Chương 9: Cậu chủ, cầu hôn có thể đùa lung tung sao?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuân theo tất cả sở thích của cậu chủ! Ưu tiên tất cả mệnh lệnh của cậu chủ! Phục tùng tất cả mệnh lệnh của cậu chủ!

Ba quy tắc nhảy ra trong đầu Phác Chí Mẫn, tất cả dây cót trên người cậu bắt đầu hoạt động tốc độ cao.

Cậu chủ nhớ cậu = cậu chủ rất cần có cậu = cậu chủ không có cậu sẽ chết!
Cậu không thể bỏ mặc cậu chủ, khiến cậu chủ ngọc nát hương tan, chết khi hãy còn trai tráng!

Cậu đột nhiên cất di động, thừa lúc xe Kim Tại Hưởng đi chầm chậm, mở cửa xe tính lủi xuống.

Kim Tại Hưởng không ngờ cậu đột nhiên mở cửa xe, giậm mạnh lên phanh khiến xe đột ngột dừng lại ven đường.

"Anh Kim! Hôn tôi, giết tôi cứ đợi tới lần sau đi! Xe của anh đi chậm quá, tôi đi tàu điện ngầm trước đây!".

"Này! Này!".

Cậu quay người đi nhanh như chớp, hắn bị dây an toàn cản lại không kịp phản ứng, hoàn toàn không có cách nào kéo cậu lại.

Con chó kia quan trọng như thế sao? Cho dù nó có thể gửi tin nhắn thì sao nào? Vì một con chó ăn bít tết biết gửi tin nhắn mà liều mạng quá cỡ như vậy sao?

.

.

Cắt đứt mạch cảm xúc của anh Hưởng.

.

.

Phác Chí Mẫn mồ hôi nhễ nhại chạy vào nhà.

"Cậu chủ! Em đã về rồi! Cậu nhớ em phải không? Cậu nhớ em phải không? Cậu nhớ em đến chết đi được phải không không không~~?".

Tiếng vọng lại vang vang, một lúc lâu sau mới có tiếng trả lời chậm rì lạnh lùng của cậu chủ.

"Ừ! Cầm bát đi rửa đi".

"Phù phù!". Cậu... cậu chủ, cậu.... gửi tin nhắn tràn ngập tình cảm có cả icon, lẽ nào chỉ vì gọi về rửa bát sao? (╥﹏╥)

Cậu rơm rớp nước mắt nhìn anh đang nhàn hạ ngồi ở sô pha, tay này vuốt ve Hắc Công, tay kia cầm báo, tạo thành tổ hợp trai đẹp và chó hoàn mỹ.

Thấy cậu hóa đá ở cửa không tài nào nhúc nhích được, anh nhướn mày lên, "Nhìn gì?".

"Cậu chủ... cậu không phải vì không thấy em, cho nên rất nhớ, rất lo âu, vừa tan nát cõi lòng vừa run rẩy nhắn tin cho em bảo nhớ em sao...", giọng nói ấm ức từ từ nhỏ xuống...

Anh nhướn mày lên phía sau tờ báo, thản nhiên trả lời, "Đúng là muốn cậu về rửa bát nhanh một chút".

"....". Hai mắt cậu đẫm lệ.

"Đứng ngây ra đó làm gì, đi đi".

"....". Nước mắt đang tuôn trào, đừng quấy rầy!

Phác Chí Mẫn đau đớn dỗi hờn rửa nồi cơm điện, miệng lầm bầm trách móc tổng quản bảo mẫu.

Trách ông ấy giáo dục cậu thành thứ vũ khí sống cứ nghe thấy hai chữ cậu chủ là lại chập mạch điên khùng. Nghe thấy cậu chủ có yêu cầu một cái là sẽ không dằn lòng được, rút từ trong túi Doraemon ra cánh cửa thần kì đặt xuống đất, nhảy một bước balê nhẹ nhàng đáp xuống cạnh cậu chủ.

Nhưng nếu cậu làm như thế thật, thì có lẽ cậu chủ sẽ vung cái vỉ đập ruồi để đón tiếp sự xuất hiện của cậu, một nhát đập bạp con ruồi đầu to như cậu xuống đất.

Trong lúc thời kì dậy thì của cậu chủ còn kéo dài vô tận, tính tình cáu kỉnh như thế, chuyện cậu Chung Quốc là bạn trai cũ của đối tượng xem mắt mình, không nên mồm năm miệng mười làm gì, ít nhất là trước khi phát lương tháng này, cậu sẽ kéo dài khóa mồm của mình lại.

Ừm ừm, cứ làm như thế đi.

Cậu ôm chồng bát chuẩn bị cho vào máy khử trùng, ngoảnh đầu lại mới phát hiện cậu chủ đã đứng tựa vào cửa kính nhà bếp, uể oải nhìn mình chẳng biết từ khi nào.

"Cậu...cậu chủ? Sao cậu có thể vào nhà bếp chứ? Chỗ này không phải nơi cậu nên vào đâu".

Anh nhìn thẳng vào cậu, như dùng ánh mắt giải phẫu con ếch chỉ biết rửa bát, nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên cất tiếng, "Cầu hôn. Phải làm như thế nào?".

"Hả?!".

"Tôi muốn cầu hôn, nên làm như thế nào?".

"Cậu đang hỏi em sao?".

Anh nhướn mày lên, không nói gì.

"Muốn cầu hôn trước tiên phải có nhẫn".

"Mấy cara?".

"Càng lớn càng tốt há? Càng lớn xác suất thành công càng cao nha".

"...".

