chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[CHƯƠNG 15]

Ta về đến biệt viện cũng đã gần chiều tối,đợi khi ăn uống no đủ ta bắt đầu kể lại mọi sự việc cho Vân Đình nghe,nàng ta có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ thiếu gia cao quý của mình lại có thể làm ra những việc kinh thiên động địa như vậy.

-Thiếu gia,nếu mà để mọi người biết được chuyện này chúng ta chỉ có nước đào hố chôn mình thôi! Nhỡ người ta tìm đến chúng ta trả thù thì sao?

-Ai...ngươi quá lo xa rồi,dầu gì ta cũng sắp lấy 'chồng' bên tận Tây Lăng Quốc,hắn làm sao biết ta ở đâu mà trả thù chứ,khả năng hắn tìm được ta chỉ có 1% thôi!

-Nhưng mà thiếu gia làm vậy cũng thật quá đáng,nô tì có chết cũng không dám cởi áo người ta,lại còn...lại còn...cắn cổ người ta nữa!

-Vân Đình ơi là Vân Đình,sau này ngươi lấy chồng rồi ngươi sẽ biết những việc ta làm hôm nay chỉ là con kiến cọng cỏ. Chẳng lẽ sao này ngươi không cởi áo cho trượng phu của ngươi ư? Thậm chí còn ăn hắn luôn chứ đừng nói gì là cắn!

-A...thiếu gia thật xấu,sao lại nói những chuyện tế nhị như vậy chứ!

Cái gì đây? Một bọn ngây thơ?

Nhắc lại chuyện Tây Sương lâu,lúc ta vừa ra khỏi cửa đã vội tìm dây buộc lại tóc nếu không thì...bể chuyện như chơi. Thời gian sung sướng của ta cũng không còn nhiều,hưởng thụ trước rồi mọi việc còn lại tính sau.

......

Hoàng cung Đông Thiên quốc

-Người đó chính là Nhị vương gia của Tây Lăng quốc? Màu tóc quả rất đặc biệt!

-Chàng thật là anh tuấn bất phàm!

-Suỵt,người ta sang tận đây để cầu hôn Lộc Hàm vương gia đó đó!

-Lộc Hàm vương gia là ai?

-Chính là con trai thứ tư của ngài tể tướng

-Vị thiếu gia kia thật là may mắn,được một vương gia anh tuấn phi phàm như vậy đến cầu hôn!

-Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu,nghe nói cuộc hôn nhân này mục đích chính là để liên kết hai nước!

-Xì,nếu là chàng đi cầu hôn thì dù là vì mục đích gì ta cũng cam lòng!

-Ngươi nằm mơ à? Người mà chàng cầu hôn không phải hạng cung nữ thấp hèn chúng ta,an phận giùm đi!

-Ta chỉ là nói giỡn thôi mà!

-Coi chừng cái mạng của ngươi đó,mau làm việc đi!

Màu tóc của Ngô Thế Huân khác với mọi người vì thế mà trên đường đi tham kiến hoàng đế Đông Thiên quốc đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của các cung nữ và thái giám.

Trở lại việc ở Tây Sương lâu,khi xuống thanh toán tiền hắn ngã ngửa khi nghe tú bà kể lại sự viếc hôm qua. Nam nhân chết tiệt kia dám bịa chuyện nói hắn xấu tính,dụ dỗ đệ đệ cậu ta vào kĩ viện mà thực tế,đó là đệ đệ của hắn,người dẫn hắn vào kĩ viện cũng là đệ đệ của hắn.

-Thưa ngài,hoàng thượng hiện đang ngự ở bên trong,mời ngài vào!

-Đa tạ!

Cánh cửa từ từ hé mở mang theo sắc vàng của nắng chiếu thẳng tắp xuyên qua người Ngô Thế Huân. Kim Mân Thạc ngồi bên trong thật sự bị hấp dẫn bởi mái tóc bạch kim như đang tỏa sáng kia. Qủa thật đúng như lời đồn, Ngô Thế Huân có vẻ đẹp của tiên nhân,thanh cao mà thoát tục,khi chất lại cao ngạo bất phàm,hắn làm cho người ta có cảm giác vô cùng xa xôi khó gần.

