Chương 25 : Ông xã tốt nhất (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lư Dục Hiểu đang xem bình luận liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên.

Cô ở chỗ này trời xa đất lạ, quen biết cũng chỉ có diễn viên ở đoàn phim.

Cô nhanh chân đi mở cửa, vừa mở ra là Thịnh Nguyên.

Trên mặt Thịnh Nguyên kiềm chế chút phiếm hồng, lúc nhìn thấy Lư Dục Hiểu mới hơi chút thở phào nhẹ nhõm.

Thanh âm hắn ôn hòa hỏi Lư Dục Hiểu : "Chị Hiểu, em, em nghe đạo diễn nói chị không thoải mái, muốn đi bệnh viện hay không?"

"Không cần, nghỉ ngơi một lát liền khỏe."

Kỳ thật Lư Dục Hiểu cảm thấy chính mình cùng Thịnh Nguyên không có bao nhiêu giao tình, nhưng cùng diễn mấy ngày qua, lúc này người ta vừa nghe nói mình không thoải mái liền mắt trông mong mà tới cửa nhìn xem.

Lư Dục Hiểu cũng không còn nhỏ, cũng hiểu đây là cái gì.

Chính là tiểu nam sinh đối với đại tỷ tỷ có dạng cảm tình khác.

Tuy rằng nói Lư Dục Hiểu thường xuyên ở ngoài miệng nói muốn đi tìm tiểu thịt tươi gì đó nhưng kia cũng là hù người. Ở ngoài miệng lưu manh một chút nhưng trong thực tế không có khả năng thật sự đi tìm tiểu thịt tươi.

Vào trong phòng, Lư Dục Hiểu rót một ly nước sôi để nguội cho Thịnh Nguyên, Thịnh Nguyên nắm ở trong tay do dự sau một lúc lâu mới nói ra: "Chị Hiểu, em nhìn thấy mọi chuyện trên mạng, chị cũng đừng quá khổ sở."

Lư Dục Hiểu ngồi ở một bên, biểu tình tản mạn mà lại nhẹ nhàng, đùi thon dài như có như không mà đong đưa. Cô không có mang giày cho nên có thể nhìn thấy đôi chân trắng nõn mà lại tinh xảo.

Cô nghe được Thịnh Nguyên nói, ánh mắt liền dời qua.

Không thể không cười, em trai này thật đúng là đem cô trở thành tiểu bạch thỏ ngây thơ bị ủy khuất liền trốn đi khóc.

Tay Thịnh Nguyên nắm ly nước khẩn trương hơn một chút, trên mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.

Lư Dục Hiểu nhàn nhạt mở miệng nói: "Em trai hôm nay em còn cảnh quay sao?"

"A?" Thịnh Nguyên ngẩng đầu lên, "...... Vâng,còn."

"Vậy em còn đến nơi này của tôi làm gì?" Cô đứng dậy, áo sơ mi chiffon trắng hơi có chút trong suốt, Thịnh Nguyên đều có thể nhìn thấy cô mặc áo ba lỗ trắng lót bên trong, trên mặt lại nhịn không được mà đỏ lên.

Lư Dục Hiểu tiếp tục nói: " đạo diễn Trương rất khó tính, tôi cảm thấy cậu không nên ở nơi này của tôi lãng phí thời gian, càng quan trọng là cậu muốn lôi kéo tôi cùng nhau lăng xê hay là thật sự quan tâm tôi? Sao?"

Âm cuối không chút để ý, Thịnh Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thẳng vào đôi mắt thấu đáo của Lư Dục Hiểu.

Thịnh Nguyên há miệng thở dốc: "Chị Hiểu, em......"

Lư Dục Hiểu "Phụt" một tiếng bật cười, đem ly nước trong tay Thịnh Nguyên lấy lại, cười nói: "Tốt, chơi cũng chơi đủ rồi, cậu vẫn là đi đoàn phim đi."

Thịnh Nguyên bị Lư Dục Hiểu vạch trần, trong lòng hoảng sợ đành phải rời đi.

Đôi mắt Lư Dục Hiểu u ám, dùng cô tới lăng xê thật là giỏi tính kế.

