Chương 8 : Ông xã em giỏi nhất (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin nhắn được gửi đến từ đạo diễn Tiết của bộ《 thanh cốt 》, ông muốn tổ chức một bữa tiệc rượu ngoài trời tại khách sạn.

Đây là thói quen của đạo diễn Tiết, mỗi lần quay xong liền tổ chức một bữa tiệc rượu, mời các minh tinh diễn viên ca sĩ trong làng giải trí và còn có mời cả các vị đại lão đầu tư giới giải trí.

Đây là chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo cho nên đạo diễn Tiết vẫn luôn được gọi là chiến sĩ thi đua trong giới đạo diễn.

Đây là cơ hội tốt để thể hiện trước các đạo diễn, Lư Dục Hiểu tất nhiên sẽ đi.

Thời gian tổ chức tiệc rượu dự kiến vào cuối tháng mười.

《 gấu trong lửa 》 còn chưa xác định được dàn diễn viên, nhưng Khúc Khúc đã đi hỏi thăm xung quanh một chút, có vẻ như Trương Hòa Bình có ý muốn dùng Lư Dục Hiểu, vì thế Lư Dục Hiểu cũng cao hứng trong vài ngày.

Thừa Lỗi đầu tư vào bất động sản nên gần đây rất bận cho nên liên lạc cùng Lư Dục Hiểu liền ít đi.

Lư Dục Hiểu cũng không để ý lắm.

Vào tháng mười, thời tiết không nóng cũng không lạnh.

Khúc Khúc chọn cho cô một bộ lễ phục màu đen trễ vai, bên hông thiết kế chạm rỗng, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da trắng như tuyết bên trong, váy dài ôm gọn thân hình nuột nà càng thêm hiện rõ đường cong lả lướt.

Tóc của cô được búi gọn lên thả một bên mái xuống làm tôn lên đường nét tinh xảo của gương mặt, do là áo trễ vai nên xương quai xanh lộ ra đôi chút trông càng thêm thanh lịch và quý phái hơn một chút.

Khúc Khúc giả vờ khóc, "Nếu như mình đẹp được nửa như cậu, đời này đều không cần sầu gả."

Lư Dục Hiểu nhướng nhướng mày, "Kia cũng không được."

Khúc Khúc cười rộ lên, mắng Lư Dục Hiểu tự luyến nói nhiều.

Vì để có một chút thể diện, Khúc Khúc đi thuê một chiếc xe đưa Lư Dục Hiểu qua, lúc đến khách sạn Dương Quang, bên ngoài đã vây đầy phóng viên.

Lư Dục Hiểu từ trong xe nhìn ra bên ngoài xem, không khỏi có chút tò mò.

Đạo diễn Tiết trước kia cũng thường xuyên làm tiệc rượu nhưng cũng không nhìn thấy nhiều bạn bè giới truyền thông như vậy, tại sao lần này lại có nhiều đến như vậy?

Cô mở miệng hỏi Khúc Khúc : "Tại sao nhiều phóng viên như vậy?"

Khúc Khúc lái xe, ánh mắt cố nhìn ra ngoài do dự một lát vẫn là nói cho Lư Dục Hiểu: "Nghe nói Chu Chính Đình đêm nay cũng đến, đây là lần đầu tiên sau 5 năm hắn lộ diện, phóng viên đương nhiên nhiều rồi."

Lư Dục Hiểu thấp giọng mắng một câu, sắc mặt trở nên không tốt lắm.

Giọng Khúc Khúc hạ thấp một chút, "Mình còn tưởng rằng cậu biết rồi, nếu không......" Cô ấy dừng một chút, thật cẩn thận mà nhìn về phía Lư Dục Hiểu : "Nếu không chúng ta đừng tham gia, một bữa tiệc rượu cũng không có sao."

Vừa dứt lời, sắc mặt Lư Dục Hiểu mới còn thập phần khó coi giờ đây đã nở nụ cười, cô duỗi tay mở cửa xe, mỉm cười: "Khó mà làm được, mình cũng muốn xem Chu Chính Đình hiện tại tốt thế nào."