-Lần đầu gặp mặt,thần là Ngô Thế Huân,tham kiến hoàng thượng,hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

-Vương gia không cần đa lễ,mời ngồi!

-Đa tạ hoàng thượng!

-Vương gia đi đường xa chắc là mệt mỏi lắm? Xin mời dùng trà!

-Đã phiền hoàng thượng quan tâm,thần muốn trực tiếp vào vấn đề chính!

-Haha...không hổ danh là người Tây Lăng quốc, làm việc lúc nào cũng nhanh chóng và dứt khoát!

-Hoàng thượng khen quá lời rồi!

-Vậy vương gia dự định khi nào sẽ đến cầu hôn Lộc Hàm vương gia?

-Lộc Hàm vương gia?

-Là danh hiệu trẫm ban tặng cho hắn!

-...Nếu được,thần muốn đến cầu hôn cậu trong ngày hôm nay!

-Nhanh như vậy sao? Vương gia không định nghỉ ngơi trước à?

-Đa tạ hoàng thượng quan tâm,trước khi vào hoàng cung thần và đệ đệ đã dừng chân nghỉ ngơi ở Tây Sương lâu rồi! Thời gian cũng không còn nhiều,thần muốn tới cầu hôn trước,đồ sính lễ khoảng hai ngày sau sẽ được đưa tới.

-Nói vậy là vương gia một mình sang đây?

-Để đề phòng Mộ Dung Cảnh Phong biết được tin tức sẽ sai người đến tiêu diệt,thần và đệ đệ quyết định sang Đông Thiên quốc trước,những người còn lại sẽ cải trang thành thương nhân đem đồ sính lễ đến sau!

-Ra Vương gia đã có tính toán trước,vậy đệ đệ của vương gia đâu?

-Vẫn còn đang nghỉ ngơi ở Tây Sương lâu!

-Ừm...để trẫm sai người đưa đệ đệ của vương gia vào cung nghỉ ngơi,như vậy tiện hơn.Còn bây giờ, trẫm sẽ đích thân đưa vương gia đến phủ tể tướng để cầu hôn!

-Hoàng thượng đích thân đi cùng thần?

-Ân! Việc này rất quan trọng,cuộc hôn nhân của vương gia có liên quan đến hai nước,không thể để sơ suất!

Kim Mân Thạc miệng nói là vì hai nước nhưng thật ra trong lòng hắn lại là vì muốn gặp Lộc Hàm nên mới đề nghị đi cùng. Đã lâu hắn không được nhìn thấy khôn mặt mang nhiều nét biểu cảm đáng yêu của cậu,lòng hắn quả thật có chút nhớ nhung,vì vậy chuyện hôm nay chính là một cơ hội tốt để hắn có thể đến gặp cậu.

Ngô Thế Huân chăm chú nhìn nét biểu cảm trên mặt Kim Mân Thạc,nếu hắn đoán không lầm nhất định hoàng đế Đông Thiên quốc là muốn gặp nam nhân kia nên mới đề nghị đi cùng hắn. Ngồi trên xe ngựa để đến phủ tể tướng,hắn không nghừng suy nghĩ,nam nhân kia rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thể làm cho Kim Mân Thạc nôn nóng muốn gặp như vậy?

-Hoàng thượng,thần nghe nói Lộc Hàm vương gia từ nhỏ đã rất yếu đuối,suốt ngày đau bệnh, chẳng biết có phải như vậy không?

-Trẫm cũng nghe mọi người nói như vậy,nhưng khi gặp cậu ấy rồi thì trẫm lại thấy cậu ấy hoàn toàn trái ngược với lời đồn! Cậu...là một người rất thú vị!

-Thú vị?

-Gặp Lộc Hàm rồi Vương gia sẽ biết!

Phủ tể tướng...

-Thiếu gia! có chuyện lớn!

-Ưm...ta đang ngủ,đừng có rống vào tai ta như vậy!

-Thiếu gia,đừng ngủ nữa,có chuyện lớn xảy ra rồi!

-Chuyện gì mà lớn hơn chuyện ngủ chứ,để ta ngủ xong rồi tính!