Nữ chính Trần Phi Tuyết tuy rằng nói là Trương Hòa Bình đích thân chọn, nhưng nhiều năm như vậy, ở giới giải trí trừ bỏ vô số giải thưởng thật đúng là không có thanh danh gì lớn.

Cùng Trần Phi Tuyết lăng xê còn không bằng cùng Lư Dục Hiểu.

Cũng vừa lúc, Lư Dục Hiểu hiện tại đúng là hot, không chỉ có một bộ 《 gấu trong lửa 》 mang theo độ hot tới, càng nhiều hơn chính là cùng Đỉnh Minh cùng Đường Hân Viện.

Có lẽ Thịnh Nguyên đối với cô thật sự có một tia hảo cảm nhưng kia thì thế nào?

Hắn còn trẻ lại diễn phim của Trương Hòa Bình, tương lai cũng sáng lạn, có thể nói là tinh quang rạng rỡ.

Cho dù hắn nguyện ý, phía sau hắn cũng không có khả năng để Thịnh Nguyên tùy ý tới tìm Lư Dục Hiểu.

Cho nên nguyên nhân chỉ có một, Thịnh Nguyên muốn lôi kéo Lư Dục Hiểu lăng xê.

Rốt cuộc hắc hồng cũng là hồng.

Cô không nghĩ nhiều mà là tiếp tục đi xử lý chuyện của Đường Hân Viện, trên mạng chuyện này đã lên men thậm chí một cái hashtag là # xin lỗi Lư Dục Hiểu # đi lên trên.

Mà sau khi đương sự Lư Dục Hiểu đăng thanh minh, Đỉnh Minh cùng Đường Hân Viện thậm chí với Chu Chính Đình đều không có lên tiếng, Đỉnh Minh muốn đem chuyện này áp xuống nhưng sau lưng là Thừa Lỗi, Đỉnh Minh thế nào cũng đấu không lại anh.

Cô đem hợp đồng Vạn Thịnh gửi về cho Khúc Khúc, Khúc Khúc liền ở trên mạng công bố công văn của luật sư.

Công văn của luật sư liền đem chuyện này đẩy lên cao trào.

Đỉnh Minh cùng các cư dân mạng đều minh bạch, Lư Dục Hiểu lần này chơi lớn thật sự.

Nhưng cho tới nay, diễn viên cùng công ty quản lý đối nghịch, cái nào có kết cục tốt?


Lúc các cư dân mạng thay Lư Dục Hiểu tiếc hận, Đỉnh Minh cùng Đường Hân Viện lại bận đến sứt đầu mẻ trán, quỷ mới biết phía sau Lư Dục Hiểu đến tột cùng là thế lực gì, cái gì kim chủ, sức nóng như thế xóa cũng xóa không được, thậm chí Đỉnh Minh còn bị chèn ép khắp nơi

Phim trường ở Hải Thị.

Trương Hòa Bình bực bội mà nhíu mày, đây là lần thứ ba Lư Dục Hiểu bị NG, Trương Hòa Bình đứng lên nhìn thấy vẻ mặt Lư Dục Hiểu ngưng trọng mà đi tới, tựa hồ là suy tư chuyện gì.

Cô mặc một thân đồng phục, mái tóc xoăn nhẹ đen tuyền cột thành một cái đuôi ngựa, thoạt nhìn như là Hạ Sương đi ra từ kịch bản.

Trương Hòa Bình có chút tức giận, "Lư Dục Hiểu, lúc này cô diễn có cảm thấy cảm giác đúng không?"

Lư Dục Hiểu nhíu mày, phục hồi lại tinh thần, miễn cưỡng mà nhấp môi cười cười, "Ngại quá đạo diễn Trương, tôi sẽ cố gắng nghiền ngẫm."

Trương Hòa Bình lại mắng vài câu, thiếu chút nữa trực tiếp đạp đổ đồ vật.

Lúc đầu, Lư Dục Hiểu còn cảm thấy nhân vật Hạ Sương này đơn giản nhưng càng diễn về sau thì cảm xúc càng nhiều.

Trương Hòa Bình không có biện pháp liền quay Mộ Châu trước, Lư Dục Hiểu ngồi ở một bên xem kịch bản, thình lình Thịnh Nguyên liền đi tới đưa cho cô một ly trà sữa.