Cô đóng cửa xe, mắt hạnh liếc hướng phóng viên truyền thông.

Cô mang đôi giày cao 10cm bước đến sảnh khách sạn, vừa đến cửa, đèn flash chợt sáng lên.

Ánh đèn flash đột ngột lóe lên khiến cho đôi mắt Lư Dục Hiểu nheo lại, tuy nhiên cô nhanh chóng thích nghi với nó.


Phóng viên truyền thông như một tổ ong mà vây quanh lại đây, ríu rít hỏi các loại vấn đề.

Đều không ngoại lệ, rất nhiều câu hỏi đều là về chuyện của Chu Chính Đình.

Nếu buổi tối hôm nay các nhà truyền thông lớn đều là hướng về phía Chu Chính Đình mà tới, thì cô-cái người dây dưa với Chu Chính Đình mà không được tự nhiên cũng bị truyền thông chú ý.

"Xin hỏi Lư tiểu thư, chuyện Chu Chính Đình về nước cô có biết không?"

"Lư tiểu thư, Chu Chính Đình về nước rồi liệu cô còn tiếp tục dây dưa với hắn sao?"

"Lư tiểu thư, nghe nói đêm nay Chu Chính Đình cũng trở về, cô là bởi vì nguyên nhân này mới đến tiệc rượu sao?"

"Lư tiểu thư, nghe nói gần đây cô muốn chơi quy tắc ngầm với Dương tổng của Đầu Tư Tinh Quang, nhưng lại bị bỏ rơi ngoài xe, chuyện này là thật vậy chăng?"

"......"

Bên tai ồn ào, Lư Dục Hiểu nghe không rõ ràng lắm những người này đến tột cùng là đang hỏi cái gì.

Cô nhấc cổ tay rồi đem tóc rơi trên mặt vén ra sau tai, lộ ra tươi cười khéo léo mà hào phóng nói: "Các người như vậy dọa đến tôi rồi."

Kịch bản lời nói bản lĩnh không tồi, lúc nói lời này không có ngữ khí trong sáng như ngày thường mà nhiều mềm mại hơn chút.

Thật đúng là như là kịch bên trong...... Tiểu trà xanh.

Tuy rằng trong lòng có một trăm phương thức mắng chửi người muốn nếm thử một chút, nhưng tốt xấu gì cô cũng không ngốc, nếu bây giờ cô mắng ra ngoài thì đời này đều tẩy không trắng.

Ứng phó qua phóng viên truyền thông, Lư Dục Hiểu đi vào bên trong, hiện tại tiệc rượu vừa mới bắt đầu đã tới không ít người, nhưng phần lớn đều là tiểu minh tinh.

Cô bưng lên một ly rượu đi gặp đạo diễn Tiết, đạo diễn Tiết tâm tình không tồi, còn hỏi Lư Dục Hiểu : "Lần trước cô rơi xuống nước bị cảm, thân thể có khỏe lên chưa?"

Đương nhiên là tốt, đều đã gần một tháng rồi.

Trên mặt cô ôn hòa mỉm cười: "Đã khỏe, cảm ơn đạo diễn Tiết đã quan tâm."

"Ha ha ha, nói thật, cô thích hợp nhất với vai nữ số 3 cho bộ phim mới của tôi, Lư Dục Hiểu,để tôi nói chuyện cùng người đại diện công ty cô."

Ly thủy tinh đựng đầy rượu vang đỏ, ở dưới ánh đèn lộng lẫy hơi hơi phiếm hồng.

Lư Dục Hiểu nhấp môi cười, giơ tay cùng đạo diễn Tiết chạm vào cái ly, "Cảm ơn đạo diễn Tiết."

Từ sau khi bị bôi đen, vai diễn của cô rất hẹp, không phải người phụ nữ vẻ mặt hóa ác độc thì chính là trà xanh bạch liên nhu nhu nhược nhược, trong giới đều xưng Lư Dục Hiểu là nữ phụ ác độc chuyên nghiệp.

Nghĩ đến nữ số 3 trong phim mới của đạo diễn Tiết chắc cũng là cái dạng này.