-THIẾU GIA,CHÁY NHÀ RỒI,MAU CHẠY ĐI THÔI!

-Cháy? Cháy ở đâu? Bớ người ta cháy nhà!

Nghe Vân Đình la hét cháy nhà,ta lập tức mở to hai mắt vọt như bay ra khỏi nhà chính,không ngờ vừa ra tới cửa đã đụng phải hai khuôn mặt...

Hình như rất quen

Không phải,rất rất quen

Không,là đã quen

MÁ ƠI! Chính là hoàng thượng và...và...mụ nội nó,tại sao tên hỗn đản tóc trắng cũng có mặt ở đây? Chẳng phải ta đã tình toán rất kĩ kha năng gặp lại hắn chỉ có 1% thôi sao? Tại sao 1% đó lại đến nhanh như vậy? Ta,Hoàng thượng và tên hỗn đãn tóc trắng mắt to trừng mắt nhỏ.

-Là ngươi!

-Là ngươi!

Tại sao hoàng thượng cũng trừng ta?

-Thiếu gia,không được để bộ dạng như vậy mà chạy ra ngoài!

OMG,ta đang một bộ dạng khô thể nào lôi thôi hơn được nữa.

-A...! Không được nhìn ta!

Ta vội nắm tay Vân Đình chạy thục mạng vào trong nhà

-Vân Đình,là tại ngươi,ai bảo ngươi la cháy nhà hả?

-Vì...Vì...thiếu gia ngủ như chết,chỉ có cách này mới gọi thirus gia dậy được thôi!

-Vậy tại sao hoàng thượng lại có mặt ở đây? Và còn...má ơi tại sao tên hỗn đãn tóc trắng kia cũng có mặt?

-Thiếu gia,nô tì cũng rất kinh ngạc,người nam nhân tóc trắng đó chính là...là...Nhị vương gia Tây Lăng quốc đến cầu hôn thiếu gia!

-Cái gì? OH MY GODDDDDDDD !!!!

Tiếng thét cổ quái của cậu vang khắp biệt viện, KimMaan Thạc không khỏi mắc cười,tiếng cười càng lúc càng to. Ngô Thế Huân khuôn mặt càng lúc càng quỷ dị,trong đầu không nghừng hỗn loạn hàng ngàn hàng vạn câu hỏi " tại sao nam nhân hắn sắp cưới lại là tiểu yêu tinh hôm qua? Tại sao cậu ta không giống như những gì Thanh Long điều tra,tại sao...?

-Vương gia đã thấy chưa? Trẫm nói Lộc Hàm rất thú vị!

Kim Mân Thạc thật sự rất buồn cười, cậu ham ngủ đến mức nha hoàn phải hét có cháy nhà mới ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài,bộ dạng còn đang buồn ngủ của cậu trông rất đáng yêu,cả thân hình cậu cũng rất thu hút ,ẩn sau bộ đòi ngủ là làn da trắng như bạch ngọc.Bất giác,hắn cảm thấy vô cùng ghen tị với Ngô Thế Huân.

--------
[Tình hình của ta hiện tại tóm gọn trong bốn chữ HẾT SỨC BI THẢM. Người mà ta hạ dược,người bị ta cắn cổ,người bị ta vẽ bậy lên mặt chính là Nhị vương gia Tây Lăng quốc-Ngô Thế Huân ,chính là lão công tương lai của ta. Cmn,khẳng định lần này nguy cơ chết không toàn thây là rất rất cao. Bây giờ ta thấy tính mạng của mình thật sự là lâm nguy,càng ngày càng căng như dây đàn,chỉ cần "phựt" một cái...

Ô~ tình hình là sau khi chỉnh chu thay y phục xong,chúng ta ba người ngồi hội bàn tròn trong đình đối mặt với tên hoàng đế đang cười đến sái quai hàm và khuôn mặt của quỷ sứ đang đòi mạng của Ngô Thế Huân.

-Hoàng Thượng,có cần ta lấy móng ngựa đóng lại hàm răng cho ngài không? Ngài cười sắp rớt luôn cả hàm răng ra ngoài rồi kìa!

