chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[CHƯƠNG10]

Kim Mân Thạc thật sự ngạc nhiên trước sự thay đổi nhanh như chong chóng của cậu. Khi vừa mới bước vào, hắn đã thấy khuôn mặt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của cậu,rồi khi tới gần hắn,cậu không những không hành lễ với hắn mà còn hỏi ngược lại hắn là ai,sau khi biết được hắn là hoàng đế,cậu có đôi chút sợ sệt cúi người giả vờ ủy khuất mà xin tha tội,rồi khi biết hắn không giết người,cậu lại vô tư ngồi uống trà.Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy biểu cảm của cậu khiến hắn không thể rời mắt được.Khi cậu đồng ý lấy Ngô Thế Huân,hắn lại thêm ngạc nhiên đồng thời lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Ngạc nhiên là vì cậu hỏi Ngô Thế Huân có...giàu không,chẳng lẽ cậu ham muốn vinh hoa phú quý trong khi phủ tể tướng cũng ngang ngửa phủ vương gia? Tiếc nuối là vì cậu đồng ý lấy Ngô Thế Huân một cách nhanh chóng,nếu được,hắn muốn ở bên cậu thật lâu. Tại sao hắn không sớm biết tể tướng có người con trai khuynh quốc khuynh thành dung mạo tuấn mỹ,tính cách lại thú vị như cậu. Nếu biết,có lẽ hắn đã...ai...đều là số phận...

-Tiểu La tử!

-Nô tài có mặt!

-Tìm sứ giả và nói rằng Tứ thiếu gia của tể tướng Lộc Nhạc Phùng đã chấp nhận lời cầu hôn. Hẹn Nhị vương gia một tháng nữa cử hành hôn lễ tại Đông Thiên quốc,mong sứ giả mau sắp xếp!...

Ta thật sự là đã ham vinh hoa phú quý tới hết thuốc chữa,nữ,nam nhân ngày xưa rất sợ bị ép hôn,thậm chí còn tự vẫn. Có ai như ta không? Hoàng thượng chỉ nói có mấy câu mà ta đã đồng ý lấy tên đó không kịp suy nghĩ nhiều rồi. Mà thôi kệ đi,hy sinh tình yêu để được vinh hoa phú quý còn đỡ hơn vì ta mà nhiều người "đi đầu thai". ( chú thích: bố chính chỉ mới 18 nên tư tưởng còn thơ ngây ^^ ")

-Tiểu Lộc,mọi việc sao rồi?

Mới đó mà đã ra tới đại sảnh,Phụ thân ta đang đứng ngồi không yên,có thể thấy ông ta rất yêu thương thân xác này,aizzz...thật có lỗi.

-Phụ thân,ta đã đồng ý lấy Nhị vương gia Tây Lăng quốc!

-Cái gì? Hoàng thượng đã nói gì mà con đồng ý nhanh như vậy?

-Ô...phụ thân à,hoàng thượng nói nếu ta không lấy Nhị vương gia Tây Lăng quốc có khả năng chiến tranh sẽ xảy ra,mà như vậy sẽ có rất nhiều người phải chết.Ta không muốn vì một mình ta mà mọi người phải chết oan uổng như vậy!

-Tiểu Lộc...

Ta cúi đầu cố gắng nhéo đùi để nhỏ ra vài giọt nước mắt ủy khuất, chỉ là đi lấy 'chồng' thôi mà.

-Hoàng thượng nói một tháng sau sẽ cử hành hôn lễ!

-Thật sự không hối hận chứ Tiểu Lộc? Nếu con cảm thấy hối hận ta sẽ đi cầu xin hoàng thượng...bây giờ vẫn còn kịp!

-Ấy...phụ thân...ta đã quyết định như vậy bây giờ làm sao có thể nuốt lời? Vì lợi ích của quốc gia,ta sẵn sàng hy sinh...

-Tiểu Lộc,phụ thân thật có lỗi với con! Ta biết làm sao đây?

-Ta chỉ cần phụ thân thành tâm chúc phúc cho ta nơi xứ lạ,như vậy là ta đã mãn nguyện rồi!Thêm nhiều châu báo làm của hồi môn nữa,hắc hắc...

-Được rồi,con về trước đi,ta có công việc,không về cùng con được! Ta sẽ chuẩn bị thật tốt cho hôn lễ của con,sẽ làm cho con trở thành 'cô dâu' đẹp nhất,hạnh phúc nhất!

-Lòng tốt của phụ thân,ta vô cùng cảm kích,Tiểu Lộc xin phép về trước!

-Ân!

Ta cúi đầu chào lễ phép rồi nhanh chóng đi ra xe ngựa về phủ. Mệt chết đi được,phải đánh một giấc lấy lại tinh thần thôi....

---------------------

Bảy ngày sau...tại Tây Lăng quốc

-Vương gia,có thư!

-Đưa cho ta! Ngươi ra ngoài đi!"Nhị đệ,có tin của sứ giả nói rằng Tứ thiếu gia của tể tướng Lộc Nhạc Phụng đã nhận lời cầu hôn,hẹn một tháng nữa cử hành hôn lễ tại Đông Thiên quốc,đệ mau chóng lên đường sang Đông Thiên quốc,mọi việc ta đã sắp xếp chu toàn"

-Hừ...

Quả nhiên hoàng thượng đã có tính toán từ trước,hắn từ khi nào trở thành con rối trong tay hoàng thượng rồi? Hắn cứ tưởng nam nhân kia sẽ từ chối,nào ngờ...Thành thân ư?Được thôi,hắn vì đất nước mà làm vật hy sinh,nam nhân kia sẽ làm vật hy sinh của hắn.cậu ta sẽ phải chết.

-Vương gia,thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ!

-Tốt,mau nói!

-Lộc Hàm là con rơi của tể tướng Lộc Nhạc Phùng,mẫu thân của cậu ta qua đời lúc hai tuổi nên Lộc Nhạc Phùng đưa cậu ta về phủ tể tướng để nuôi dưỡng. Thân thể của cậu ta từ nhỏ đã rất yếu ớt nên thường xuyên mang bệnh,lại sống cách biệt không dám ra ngoài. Tháng trước nghe nói bị xô ngã xuống hồ suýt tử nạn,khi tỉnh lại thì không còn nhớ gì nữa.

-Tiếp tục điều tra cho ta!

-Thuộc hạ đã biết!

Yếu ớt? Như vậy càng tốt,hắn sẽ mượn cơ hội giết cậu ta rồi nói rằng cậu mang bạo bệnh mà qua đời. Hôn nhân đối với hắn không quan trọng,tình yêu lại càng không (tác giả: đến lúc biết yêu rồi thì cho nhà ngươi chết,hé hé...).

Đối với hắn,đất nước mới là tất cả,vì đất nước,hắn sẵn sàng hy sinh tình yêu.( chương này ngắn,qua chương sau 2 nhân vật chính sẽ gặn nhau trong một hoành cảnh...cực biến thái)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net