

Kéo xuống chút nữa chính là # Đường Hân Viện cùng Chu Chính Đình công khai bày tỏ tình yêu #.

Từ chuyện phát sinh lần trước ở "Nghệ thuật ánh sáng", Đỉnh Minh khó lắm mới đem được chuyện đó đè ép đi xuống. Đường Hân Viện cũng lâu rồi không có hoạt động gì ở Weibo.

Thì ra là để dành đến Lễ Tình Nhân chơi một cú lớn.

Cô nhanh chân đến xem show ân ái của bọn họ.

Click mở hot search liền nhìn thấy Chu Chính Đình phát cẩu lương.

Chu Chính Đình v: [ anh ôm toàn bộ thế giới, cũng ôm em ]

Đường Hân Viện cũng share hơn nữa @ Chu Chính Đình : [ anh chính là toàn bộ thế giới của em]

?

Còn không phải là ân ân, ái ái rải cẩu lương sao? Cô một người cũng có thể.

Ngày này, toàn bộ Weibo cùng bạn bè đều tràn ngập cảm giác bài xích giới độc thân.

Không, không chỉ có là đối với người độc thân mà ngay cả Lư Dục Hiểu đã kết hôn ba năm cũng có cảm giác như vậy.

Cô mở Weibo ra rồi đem hoa hồng đỏ của dì Trịnh đăng lên, một câu cũng không có nói.

Phía dưới thực nhanh liền có bình luận.

[ kim chủ không đủ, hoa hồng tới thay ]

[ oa một mình liền tới hỏng tâm tình ]

[ cô như thế nào sa điêu như vậy? Ha ha ha ha ha ha không bạn trai chính là muốn thấu hoa hồng đỏ ]

Mà ở tầng cao nhất của Đầu Tư Tinh Quang.

Trợ lý Lưu đang đứng ở trước mặt Thừa Lỗi nói: "Dương tổng, phía trước paparazzi kia đã khai ra là Đường Hân Viện của Đỉnh Minh trả tiền, kêu hắn tới chụp ảnh hãm mại, bôi đen mặt mũi của Lư tiểu thư rồi tìm người ở trên mạng thêm dầu vào lửa."

Bàn tay Thừa Lỗi đập vào trên bàn, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rất khác biệt, đặc biệt là khi cầm bút.

Anh đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là âm nhắc nhở quan tâm đặc biệt trên Weibo.

Từ lần trước Lư Dục Hiểu trượt tay dùng acc chính thích Đường Hân Viện, Thừa Lỗi liền đăng ký đăng nhập acc phụ, ai cũng không biết acc phụ anh là cái gì.

Thừa Lỗi mở Weibo ra, Weibo duy nhất chú ý Lư Dục Hiểu ở một phút đồng hồ trước đã đăng Weibo.

Là gửi cho anh đóa hoa hồng đỏ kia.

Lại xem bình luận phía dưới, Thừa Lỗi mới bừng tỉnh hôm nay là Lễ Tình Nhân!

Anh dùng acc phụ chia sẻ Weibo của Lư Dục Hiểu.

Bà xã tôi là Lư Dục Hiểu : [ bà xã Lễ Tình Nhân vui vẻ! Chúc em vạn sự như ý, mọi chuyện hài lòng! ]

Trợ lý Lưu đứng nhìn Thừa Lỗi vẫn lạnh lùng, không cảm xúc liền tiếp tục nói: "Hơn nữa, Đường tiểu thư cũng không phải lần đầu tiên làm như vậy. Mỗi lần, cô ta đều thuê được paparazzi hủy hoại danh dự Lư tiểu thư, chứng cứ vô cùng xác thực, ngài muốn thông báo luật sư để kiện hay không?"

Chia sẻ Weibo Lư Dục Hiểu xong. Thừa Lỗi mới nhàn nhạt nói câu: "Không vội. Đây là chuyện của cô ấy, tôi phải tôn trọng ý kiến của cô ấy. Để cô ấy tới giải quyết."

Thừa Lỗi cũng coi như là hiểu biết một chút về Lư Dục Hiểu. Đừng nhìn cô ngày thường tùy tiện không quan tâm, giả ngốc nhưng kỳ thật trong lòng cô ấy biết sẽ phải làm gì tiếp theo.

Nếu cô ấy khờ thật cũng không có khả năng ở giới giải trí nhẫn nại lâu như vậy.

Cái người này, chính là không rõ việc nhỏ nhưng việc lớn rất tinh tường.

Anh nhìn thời gian, hỏi: "Phụ nữ thường thích cái gì?"

Trợ lý Lưu sửng sốt, Dương tổng đây là thay đổi thái độ sao? Tại sao ngài ấy không có một chút phản ứng gì cả?