Có mấy diễn viên lại đây cùng cô chào hỏi, cũng không thiếu người lại đây trào phúng một phen, Lư Dục Hiểu nhìn cửa lớn nhưng cũng không thấy Chu Chính Đình.

Lư Dục Hiểu cảm thấy có chút nhàm chán liền cầm một miếng bánh kem ăn.

Lúc này, cửa truyền đến tiếng kinh hô nho nhỏ, bên tai nữ diễn viên lẩm bẩm một câu: "Trời ơi! Là Dương tổng!"

Nói xong, nữ diễn viên còn không quên liếc Lư Dục Hiểu đang ăn bánh kem.

Cuối cùng nữ diễn viên "Xuy" một tiếng liền rời đi.

Lư Dục Hiểu ngẩng đầu lên xem, quả nhiên là nhìn thấy Thừa Lỗi đi vào, anh mặc một thân sơ mi trắng cùng quần tây đen khéo léo, nội liễm mà lại tự phụ.

Đạo diễn Tiết đi qua cùng Thừa Lỗi chào hỏi, phản ứng của Thừa Lỗi đều nhàn nhạt nhưng đạo diễn Tiết cũng không hề thấy mất mặt.

Đạo diễn Tiết đi rồi thế nhưng lại tới thêm nhiều đạo diễn Triệu, đạo diễn Tiền, mỗi người đều nhìn chằm chằm Thừa Lỗi với đôi mắt xanh lè.

Tuy rằng Thừa Lỗi đối với những người này đã thiếu kiên nhẫn nhưng tố chất tốt đẹp vẫn khiến anh nghe xong mới rời đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lư Dục Hiểu không khỏi cong mắt, liếm bơ dính ở khóe môi.

Cũng thật trùng hợp, đầu lưỡi cô còn không kịp thu vào thì một đạo ánh mắt rét căm căm liền ngó lại đây như là đâm vào trên người cô.

Ánh mắt của Thừa Lỗi chỉ dừng lại ở trên người cô trong nháy mắt liền dời đi, anh vẫy tay với người trước mặt, ngón tay thon dài cực kì đẹp.

Cô xoay người đi toilet.

Toilet ở chỗ rất xa, ánh đèn so với nơi tổ chức tiệc cũng tối hơn một chút, mặc dù xa như vậy nhưng cũng có thể nghe được âm nhạc từ bên kia truyền tới.

Cô lau đi kem dính trên khóe môi, tô một chút son môi rồi thuận tiện rửa sạch tay.

Giày cao gót ở trong không gian yên tĩnh lộc cộc rung động, cô ra khỏi toilet chưa tới hai bước liền nhận thấy được một người dựa vào tường.

Ánh đèn dừng ở trên đầu của anh, đem khí chất lạnh nhạt của anh phát huy tới cực hạn, cô bước qua híp mắt cười rộ lên: "Dương tổng từ trước đến nay không tham gia tiệc rượu này kia, hôm nay như thế nào liền tới vậy?"

Thừa Lỗi lạnh lùng không nói chuyện, hai người giằng co trong chốc lát, anh mới lên tiếng: "Khi nào đi?"

Tiếng nói của anh trầm thấp cùng ánh đèn mờ nhạt, Lư Dục Hiểu cười sâu một chút liền đi đến trước mặt Thừa Lỗi : "Dương tổng tìm tôi có việc gì?"

Thừa Lỗi rũ mí mắt xuống.

Mặc dù hiện tại ánh đèn không rõ ràng nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ Lư Dục Hiểu, cô ngước nhìn anh, cái miệng nhỏ ửng đỏ đang đóng mở thật muốn đem nó cắn một ngụm.

Hàng mi dài của cô hơi cong lên càng thêm sấn đến đôi mắt nhiễm ý cười đẹp động lòng người kia.

"Không có việc gì." Anh đưa tay lên xem đồng hồ, "Có người bạn hẹn anh lại đây."

"Ồ, tôi đi ra ngoài trước." Lư Dục Hiểu lười biếng mà duỗi cái eo, thoạt nhìn lười biếng, nụ cười trong mắt anh đã trở thành một nét quyến rũ lười biếng, "Nói không chừng, đi ra ngoài còn có thể đụng tới tiểu thịt tươi dành nhiều thời gian bên nhau đấy."

