1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người nói Oh Sehun là một nhị thế tổ, gã cũng không giận, cười cười, thở ra một hơi thuốc thật dài, nói, nhị thế tổ có gì không tốt, này chứng minh của cải nhà tôi phong phú. Còn có gì làm người ta vui vẻ hơn điều này?

Cho nên mới nói, Oh Sehun cũng nổi tiếng cuồng ngạo.

Ông nội từng là thị trưởng thành phố S, bà nội gã làm phó chủ tịch hội phụ nữ nhiều năm liền, cha gã là chủ tịch công ti bất động sản lớn nhất thành phố S, nhà mẹ đẻ gã có một chuỗi khách sạn liên hợp khắp toàn quốc

Gia thế như vậy, tại nơi này cũng coi như hiển hách.

Vì thế nhị thế tổ Oh Sehun ở trong chờ đợi nóng bỏng của một nhà già trẻ, ngậm khóa vàng mà sinh ra

Cô gã nói: mệnh Oh Sehun tốt, tinh mắt, khi đầu thai nhất định là đã soi đèn pin mới tìm được nhà này.

Dì gã nói: đã tìm cao nhân tính cho Oh Sehun một quẻ, đây là mệnh đại phú đại quý, cho nên, chúng ta không thể bạc đãi nó. Ai dám khi dễ nó, liền cho hắn đẹp mặt.

Mẹ gã nói: được rồi được rồi, mọi người cũng đừng thổi phồng nó nữa, nó cái gì cũng không phải, chỉ là tâm can bảo bối của Lee Miyeon chị thôi.

Bà nội gã đã sớm mua đủ bộ trang sức vàng, tại lễ trăm ngày của Oh Sehun, trên tay trên chân trên cổ gã, tất cả đều là ánh vàng rực rỡ. Tên nhóc kia lười biếng mà tựa vào sô pha, hơi ngẩng đầu về phía máy ảnh, biểu tình này của gã bị người một nhà nói đây là biểu thị tương lai gã ắt thành quý nhân.

Vì thế, một Oh Sehun ngây thơ hồn nhiên, trong quá trình trưởng thành dần trở thành ngạo mạn, bá đạo, ích kỷ.

Khi gã hai tuổi, gã kéo tóc chị họ con cậu, bé con đau khóc hơn nửa ngày, bà gã ôm cháu trai vàng ngọc vào ngực, vỗ mông thịt của gã nói, tiểu bại hoại, sao lại nghịch ngợm thế hả. Bà đánh đòn nha, ôi ôi, tiểu bại hoại, sao lại đánh mặt bà, được được được, bà không đánh cháu không đánh cháu. Đùa cháu thôi! Ha ha ha... Bà nói này Tình Tình, Sehunie là em, cháu nhường cho em chơi, kéo cái mái tóc thì có đau bao nhiêu, nhìn cháu khóc kìa, thật không có tiền đồ. Nhìn xem, dọa em cháu rồi kìa, thật là. Nào, Sehunie, chúng ta không chơi cùng chị nữa, bà đem cháu đi xếp hình, được không?

Khi gã ba tuổi, Oh Sehun nhìn bạn bè mang túi sách đi nhà trẻ, cũng ồn ào đòi đi. Sau khi đi một lần, Oh Sehun không đồng ý, nói thế nào cũng không chịu đi nữa, hết khóc lại nháo, ông nội thở dài nói thôi kệ đi, trong nhà cũng không thiếu người trông, không đi thì không đi, bây giờ ở nhà trẻ cũng không thiếu chuyện không hay. Lại nói, ngồi xe đi đi về về cũng lo lắng, thôi thì chơi ở nhà đi! Gian phòng bên cạnh không phải người ta muốn bán sao, mua về làm thành cái phòng đồ chơi cho Sehunie chơi vài năm đi, đợi lớn một chút rồi tính.