Thịnh Nguyên ngồi xuống, cười nói: "Chị Hiểu, chị cũng đừng có gấp, đạo diễn Trương vừa quay xong nên bạo tính tình."

"Tôi không sao, tôi đang xem kịch bản."

Kịch bản trong tay cô hoa hoè loè loẹt viết rất nhiều chú giải, nhìn kịch bản này cũ kỹ không biết là bị lật qua bao nhiêu lần.

Thịnh Nguyên nhìn sườn mặt người phụ nữ này, cô hơi hơi có chút rũ đầu liền lộ ra vành tai tinh xảo, bởi vì yêu cầu vai diễn của Hạ Sương cho nên cô liền bấm lỗ tai, kẹp lỗ tai có chút đỏ lên.

Cổ của cô thon dài mà lại trắng nõn, gân xanh trên cổ rất nhỏ cũng có thể nhìn thấy một vài.

Trên tay Thịnh Nguyên nắm thật chặt, đem trà sữa đưa tới bên miệng Lư Dục Hiểu, "Chị Hiểu, uống một ngụm đi."

Lư Dục Hiểu xem kịch bản say mê, không chú ý liền uống một ngụm, Thịnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn thấy trợ lý cầm điện thoại, màn hình điện thoại đang hướng về phía này.

Buổi tối trở lại khách sạn.

Lư Dục Hiểu tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng đem một cổ cảm xúc bị đè nén trong lòng xua tan đi.

Cô tùy tiện mặc áo thun trắng đơn giản, đến tầng 14 tìm Trương Hòa Bình.

Vừa lúc không có ai, Trương Hòa Bình mở cửa nhìn thấy là Lư Dục Hiểu còn thoáng sửng sốt.

Trong tay ông cầm điện thoại đang cùng người gọi video, Lư Dục Hiểu liếc mắt là phụ nữ.

Người phụ nữ có chút tò mò hỏi câu: "Là ai thế?"

Trương Hòa Bình liếc Lư Dục Hiểu, nhàn nhạt trả lời: "Là diễn viên, em yên tâm, anh không cho cô ấy vào cửa."

Treo video, ánh mắt Trương Hòa Bình nhàn nhạt, không có loại hung hăng như ban ngày, ông đứng ở cửa hỏi: "Làm sao vậy?"

Lư Dục Hiểu cười một cái ,cánh tay mảnh khảnh ôm kịch bản, chớp chớp mắt rồi mở miệng nói: "Đạo diễn Trương tôi tựa hồ có chút hiểu rõ, ông xem nơi này tâm tình Hạ Sương...... Có phải có một chút ghen ghét mới đúng hay không?"

Cốt truyện chỗ này là Triệu Hiểu Hiểu lần đầu tiên chuyển trường lại đây, cùng nam chính ngồi cùng nhau, nam chính đau lòng nàng. Mà Hạ Sương nhằm vào Triệu Hiểu Hiểu, nguyên nhân không chỉ có là bởi vì ghét bỏ, kỳ thật càng nhiều hơn hẳn là ghen.

Kịch bản tuy rằng không có rõ ràng mà viết Hạ Sương thích nam chính nhưng trong đó có một ít chi tiết nhỏ bị bỏ qua lại có thể nhìn ra tới.

Trương Hòa Bình khó được cười một cái, "ừ" một tiếng, không có nói thêm lời nào.

Đây cũng coi như một loại khẳng định đối với Lư Dục Hiểu.

Trước khi rời đi, Lư Dục Hiểu làm bộ không chút để ý hỏi: "Đạo diễn Trương, vừa rồi vị kia là bạn gái ngài sao?"

Trương Hòa Bình lạnh lùng, khi đề cập đến người phụ nữ kia, biểu tình không tự giác ôn hòa một chút, gật gật đầu, "Không phải, là vợ của tôi."

"Hóa ra đạo diễn Trương đã kết hôn nha."

"Ừ."

Lư Dục Hiểu nhìn biểu tình của Trương Hòa Bình rồi hơi hơi nheo mắt lại.