-Hắc...trẫm...không cần!

-Đột nhiên đến biệt viện của người ta để làm gì?

-Đương nhiên là để bàn chuyện cầu hôn cho ngươi rồi!

-Hoàng thượng,tể tướng đã trở về!

-Ngươi lui xuống đi! Vương gia,nếu tể tướng đã trở về rồi thì chúng ta mau đến chính điện để nói chuyện cầu hôn!

-Hoàng thượng có thể đi trước được không? Thần có một vài việc muốn nói với Lộc Hàm vương gia !

-À...thôi được! Vậy trẫm đi trước,xin cáo từ!

Kim Mân Thạc rời khỏi đình nhưng tâm trạng có hơi khó chịu,còn ta...trờii ơi,đừng có bỏ ta một mình với tên ác ma này chứ,nhìn xem,nhìn xem,kia chính là quỷ sứ tới đòi mạng,mau cứu người a !

-Ngươi là ai?

Hắn cất tiếng nói âm lãnh như hàn băng ngàn năm đổ thẳng lên người ta. Hơ...hơ...dù sao đây cũng là địa bàn của ta,chắc hắn không ra tay giết người đâu nhỉ?

-Ngươi là ai?

-Ta là Lộc Hàm,hay còn gọi là Lộc Hàm vương gia !

-Không đúng! Người của ta điều tra nói ngươi là người yếu đuối, hay bệnh tật,không thể nào là ngươi được!

-Ngươi...Ngươi dám cho người điều tra ta?

-Mau trả lời câu hỏi của ta!

-Hừ...đó là lúc trước,bây giờ thì ta khỏe mạnh lại rồi,nếu không ta làm sao bức ngươi lên giờng chứ...ách!

-Ta phải giết ngươi!

-Ế...ta sắp thành 'lão bà' của ngươi rồi đó nha,ngươi dám giết ta ngươi hả? Đồ sát nhân!

-Ngươi...!!!

-Ta...hôm đó chỉ là do ta quá tức giận thôi,xí xóa nhé cho ta nhé?

-Ta sẽ nói cho phụ thân của ngươi biết,hôm qua ngươi bỏ dược ta!

-Ấy...đừng nói,nếu phụ thân biết ta ra ngoài chơi thì toi!

-Như vậy ta lại càng nên nói cho ông ấy biết!

-Đừng mà...Ta cầu xin ngươi đó!

-Ta sẽ không nói!

-Thật hả?

-Với hai điều kiện!

-Ách...ngươi...

-Ngươi không đồng ý phải không? Vậy bây giờ ta sẽ đi nói cho phụ thân ngươi biết hôm qua ngươi làm gì ta!

-Ấy đừng...,ta chấp nhận hai điều kiện của ngươi,mau nói đi!

-Thứ nhất,xin lỗi ta một trăm lần vì chuyện hôm qua,thứ hai,ngươi sắp thành 'nương tử' của ta nên ngươi phải nhất nhất nghe lời ta,một ý cũng không được cãi lại!

-Một trăm lần? Ngươi điên hả? Làm sao ta nói nổi?

-Không nói nổi thì viết giấy!

-Đồ độc ác! Ngươi là đồ độc ác!

-Không bằng ngươi ngày hôm qua!

-......

Sau khi bàn chuyện cầu hôn,tên ác độc kia đòi ở lại phủ tể tướng,phụ thân của ta lại càng hí ha hí hửng mà gật đầu đồng ý.

Chính điện,phủ tể tướng...bàn ăn...chúng ta 7 người: Phụ thân,hoàng thượng,lão công tương lai của ta,đại ca,hai tỷ tỷ cộng thêm ta.

-Vương gia cứ tự nhiên ở đây nghỉ ngơi! Cạnh bên nhà chính của tiểu Lộc còn một phòng trống,nếu không chê xin mời đến ở tạm!

-Phụ thân,không nên...

-Nghĩa phụ...hôm qua Lộc Hàm...

-Ấy...Thế Huân,món này rất ngon,ngươi mau ăn đi!

tên khốn kiếp dám đem chuyện hôm qua ra khống chế ta.chờ đó,ngươi chờ đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net