Khi gã năm tuổi, khách đến nhà tặng lễ mừng, Oh Sehun đem đứa cháu nhà người ta đánh cho máu mũi chảy ròng, tiếng khóc chấn động khiến cho cô gã đang chơi mạt chược phải bỏ bài, sốt ruột hốt hoảng chạy đến, vừa chạy vừa kêu, ai trêu Sehunie khóc, muốn chết sao? Đến phòng khách mới thấy, vị khách già một bên lau máu mũi cho cháu nội, một bên đánh mông nó, ai bảo cháu nghịch ngợm, xứng đáng, những thứ này đều là đồ chơi của anh trai, sao lại có thể tranh với anh hả. Thật là đứa nhỏ hư, nhanh, mau nhận lỗi với anh. Ngài Oh, thật sự xin lỗi, Lượng Lượng nhà tôi không hiểu chuyện, làm Sehun sợ rồi. Tôi thay nó giải thích với ngài, thật là, ngài xem, làm ồn ào thế này, ôi, tôi cũng không biết nên nói thế nào cho phải. Cô gã vỗ ngực, thở một hơi, nói, làm con sợ muốn chết, còn tưởng là Sehunie khóc, không có việc gì không có việc gì, vào nhà tiếp tục đánh, ôi, bài kia của tôi là tự tiếp đấy, các người cũng đừng có không tính nhé.Khi bảy tuổi, Oh Sehun học lớp một, bởi vì lên lớp nghịch ngợm gây sự bị cô giáo trẻ dùng bút bi gõ vào lòng bàn tay một cái, về đến nhà, Oh Sehun đem chuyện này nói cho mẹ nghe. Ngày hôm sau, cô giáo từ trong phòng hiệu trưởng khóc chạy ra, nghe nói là bị điều đến vùng sâu vùng xa dạy học. Lúc gần đi, còn phải đứng trước mặt một đám nhóc con giải thích với Oh Sehun.

Khi mười tuổi, Oh Sehun bị bạn bè cười nhạo vì điểm thi thấp, giận dỗi mà về nhà tố cáo với cha mẹ. Vài ngày sau, mấy đứa chê cười gã đều bị chuyển tới ban khác. Trong những cuộc thi sau này, dù hắn trốn học chơi game mà không tới, bài thi của gã vĩnh viễn vẫn đạt tiêu chuẩn.

Mười ba tuổi, Oh Sehun vừa lên năm nhất sơ trung, đã thành "đại ca" nổi tiếng trong trường, bên dưới còn vô số "tiểu đệ", dù đi đến đâu, phía sau đều có cả đống người. Oh Sehun cảm thấy rất có thể diện.

Mười lăm tuổi, Oh Sehun thích một nữ sinh hơn gã hai tuổi, ngày nào cũng chạy đến trường trung học quấy rầy con người ta, có vài tên côn đồ nhìn gã không vừa mắt, thừa dịp tối trời trùm bao tải đánh gã mấy gậy. Liền thành một cái trọng án ở địa phương lúc đó, sau gần ba mươi sáu giờ đã phá được án. Tám học sinh trung học tham gia vụ án này toàn bộ đều phải vào trường giáo dưỡng. Oh Sehun nằm trên giường bệnh nghe được tin vẫn chưa hết giận, tiêu tiền mua vài người trông coi trường giáo dưỡng kia, lấy danh nghĩa đi thăm vào tự mình đánh cho nhưng kẻ kia kêu cha gọi mẹ.

Khi gã mười bảy tuổi, Oh Sehun dẫn đám đàn em đánh nhau với một bang phái nhỏ trong địa phương ở bên ngoài KTV, sau đó bị bắt vào đồn cảnh sát, cha gã xanh mặt lĩnh người về. Sau khi trở về, Oh Sehun ăn cái tát đầu tiên trong đời. Điều này làm bà gã đau lòng đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ với con trai. Cô gã an ủi vỗ vỗ bả vai cha gã, khuyên nhủ thấm thía: "Anh, anh cũng đừng gấp gáp, Sehun cũng trưởng thành rồi, đánh cũng không phải biện pháp, em thấy, chỉ cần nó về sau không giết người phóng hỏa, buôn lậu thuốc phiện, haiz, tóm lại là không làm việc phạm pháp, những cái khác cứ mặc nó thôi. Nhà chúng ta có gì mà không lo được đâu."