Dường như cô không có ý định rời đi, mà tiếp tục hỏi: "Đạo diễn Trương, trước kia tôi đặc biệt thích bộ 《 tốc độ sinh tử》của ngài, thật là siêu cấp hay." Đáy mắt nổi lên một tầng bóng ma rồi thở dài, "HAizz, cũng coi như là bộ phim cuối cùng của Lư Chung Xu."

Nhắc tới cái tên này, Trương Hòa Bình xúc động rồi khẽ nâng nâng mí mắt lên, "Cô là fan của cô ấy sao?"

Cô ấy là chỉ Lư Chung Xu.

Lư Dục Hiểu nở nụ tươi cười, "Đúng vậy! Tôi vẫn luôn quan sát học hỏi kỹ thuật diễn của tiền bối!"

"Cô ấy...... Thực đáng tiếc." Trương Hòa Bình cảm khái một câu.

Cho đến khi Thịnh Nguyên lại đây tìm Trương Hòa Bình, Lư Dục Hiểu mới rời đi lên lầu.

Sau đó vì cô đã nhận ra tình cảm rất nhỏ của Hạ Sương cho nên đã thuận lợi rất nhiều, trong nháy mắt hơn nửa tháng đã trôi qua.

Bên Đỉnh Minh cũng có người lại đây muốn hòa giải cùng Lư Dục Hiểu nhưng Lư Dục Hiểu không đáp ứng, Đỉnh Minh cũng không có cách nào huống chi phía sau còn bị Tinh Quang đè nặng.

Nửa tháng sau, Đường Hân Viện tự mình tới đây cùng Lư Dục Hiểu hẹn một quán cà phê gần phim trường.

Ngày đó, Lư Dục Hiểu không có lịch diễn liền trang điểm nhẹ đi ra ngoài, Đường Hân Viện sớm đã ở quán cà phê chờ Lư Dục Hiểu.

Vừa thấy Đường Hân Viện, Lư Dục Hiểu liền ngăn không được ý cười.

Cô còn nhớ rõ lúc cô rời đi, Đường Hân Viện còn khí phách hăng hái không hề chịu ảnh hưởng bởi "Nghệ thuật ánh sáng". Lúc này mới nửa tháng ngắn ngủn, gặp lại cô ta lại là chật vật tiều tụy như vậy.

Đi qua, Lư Dục Hiểu huýt sáo một cái cùng cô ta, tươi cười có chút làm càn.

Nhìn Đường Hân Viện có chút giận dỗi.

"Cô muốn cái gì?" Ngồi xuống xong, Đường Hân Viện liền đi thẳng vào vấn đề hỏi, "Đòi tiền? Hay là muốn tài nguyên? Nếu tôi có thể bôi đen cô thì tự nhiên cũng có thể làm cho cô hot."

Lư Dục Hiểu duỗi cái eo lười, không chút để ý mà đùa nghịch mấy sợi tóc quăn rũ ở trước ngực mình

Dưới ánh nắng, dưới mái tóc quăn màu hạt dẻ, nhan sắc phá lệ rõ ràng.

Ly cà phê trước mặt,cô một ngụm cũng không uống.

Nghe được Đường Hân Viện nói như vậy, cô nhịn không được "Xuy" bật cười một tiếng, "Như vậy đi, tôi muốn Chu Chính Đình, cô có cho hay không?"

Sắc mặt Đường Hân Viện biến đổi, vừa rồi sắc mặt cô ta cũng chỉ là có chút tái nhợt nhưng khi Lư Dục Hiểu nói xong câu đó, toàn bộ sắc mặt cô ta đều biến thành xanh mét.

Thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.

Đường Hân Viện áp xuống tức giận trong lòng rồi nghiến răng, "Cô không sợ kim chủ sau lưng từ bỏ cô sao? Đến lúc đó, xem cô lấy cái gì cùng tôi đấu."

Càng nói đến phía sau, giọng nói càng mang theo tia oán hận.

Nghe sởn tóc gáy.

Lư Dục Hiểu không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại cười đến càng thêm tùy ý một chút, bên trong còn mang theo trào phúng.

Đường Hân Viện không khỏi sửng sốt trong chớp mắt.

Cô ta kỳ thật vẫn luôn sợ Lư Dục Hiểu, cho nên mới không tiếc thủ đoạn huỷ hoại cô.