Ba giây sau, trợ lý Lưu không quá chắc chắn mà trả lời: "Son môi?"

Mặt mày Thừa Lỗi thâm trầm, nhíu mày lại, "Tôi đã tặng rồi, còn có cái khác sao?"

Trợ lý Lưu bừng tỉnh, khẳng định là Dương tổng định tặng cho Lư Dục Hiểu !

Trợ lý Lưu nói: "Tặng túi xách đi, các cô gái đều rất thích."

Thừa Lỗi gật gật đầu, từ sau lưng ghế cầm lấy áo khoác tây trang mặc vào, ánh mắt anh nhàn nhạt dừng ở trên người trợ lý Lưu nói: "Trước đem tài liệu gửi cho tôi. Hỏi cô ấy xem cô ấy muốn xử lý như thế nào."

"Vâng ạ, Dương tổng."

Thừa Lỗi từ Tinh Quang đi xuống, lái xe đi đến cửa hàng gần nhất. Anh lên lầu hai thay Lư Dục Hiểu chọn túi xách, không nghĩ tới sẽ đông đến vậy

?

Người đàn ông ở phía trước quay đầu nhìn Thừa Lỗi : "Người anh em, cậu cũng là tới chọn quà cho bạn gái à?"

Thừa Lỗi môi mỏng khẽ cong, trả lời: "Không phải, là mua cho bà xã của tôi."

Người đàn ông lại nói vài câu chúc mừng, có lẽ là nhìn Thừa Lỗi tuổi trẻ như vậy hẳn là mới kết hôn.

Người đàn ông mua cho bạn gái hắn một cái ba lô cầu vồng, thoạt nhìn rất đặc biệt, hắn nhịn ko được liền cùng Thừa Lỗi khoe khoang: "Chú em thấy không, cái này buổi tối còn sẽ nhấp nháy, bạn gái tôi khẳng định sẽ thích. Như thế nào hả, cậu cũng mua cho bà xã một cái đi?"

Rực rỡ như vậy...... Bạn gái người khác đều sẽ thích......

Chắc chắc! Khẳng định chắc chắn rồi!

Vì thế Dương tổng mang theo một cái ba lô cầu vồng trở về lâm viên Cô Tây.

Chân của Lư Dục Hiểu bây giờ đã đỡ hơn nhiều. Bây giờ, cô có thể vịn bàn ghế chậm rãi đi lại, có chút khập khiễng nhưng lại rất đáng yêu.

Nhìn thấy Thừa Lỗi trở về, trong lòng cô vui vẻ nhưng lúc sau lại lập tức thay đổi mặt, ê ẩm mà nói: "Ôi, Dương tiên sinh đã về rồi. Tôi còn tưởng rằng công việc rất bận, ngài sẽ không để ý đến tôi chứ."

Thừa Lỗi biết Lư Dục Hiểu đang giận dỗi với anh liền đi qua, đem hộp quà trong tay lấy ra để lên trên bàn. Dì Trịnh đang ở trên lầu quét dọn vệ sinh phòng ốc, không có ở phòng khách.

Thừa Lỗi sửa sang lại tây trang của mình cho ngay ngắn, thẳng thớm rồi thấp giọng nói: "Mua quà cho em này, em nhìn xem có thích không?"

Mắt Lư Dục Hiểu sáng rực lên.

Thì ra, giữa trưa Thừa Lỗi là đang giả ngu với cô, anh đã sớm biết hôm nay là Lễ Tình Nhân......

Lư Dục Hiểu cong khóe môi mở hộp quà, môt cái ba lô cầu vồng đập vào mắt, trong lòng cô đang nghĩ "Dương tổng hiểu chuyện" nháy mắt đã bị dập tắt.

Balo cầu vồng trước mắt có chút chói mắt.

Thừa Lỗi lại hỏi cô: "Thích sao?"

Lư Dục Hiểu giả bộ tươi cười: "Đương nhiên thích a! Tựa như thích son màu hồng cánh sen!"

Cô liền đem balo cất vào tủ quần áo.

Thừa Lỗi đột nhiên cười, đỡ Lư Dục Hiểu đi trên sô pha ngồi xuống, thay cô xoa chân.

Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng chậm rãi xoa. Từ trên nhìn xuống có thể thấy mái tóc đen của anh.

Giờ khắc này, tâm tình "Đậu má" khi nhân được balo cầu vồng chậm rãi biến mất, ý cười kéo đến tận đuôi lông mày, nói: "Em cảm thấy anh rất biết dỗ em."

Thừa Lỗi "Ừ" một tiếng.

Thay cô xoa chân xong, Thừa Lỗi mới nói: "Qua mấy ngày nữa lại đi bệnh viện kiểm tra một chút."