Từ đó về sau, trong lòng Oh Sehun có một cái mốc, chỉ cần không phạm pháp, dù gã có lật trời cũng là chuyện đánh rắm.

Oh Sehun tốt nghiệp đại học xong, cha gã an bài gã vào công ty, đi chín về năm. Được nửa tháng, tiểu thiếu gia đã hết sạch kiên nhẫn.

(đi chín về năm: công việc ổn định, sáng chín giờ đi chiều năm giờ về)

Không thèm xin nghỉ, gã liền đi theo vài thằng bạn du sơn ngoạn thủy, trong lúc đó, trợ lý gọi điện đến, gã một mực không nghe, chỉ cách ba năm ngày mới gọi cho người chiều chuộng gã nhất là bà nội để báo bình an.

Nửa tháng sau về đến nhà, bị cha gã mắng té tát, tính thiếu gia của gã nổi lên, cãi lại hai câu, cha gã giơ tay thiếu chút nữa đánh vào mặt gã. May mà cứu tinh bà nội đúng lúc xuất hiện, mới tránh được trận "bạo lực" này.

Sau đó, cả nhà cô gã dì gã đều đến đây, náo loạn vài giờ mới cho qua được việc này.

Sehun chỉ là một đứa nhóc choai choai, không hiểu chuyện, chờ vài năm nữa, chờ nó lớn thêm một chút, kết hôn rồi, liền ổn định. Trẻ con mà, làm sao chịu được nhiều trói buộc như thế.Sau đó Oh Sehun cứ đắc ý như thế, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới mà đi làm như thế.

Cha Oh Sehun nói: "Tên nhãi này chính là đồ ăn chơi trác táng điển hình!"

Mẹ Oh Sehun nói: "Sehunie nhà ta đẹp trai ghê!"

Cô Oh Sehun nói: "Sehunie là nhân trung chi long, tương lai chúng ta đều phải nhờ hắn cả đấy."

(nhân trung chi long: rồng giữa loài người, chỉ người tài giỏi, nổi bật)

Dì Oh Sehun nói: "Sehunie hiện tại chính là con rể vàng chạm tay có thể bỏng toàn thành phố đấy. Mọi người không biết chứ, mỗi lần con đi gặp mặt, một nhóm các bà các mẹ đều muốn con giúp mấy người đó giới thiệu Sehunie với con gái họ đấy."

Cậu Oh Sehun nói: "Sehun là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng chắc chắn sẽ nổi tiếng, tương lai không chừng còn là quý nhân đấy."

Chú Oh Sehun nói: "Không phải, để Sehun xuất ngoại du học vài năm, mấy đứa nhỏ, nên đi ra ngoài rèn luyện một phen cũng không có gì không tốt."

Bà Oh Sehun nói: "Sehunie là thịt đầu quả tim bà."

Cuối cùng, ông Oh Sehun gõ quải trượng đầu rồng, giương mặt than hắng giọng nói rằng: "Oh Sehun cũng đến tuổi lập gia đình rồi, tìm cho nó vài cô gái thích hợp, làm quen trước đi."

Vì thế, việc yêu đương của Oh Sehun liền bị đem lên mặt bàn.

Một câu "thích hợp" của cụ Oh nói rất nhẹ nhàng, nhưng khó cũng chính là ở một câu "thích hợp" này.

Thích hợp này cũng phải xét nhiều phương diện.

Một, bối cảnh gia đình, muốn tìm nhà xứng đôi với thân phận nhà bọn họ, trong thành phố này mặc dù không nhiều lắm, cũng vẫn có mấy nhà.