Tuy rằng chán ghét nhưng Đường Hân Viện không thể không thừa nhận người phụ nữ này lớn lên thật là đẹp.

Nhất tần nhất tiếu chi gian đều như vậy câu người.

Này căn bản là là hồ ly tinh ghê tởm!

Lư Dục Hiểu sửa sửa balo cầu vồng trên vai rồi từ trong balo lấy ra một tờ chi phiếu đặt ở giữa bàn.

Cô mỉm cười, "Đường Hân Viện, cô thật đúng là cho rằng mỗi người đều cùng cô giống nhau sao?"

"Lư Dục Hiểu, cô có ý tứ gì?!"

"A, có ý tứ gì......" Cô khẽ cười một tiếng, "Không phải mỗi người đều tiện giống như cô, loại đàn ông này mà cũng có thể muốn, buổi tối cô nằm ở bên người hắn không ngửi được nước hoa của phụ nữ khác trên người hắn sao?"

"Cô......" Đường Hân Viện tức giận, ngón tay nắm ly cà phê run nhè nhẹ, làm đổ cà phê ở trên tay.

Hương cà phê phảng phất ở trong không khí, có chút mê người.

Đường Hân Viện sốt ruột dùng khăn giấy lau tay, còn chưa lau xong đã nghe được Lư Dục Hiểu không nhanh không chậm nói: "Chi phiếu này là tôi cho cô, số lượng tùy cô điền, hy vọng tương lai mấy năm của cô có thể sống dễ chịu."

"Ai con mẹ nó muốn tiền dơ của cô!" Đường Hân Viện hét lên, lấy chi phiếu tới xé, "Lăn! Cô cút cho tôi!"

Lúc trước tiểu thư Đường Hân Viện thiên chi kiêu nữ, tiểu thư khuê các, rốt cục là nhịn không được liền ở trước mắt bao người thất thố nổi điên.

Lư Dục Hiểu đeo balo cầu vồng của mình liền đứng dậy rời đi.

Lúc sau trên mạng tung ra video lần gặp mặt này, giá trị con người của Đường Hân Viện hoàn toàn sụp đổ, thay thế Lư Dục Hiểu đời trước trở thành toàn mạng bôi đen.

Buổi tối Lư Dục Hiểu cùng Khúc Khúc gọi điện thoại, cười đến không thể khắc chế chính mình, "Lần này Đường Hân Viện thực sự sụp đổ rồi, còn không biết mẹ mình là ai."

Khúc Khúc : "Trong video cậu thật sự cho cô ta một tờ chi phiếu tùy tiện điền sao? Má ơi, có tiền cũng không thể ngược cẩu như vậy chứ!"

"Ha ha ha Khúc Khúc nửa tháng không gặp, tại sao cậu lại trở nên độc miệng như vậy?" Cô giải thích, "Cậu cho rằng mình không hoảng hốt sao? Mình sợ hãi muốn chết, sợ Đường Hân Viện thật sự cầm chi phiếu của mình chạy đi."

Đây là trên mặt vân đạm phong khinh nhưng trong lòng hoảng đến cực độ.

Khúc Khúc : "Bất quá paparazzi này quay thật đúng thời điểm, vừa lúc liền bắt được bộ dáng nổi điên của Đường Hân Viện."

Lư Dục Hiểu phụt một tiếng cười, "Đó là mình tự tìm người quay."

Hai người sau khi cười xong liền bắt đầu nói lên chính sự, "Khúc Khúc, cậu ở Lâm Sơn trước tiên không cần lại đây, đem chuyện tố tụng xử lí cho tốt, Đường Hân Viện lần này không thể xoay người được rồi."

"Không thành vấn đề, vậy cậu đóng phim cho tốt."

...

Một tháng sau, thành phố Lâm Sơn.

Còn chưa đến buổi chiều đã có không ít truyền thông canh giữ ở ngoài khách sạn Kim Hải Đường.

Đầu tư Tinh Quang tổ chức tiệc từ thiện, Lâm Sơn không ít người có danh tiếng sẽ đi

Còn có giới giải trí, không ít diễn viên có danh tiếng vì tiệc từ thiện tạo ra thanh danh.