"Sau đó là hoa tươi!".

"Mấy bông?".

"Chỉ cần không phải là hoa cắm trên bãi phân trâu thì càng nhiều càng tốt! Càng nhiều tỉ lệ bị từ chối càng nhỏ nha!".

"....".

"Tiếp đó là pháo hoa!".

"....Mấy đợt?".

"Một đợt, một đợt là đủ rồi! Một đợt là có thể khiến toàn bộ tất cả các mĩ thụ cam tâm tình nguyện dịu người vào lòng cậu chủ rồi!".

"....".

"Cuối cùng, cũng là then chốt nhất, khi pháo hoa bay lên chỗ cao nhất thì hãy pờ-rô-mít kít (promise kiss >3<)

"... Kéo thẳng lưỡi ra rồi nói!".

"Cậu chủ, cậu đã tiến tới mức cầu hôn rồi sao? Tại sao? Với cậu chủ, cậu Chung Quốc tốt như thế thật sao?". Tốt hơn cậu và tổng quản bảo mẫu à?

"Vì tiện".

"...".

Tiện?

Không lẽ cái cậu Chung Quốc kia còn tiện hơn tổ hợp hoàng kim cậu và tổng quản bảo mẫu?

Xốc cái túi Doraemon to hàng độc cậu chủ mua tặng lên lưng, Phác Chí Mẫn không chịu thua, thề phải tiện hơn cái cậu Chung Quốc kia gấp trăm lần.

Đẩy xe đồ ăn sáng, Phác Chí Mẫn sửa lại cổ áo ren của mình, mỉm cười gõ cửa phòng cậu chủ.

"Cậu chủ. Chào buổi sáng, dậy đi nào".

"...Ừ". Giọng nói khàn khàn uể oải của người đang nằm bẹp trên giường bay ra từ trong phòng.

"Cậu chủ, mặt trời đã đốt nóng mông rồi đó".

"....".

"Cậu chủ, cần em vào hầu cậu mặc áo quần không?".

"Đứng ở ngoài!!".

Cậu mếu máo, chẳng biết từ lúc nào anh đã không cho cậu vào phòng giúp mặc quần áo nữa, chê cậu rề rà, hay là khiến anh khó chịu chỗ nào rồi? Có phải anh đã ghét cậu vì thiếu tiện lợi từ lúc đó không?

Hồi lâu sau, cửa phòng bị cậu chủ mở ra, anh đã mặc được cái quần ngủ vào nhưng vẫn đi chân trần, vừa lộn xộn cài cúc áo sơ mi, vừa khép mắt ngáp vò mái tóc rối bù.

Thấy cậu nhìn mình mỉm cười chói sáng 100%, cái miệng đang ngáp cũng cứng đờ ra, đá vào cái xe thức ăn cậu đẩy tới.

"Cái gì đây?".

"Room services (dịch vụ phòng) đó! Sao nào? Có thấy rất tiện không?".

"....".

"Để em đẩy vào, để em đẩy vào nha!".

Anh chẳng thèm lên tiếng, nghiêng người mặc cho cậu muốn làm gì thì làm, quay người cầm ly thủy tinh trên bàn uống nước.

Cậu loay hoay vừa mới cắm xong bông hồng còn đẫm sương, quay lại đã thấy ngay một hình ảnh quyến rũ, dòng nước lọc đang trượt xuống theo yết hầu đang chuyển động của cậu chủ, lướt qua bộ ngực nơi cổ áo mở rộng, cuối cùng chảy xuống phần bụng như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi.

"Cậu....cậu chủ...cậu ướt rồi. Giấy... giấy của cậu đây...".

Cậu không dám nhìn thẳng vào anh, ngượng ngùng ngoảnh mặt đi, nâng giấy lên. Nhưng anh mãi không đưa tay lấy mà ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ thả cho phần bụng rắn chắc của mình lượn lờ trước mặt một đứa háo sắc như cậu, hiển nhiên hãy còn trong trạng thái mông lung lúc mới ngủ dậy. Muốn lừa muốn gạt thì nhân lúc này đi!

"Cậu chủ, em giúp cậu lau được không?".

"Hả? Ừ". Anh đảo mắt nhìn cậu, đờ đẫn đáp.

"Vậy em lau nha".

"Ừ...".

Bàn tay run run xoa lên phần bụng đàn ông rắn chắc, bao nhiêu đóa hoa hướng dương nhỏ bé trong lòng Tuấn Chung Quốc nở bừng.

Ôi mẹ ơi, sờ được rồi! Cảm giác chạm vào da của cậu chủ tuyệt quá. Ừm, thế là không tốt rồi, không biết là ai đang room services ai rồi, nhưng mà, đúng là sờ vào thích thật, giống như có lớp lụa bọc ngoài chocolate đen thơm thoang thoảng, không biết vị có tuyệt như vậy không.

Khóe miệng bất giác nâng cao lên, cậu di chuyển chậm rãi như bị chocolate mê hoặc.

"Cậu đưa đầu qua đây làm gì đó?".

"Bốp".

Con rồng độc ác ngủ say đã tỉnh táo rồi, người hầu nhỏ bé trong nháy mắt bị đánh bay.

Mặt mày oan ức, cậu vội vàng thanh minh, "Cậu...cậu chủ, cúc áo sơ mi của cậu cài nhầm rồi. Em chỉ muốn giúp cậu cài lại thôi mà".

Anh nhìn lướt qua cái áo sơ mi trên người mình, "Qua đây".

"Lại muốn đánh em ạ?".

".... Cài cúc áo!!".

"À à! Em tới đây!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net