Hai, văn bằng học thức, cô gái này không chỉ phải có gia đình tốt, còn phải có tri thức tu dưỡng, tốt nhất văn bằng này còn phải là thật, đỡ sau này làm mất mặt nhà họ Oh bọn họ.

Ba, phẩm tính giáo dưỡng, điểm ấy cũng rất quan trọng, nhà họ Oh bọn họ muốn tìm cháu dâu tuyệt đối phải đủ tam tòng tứ đức, hiếu thuận cha mẹ chồng, quen quản việc quản gia, phải là người tốt nhất đốt đèn ***g cũng tìm không thấy.

Căn cứ vào ba nguyên tắc kia, Oh Sehun yêu đương vài năm rồi cũng không đem "người tốt nhất" nào về nhà.

Bản thân gã đối với việc này cũng không gấp, quan tâm làm quái gì mấy quy tắc, Oh đại thiếu gã chỉ nghe theo bản sắc đàn ông của bản thân, chỉ cần khuôn mặt dáng người ok, yêu đương cứ nói, em út cứ chơi.

Ngày Oh Sehun sinh nhật hai mươi sáu tuổi, gặp được một cô gái làm gã động tâm, bị gã tạm gọi là chân mệnh thiên nữ.

Mà chân mệnh thiên nữ này, vừa vặn đúng là Bae Irene.

Hôm đó sinh nhật gã, cả ông bà cha mẹ cô dì chú bác nhà gã đều kéo nhau tới thuyết giáo gã.

Sehunie, cháu đã trưởng thành rồi, nên nhanh chóng tìm một cô gái đứng đắn, nhanh nhanh để ông bà ôm chắt chứ.

Sehunie, con xem, hiện tại cháu với người ta yêu nhau, tối thiểu cũng phải qua lại vài năm, lại thêm vài năm nữa là đã ba mươi, haiz, việc này đừng trì hoãn nữa.Sehunie, không phải mẹ giục con, con xem, người bạn học của con năm nay vừa sinh thêm đứa thứ hai, còn con thì ngược lại, ngay cả bạn gái cũng không có, thật là làm mẹ tức chết.

Mọi việc nên như thế, từ từ...

Oh Sehun nghe mà lỗ tai phát đau, gã còn muốn một cái sinh nhật vui vui vẻ vẻ, giờ lại bị cả nhà nã pháo, này mà còn là sinh nhật gì nữa!

Từ trong bữa tiệc cả nhà tụ tập trốn ra, Oh Sehun lập tức ra khỏi cổng, lười phải nghe những lời lải nhải nghìn bài một điệu kia, hại gã cả ăn cũng không no.

Tìm một quán rượu ngồi xuống, vừa mới gọi xong đồ ăn đã thấy tên bạn Park Chanyeol không biết từ góc nào xông ra, nhìn gã cười âm hiểm.

Ông nội Park Chanyeol lúc còn trẻ là thủ hạ của ông Oh Sehun nhiều năm, quan hệ hai nhà cũng không tồi, đi lại thường xuyên. Park Chanyeol từ hồi còn cởi truồng đã cùng Oh Sehun đi gây sự khắp nơi, đến giờ đã là hai mươi mấy năm tình cảm, muốn nói hiểu biết của hắn đối với Oh Sehun, phải gọi là phóng cái rắm cũng biết là thơm hay là thối.


Oh Sehun không kiên nhẫn quay đầu đi, tiếp tục đùa nghịch di động, "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, không nói không rắm thì yên tĩnh mà ăn cơm của mày đi."

Park Chanyeol bình thường quen đùa nghịch cùng gã, cũng không so đo, đặt mông ngồi xuống đối diện, chọn vài món ngon nhanh chóng ăn.

"Không phải nói hôm nay mày ăn sinh nhật cùng mấy ông bà già sao, sao lại một mình chạy đến đây ăn mảnh?"

Oh Sehun vừa nghe hắn nhắc tới việc này liền nổi giận, đem những lời lải nhải vừa rồi thuật lại một lần, cuối cùng tổng kết lại một câu, "Đàn ông hai mươi sáu tuổi còn chưa kết hôn có phải đều nên bắn chết?"