Bên trong khách sạn trang lệ huy hoàng, ăn uống linh đình, truyền thông đã sớm đem máy quay phim đặt ở một bên.

Bạch Hành tới không quá muộn, đến vào thời điểm không ít giới đại lão cùng minh tinh đều ở đây.

Hắn từ thảm đỏ đi qua chọc được không ít chú ý của giới truyền thông.

Rốt cuộc hắn cũng là nhân vật trong giới đầu tư có uy tín danh dự

Có vị phóng viên tv màu xanh lục hỏi hắn: "Xin hỏi Bạch tổng, tiếp theo mục tiêu đầu tư sẽ là ngành sản xuất nào?"

Cặp mắt hoa đào của Bạch Hành hơi hơi khiêu khích, có vẻ đa tình lại đẹp, hắn không có trực tiếp trả lời mà là nhìn quanh bốn phía, không chút để ý hỏi câu, "Như thế nào không thấy được Dương tổng?"

Bất quá trong giây lát, Bạch Hành liền nở nụ cười, khóe môi giơ lên chút chút độ cung một mình lẩm bẩm câu: "Sợ là còn ở cùng bà xã ôn chuyện ha ha."

Hắn vừa muốn đi, liền nghe được nữ phóng viên phía sau kêu một tiếng: "Cái gì?! Dương tổng kết hôn?"

Một đám phóng viên truyền thông như một tổ ong mà xông tới, đem Bạch Hành bao quanh vây quanh, đem tất cả ánh mắt ở đại sảnh đều hấp dẫn lại đây, sôi nổi tò mò đến tột cùng là đã xảy ra đại sự gì.

Tuy nhiên khi mọi người vừa thấy đến là Bạch Hành đều không khỏi cười, sợ là công tử Bạch Hành phóng đãng lại truyền ra tai tiếng gì, cũng liền không có để ý.

"Xin hỏi Bạch tổng, vừa rồi ngài nói Dương tổng có vợ là thật vậy chăng?"

"Xin hỏi Bạch tổng, vợ Dương tổng là ai?"

"Xin hỏi Bạch tổng......"

"......"

Các loại vấn đề dũng mãnh vào trong tai Bạch Hành, hắn một chút liền ngốc, vừa rồi hắn nói có lớn tiếng như vậy sao?

Hắn không phải nhỏ giọng lẩm bẩm sao?

Bạch Hành thật cẩn thận mà liếc nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy Thừa Lỗi, nếu là Thừa Lỗi biết hắn đem bí mật này không cẩn thận ở trước mặt truyền thông nói ra khẳng định muốn giết chết hắn.

Tuy rằng nghĩ Thừa Lỗi muốn giết chết hắn nhưng tâm lý lại có một loại cảm giác thoải mái.

Bạch Hành gọi trợ lý, trợ lý yểm hộ phía sau rồi vội vàng rời hiện trường, chỉ để lại một bút khoản từ thiện xa xỉ.

Dương tổng ở trên lầu mới vừa cùng người bàn hợp đồng xong, một chút đã bị truyền thông vây quanh chật như nêm cối.

Mọi trường hợp lớn đều gặp qua huống chi là một tiệc từ thiện nho nhỏ.

Các phóng viên cướp lời hỏi: "Dương tổng! Bạn tốt Bạch Hành của ngài lộ ra ngài đã ẩn hôn, đây là thật vậy chăng?"

Trên mặt Thừa Lỗi bất động thanh sắc, thậm chí có chút tức giận nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có chút nhảy nhót.

Anh đợi lâu như vậy cuối cùng Bạch Hành cũng nói ra rồi!

Anh cau mày, tây trang không chút cẩu thả, nội liễm mà lại trang trọng, ánh mắt lạnh lùng mà đảo qua màn ảnh, môi mỏng khẽ nhúc nhích: "Mời mọi người chú ý nhiều vào việc xây dựng tiểu học Mã Yến Sơn, chuyện nhà Dương mỗ không nhọc lo lắng."

Trợ lý Lưu che ở trước mặt Khương Kiền, đem chúng truyền thông che chắn lại,ở phía sau chỉ để lại một thân ảnh lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net