"Được."

Tuy rằng nói hôm nay là Lễ Tình Nhân nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh ở nhà sau khi đã kết hôn nhiều năm như vậy. Lư Dục Hiểu vốn muốn đi ra ngoài ăn cơm nhưng Thừa Lỗi cảm thấy chân cô còn chưa khỏi hẳn liền gọi cho quán ăn đưa đồ tới.

Rượu đủ cơm no, cô mở TV xem 《 Thanh cốt 》, Thừa Lỗi cũng không đi thư phòng xử lý công việc mà bồi cô ngồi ở trên sô pha xem.

Lư Dục Hiểu đóng vai bạch liên hoa ác độc không ngừng làm trò hề, tính tình oán độc, Thừa Lỗi quay lại nhìn cô, nói: "Em thoạt nhìn rất xấu xa."

"Đó cũng là kỹ thuật diễn của em tốt mới có thể diễn ra được như vậy!"

"Ừ, kỹ thuật diễn tốt."

Buổi tối, màn đêm buông xuống, đèn đường đã tắt.

Phim truyền hình một ngày hai tập đã xem xong, Lư Dục Hiểu để Thừa Lỗi cõng cô lên lầu.

Sau khi lên lầu, Thừa Lỗi ở trong phòng tắm tắm rửa.

Lư Dục Hiểu đem balo cầu vồng bỏ vào trong tủ quần áo, mắt không thấy tâm không phiền.

Mười phút sau, Thừa Lỗi từ trong phòng tắm ra tới, áo ngủ nửa kín nửa mở, khiến xương quai xanh hiện ra trước mắt Lư Dục Hiểu.

Tóc anh chưa lau khô nên những giọt nước đọng lại, chỉ là dùng khăn tắm đặt ở trên đầu.

Giọt nước theo gương mặt rơi xuống, rơi ở trên cần cổ thon dài.

Lư Dục Hiểu cảm thấy chính mình có chút khô nóng, cô híp mắt nói: "Dương tổng anh đem tóc sấy đi, tóc không khô sẽ dễ bị đau đầu."

Thừa Lỗi lên tiếng rồi đi vào phòng tắm tìm máy sấy.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng máy sấy ong ong.

Lư Dục Hiểu chỉnh áo ngủ rồi đem nửa bên vai lộ ra chờ Thừa Lỗi ra tới.

Quả thực, Thừa Lỗi ra tới nhìn thấy cảnh tượng lúc này liền sửng sốt, hầu kết cũng chuyển động một chút.

Từ sau khi cô bị thương, hai người đã sắp hơn một tháng chưa làm qua.

Sắc mặt Thừa Lỗi trông có vẻ bình thường mà đi tới, lên giường còn thay cô đem nửa bên áo ngủ kéo lên, hỏi: "Áo ngủ hơi lớn sao? Ngày mai để dì Trịnh mua vừa người với em."

"?""

Ý cười trên mặt Lư Dục Hiểu giảm xuống, ôm Thừa Lỗi rồi ở trên môi anh hôn xuống, phồng má nói: "Em là cố ý, em muốn nhìn một chút Dương tổng gần đây có luyện tập tốt hay không, cơ bụng còn ở đây không."

Nói đến chỗ này, đôi mắt cười nheo lại, tay từ trước ngực của Thừa Lỗi đi vào sờ soạng một phen, âm thanh mê hoặc nói: "Hơn nữa, em thật lâu không vận động, cảm giác thân thể cũng không được tốt lắm. Dương tổng anh liền mang theo em cùng nhau vận động đi."

"!"

Thừa Lỗi nhịn không được.

Chạm vào chỗ vô cùng nhạy cảm, Lư Dục Hiểu sớm đã ý loạn tình mê liền ôm eo Thừa Lỗi thở dốc.

Thừa Lỗi hơi hơi dùng sức, nằm ở bên tai cô hỏi cô: "Hiểu Hiểu, đến tột cùng em...... Có thích anh hay không."

Trong mắt Lư Dục Hiểu xẹt qua một tia sáng, ôm Thừa Lỗi càng khẩn trương, thở hổn hển: "Đương nhiên thích...... thân thể Dương tổng thật tốt."

"......"

Sau một trận mây mưa, đêm đã rất sâu, Lư Dục Hiểu ghé vào trên người Thừa Lỗi không khỏi cười rộ lên: "Cảm giác sau khi vận động, chân cẳng em đều tiện hơn rất nhiều!"

Mặt mày Thừa Lỗi thâm trầm đẩy Lư Dục Hiểu ra trở mình tắt đèn.

Trong phòng yên tĩnh một mảnh.

Anh giận rồi, không thể dỗ được rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net