Park Chanyeol cười rũ ra, vừa cười vừa nói, "Nhà mày quá phong kiến, anh trai tao đã ba mươi hai, ông bà già nhà tao còn chưa bao giờ nói ổng một câu."

Oh Sehun lắc đầu không thể tin, "Mẹ nó, thật hâm mộ anh trai mày."

"Với cái tiêu chuẩn cao như mặt trăng của nhà mày, mày có thể tìm được vợ mới là có quỷ."

"Đó là tiêu chuẩn của bọn họ, liên quan quái gì đến tao. Chỉ cần tao thích, quan tâm mấy tiêu chuẩn kia làm gì, cứ thế mang về nhà là được."

"Ha ha, không sợ ông bà già băm mày ra?"

"Muốn băm tao còn phải bước qua bà nội tao đã, một nhà còn trông vào tao nối dõi tông đường đấy, ai dám đụng đến tao?"

"Thôi đi, nhìn mày kiêu ngạo kìa. Nói thật, nhiều năm như vậy, mày thật chưa bao giờ coi trọng ai sao?"

Oh Sehun nghĩ nghĩ, từ con bé "mối tình đầu" kia đến giờ, tính tính cũng chưa đến mười ngón tay, gã ưa đùa giỡn, với phương diện kia cũng không phải thiếu hứng thú, nhưng lại không ưa nuôi tình nhân. Luôn cho rằng dạng phụ nữ gì cũng dễ như trở bàn tay, lên giường cũng đều là một cảm giác đó, dần dần cũng không ham thích. Chỉ khi nào có nhu cầu mới đi tìm vài cô, không bao lâu liền chia tay, cho nên mỗi lần yêu đương đều không lâu dài."Coi trọng thì cũng có, chỉ là chưa đến mức muốn đem về nhà. Bị một đứa con gái buộc lại có phải là ngốc không, khẳng định tao còn chưa chờ được kết hôn đã chán."

Park Chanyeol lườm gã một cái, "Quỷ phong lưu!"

Oh Sehun khinh thường mà hừ một tiếng, "Mày thì tốt hơn tao chỗ nào?!"

Park Chanyeol đột nhiên nghĩ đến cái gì, tinh thần tỉnh táo."Ha ha, tao nói này, nếu mày muốn tìm một cô có thể mang về báo cáo kết quả công tác, tao có biết một người."

Oh Sehun cau mày nghĩ, đầu óc tên này làm sao vậy, nói nãy giờ vẫn không hiểu, gã nói muốn tìm một cô khi nào?

"Bạn à, em gái này cũng không phải loại phổ thông đâu, không dám nói ngàn năm khó gặp, cũng là trăm năm mới tu thành, muốn suy nghĩ một chút không?"

Mẹ nó, ra là một bạch cốt tinh!

Oh Sehun lắc đầu, tỏ vẻ không tin. "Trong tay mày mà có mặt hàng tốt gì, hàng tốt mày còn có thể đem cho tao không, tao cũng không định ăn đồ thừa của mày."

"Sao có thể thế được, tao là có gan nghĩ xấu không có gan làm bậy, cọp mẹ nhà tao còn không lột da tao ra."

"A, không nhìn ra mày còn sợ vợ nha!"

"Không dông dài với mày, cô gái kia tao đã gặp rồi, khá tốt, là bạn học đại học của Joyie, mặc dù không thể gọi là khuynh quốc khuynh thành, cũng coi là chim sa cá lặn. Chủ yếu là khí chất kia tuyệt đối không thể chê. Gọi là cái gì ấy nhỉ, "yên lung hàn thủy nguyệt lung sa", đúng, chính là câu này, nếu đã thấy cô ấy, liền mặc kệ những nước kia trăng kia, cô ta vừa đứng đó, liền đẹp đến như mộng ảo vậy, như khói như lụa ấy, aiz, tao cũng không nói nữa, mày gặp sẽ biết."