Giày cao gót dừng ở gạch sàn nhà lộc cộc, có vẻ như ở hành lang dài còn có tiếng vang.

Thừa Lỗi đứng ở phía sau cô, một từ cũng chưa nói, ánh mắt đen tối mà nhìn chằm chằm đường cong lả lướt kia rời đi.

Chờ đến khi không thấy bóng dáng của Lư Dục Hiểu, anh mới cúi đầu từ túi quần lấy ra điện thoại rồi gửi một tin nhắn đi.

Sảnh lớn được thắp sáng cùng đèn nhà vệ sinh bên kia một chút cũng không giống nhau, cô cũng muốn đi góp ý cho cái khách sạn này.

Điện thoại rung lên, cô mở ra xem hóa ra là tin nhắn của Thừa Lỗi.

Người đàn ông này, vừa mới làm trò không nói chuyện vậy mà bây giờ còn gửi tin nhắn.

[ Hiểu Hiểu, em phải nhớ kỹ rằng em đã có chồng. ]

Lư Dục Hiểu nhếch môi cười một cái, cô vừa mới nói muốn đi tìm tiểu thịt tươi dành thời gian bên nhau cũng chỉ là thuận miệng nói nói thôi, Thừa Lỗi lại còn tưởng là thật.

Cô nhanh chóng gõ tin nhắn rồi gửi qua: [ Tiểu thịt tươi có thể so sánh với ông xã sao? ]

Thừa Lỗi không có trả lời lại.

Nói thật, cô có thể cảm giác rõ ràng cô và Thừa Lỗi hoàn toàn không giống nhau với các cặp vợ chồng khác.

Cặp vợ chồng bình thường sẽ không thể không liên lạc trong vòng một hai tháng, cũng sẽ không khi thì xa cách khi thì thân cận, Lư Dục Hiểu không biết nên hình dung như thế nào quan hệ của hai người bọn họ. Có lẽ đó là hai người phải sống cả đời

Hai người bọn họ ở cùng nhau vốn không có nhiều tình cảm sâu sắc, chẳng qua là trong nhà nhận thức lẫn nhau, hơn nữa tuổi tới rồi cũng liền thuận theo tự nhiên đi lãnh chứng, thậm chí ngay cả hôn lễ cũng không có làm qua.

Cho nên Lư Dục Hiểu vẫn luôn cảm thấy Thừa Lỗi cùng hôn nhân của cô không giống những người khác.

Một lát sau, Thừa Lỗi cũng từ toilet bên kia ra, lập tức lên lầu hai, nghe đạo diễn Tiết nói không ít người đầu tư đều ở phía trên.

Cô không bận tâm cho lắm,rốt cuộc kéo đầu tư là chuyện đạo diễn phải làm, cô chỉ cần diễn thôi.

Cô không thích uống rượu, một là bởi vì tửu lượng không tốt, hai chính là bởi vì tính tình hay quên, uống nhiều quá không chừng sẽ làm ra sự tình gì tới, cho nên cô chỉ uống chút nước trái cây.

Lúc lấy nước trái cây, điện thoại "Lạch cạch" một tiếng rơi xuống đất.

Điện thoại mới vừa mua nha!

Cô xoay người lại nhặt, kiểm tra điện thoại không có hư, cô đang muốn đứng lên thì trước mặt chậm rãi đi tới một đôi giày cao gót màu trắng bạc.

Cô nhìn lên, một đôi chân thon dài thẳng tắp đứng ở trước mặt cô, cặp chân trắng nõn cùng bộ váy kẻ ô vuông.

"Đã lâu không gặp, Lư Dục Hiểu."

Giọng nói dịu dàng của phụ nữ vang lên, nghe như là ôn ôn nhu nhu nhưng trong đó lại là mang theo chút châm chọc.

Lư Dục Hiểu cười lạnh một tiếng, nhặt điện thoại lên rồi mới đứng thẳng người nở nụ cười khéo léo nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net