( Khói ***g nước lạnh trăng ***g cát: Trích từ bài thơ Bạc Tần hoài của Đỗ Mục

Bạc Tần Hoài

Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa

Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia

Thương nữ bất tri vong quốc hận

Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa

— Bản Dịch của Trần Trọng San —

Thuyền Đậu Sông Tần Hoài

Khói trùm nước lạnh, trăng ***g cát

Thuyền đậu Tần Hoài, cạnh tửu gia.

Cô gái không hay buồn nước mất,

Bên sông còn hát Hậu Đình Hoa)

Oh Sehun run rẩy xoa da gà trên người, "Làm khó mày còn có thể nặn ra được một câu thơ."

Park Chanyeol ném chiếc đũa, dựa vào lưng ghế, sờ sờ cái bụng tròn xoe, "Cô ta cái gì cũng tốt, chỉ là mệnh không tốt lắm. Sinh ra ở nông thôn, trong nhà cũng không có tiền, vất vả cố gắng thi lên đại học cho rằng có thể đổi vận, ai biết lại bị phân đến quặng mỏ W, mày cũng biết chỗ kia đi, cái quặng mỏ ở ngoại ô thành phố ấy. Cho nên nói, đầu năm nay không có tiền không có quan hệ, muốn làm gì cũng khó. Mấy cái này còn không phải là một câu nói của mày thôi à. Tao nghe Joyie nói lúc vừa nhận được thông báo chuyện này, cô ta còn không thèm chảy một giọt nước mắt, có cá tính nha. Aiz, vốn tao không dám giới thiệu cho mày, nhưng Joyie cả ngày quấn lấy tao muốn tao tìm một người tốt chút giới thiệu cho cô ta, hai người là bạn tốt, cô ấy cũng không muốn nhìn bạn bè khó khăn, muốn giúp một chút. Tao nói, bạn bè của tao tùy cô ấy chọn, cô ấy lại đi coi trọng mày, nói điều kiện của mày tốt nhất, để Irene từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. Tao nói người nào mà không được, nhìn tiêu chuẩn của nhà mày đi, Irene không xứng đâu. Nhưng Joyie không nghe, nói cái gì mà hiện tại lưu hành cái gì mà motip tình yêu cô bé lọ lem, biết đâu mày lại thích. Liều chết liều sống quấn lấy tao muốn tao giới thiệu. Thế nào, bạn, muốn gặp hay không, mày nói một câu coi!Oh Sehun nghĩ thầm rằng bạn bè của gã cũng thật là tốt, ngay cả ý tưởng coi gã là rùa vàng cũng nói trắng ra như thế, loại làm quen này, ai còn dám đi! Oh Sehun nhăn mày, "Còn nói muốn tao mang về báo cáo kết quả công tác, người như vậy, tao làm sao đem về! Cửa còn chưa vào đến, đã bị mẹ tao đánh ra."

"Ha ha, cứ cái kiểu của nhà mày, người bình thường còn ai dám đến, mày còn định đi tìm con gái nhà thị trưởng thật đấy à? Mày nha, chủ yếu là còn chưa gặp Irene, bảo đảm mày gặp xong sẽ không nói thế, mẹ mày dù là lấy pháo ra nổ cũng không đuổi được mày ra."

Oh Sehun bị hắn chọc cười, cười cười nói: "Thực sự tốt đến như thế? Đi đi, vậy đi gặp xem, tao còn muốn nhìn xem khói này lụa này là bộ dáng gì."

Oh Sehun bên này mới vừa buông ly nước, đã thấy Park Chanyeol lấy điện thoại di động ra liên lạc với bạn gái, bảo lập tức đưa người đến quán cà phê gần đó.

Oh Sehun nhướng nhướng mày, "Động tác của mày cũng quá nhanh đi,sao phải vội vậy?"

Park Chanyeol liếc gã một cái, "Còn không phải là sợ mày đổi ý sao, sớm thấy sớm xong, hài lòng hay không là ý của mày, dù sao trách nhiệm của tao đã xong."

Oh Sehun nói: "Mày làm bà mối cũng quá thiếu trách nhiệm đi!"

"Tao còn chưa lấy tiền công mai mối đâu!" Park Chanyeol lau miệng, thúc gã nhanh chóng thanh toán, lại kêu gã đi sang quán cà phê bên cạnh.

Cảm giác lần đầu tiên thấy Bae Irene của Oh Sehun là, thực sự có chút rạo rực nha.

Cái gì gọi là "Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức" Oh Sehun xem như được lĩnh hội sâu sắc.

(Trích trong Kinh loạn li hậu, thiên ân lưu Dạ Lang ức cựu du thư, hoài tặng Giang Hạ Vi thái thú lương tể –. Có ý tứ là giống như phù dung mới lộ ra khỏi nước trong, tươi đẹp đầy chất phác, tựa như trang sức không hề được tạo hình, đẽo gọt. Tức là tự nhiên là vẻ đẹp hoàn mỹ nhất.)

Tóc buộc đuôi ngựa, mặt không son phấn, mặc một cái áo gió đơn giản thanh lịch, Bae Irene trông sạch sẽ thanh thuần như giọt sương mai vậy.

Oh Sehun sống hai mươi sáu năm, lần đầu tiên nhìn một người phụ nữ đến ngẩn người.

Park Chanyeol đẩy đẩy cánh tay gã, cười trộm, "Làm gì vậy, không chào hỏi đi!"

"A?" Oh Sehun lấy lại tinh thần, xấu hổ mà cười cười, "Ngại quá. Tôi là Oh Sehun, xin chào." Nói xong, vươn tay phải.

"Ha ha" Park Joy đứng bên cạnh Bae Irene nhịn không được cười ra tiếng, Park Chanyeol cũng phải đỡ trán, "Bạn à, có thể đừng như vậy được không, mày tưởng đang tiếp lãnh đạo đấy à?"

Mặt Oh Sehun thoáng cái đỏ thẫm, ngại ngùng thu tay về, khụ khụ hai tiếng, "Xin lỗi."

Gã cũng dọa người quá đi, bình thường dạng mỹ nữ nào còn chưa thấy, một Bae Irene thế mà có thể làm gã trở thành như vậy.

Đáng chết!

Park Chanyeol ở bên cạnh tiếp lời, "Irene, em đừng để ý, bạn của anh chỉ đang hồi hộp thôi, không có cách nào, nó còn chưa bao giờ thấy qua người đẹp như vậy đâu."Oh Sehun thật muốn lấy cốc cà phê trên bàn ném vào cái miệng rộng của hắn.

Trên mặt Bae Irene từ đầu tới cuối vẫn luôn mỉm cười thản nhiên, "Không sao. Xin chào, em là Bae Irene."

Oh Sehun không thể không thừa nhận mỹ nữ chân chính không chỉ khuôn mặt xinh đẹp, cả giọng nói cũng giống như hoàng oanh xuất cốc thanh thúy dễ nghe. Mà Bae Irene thực sự có thể gọi là một mỹ nữ tiêu chuẩn.

Nói xong, bốn người lần lượt ngồi xuống.

Park Joy cười nói: "Cũng không thể trách Oh Sehun như vậy, thật sự là Irene của chúng ta rất xuất chúng. Nhớ năm đó ở trường học, cô ấy chính là đệ nhất mỹ nữ toàn học viện danh xứng với thực, người theo đuổi xếp hàng từ ký túc xá tới tận ngoài cổng trường còn dư. Còn có người trường khác nghe tiếng đến gặp cô ấy, cũng không phải em khoa trương, Oh Sehun anh cũng thấy đấy, phàm là người lần đầu gặp Irene, đều phản ứng như vậy."

Bae Irene hơi quay mặt đi, rũ mắt gọi "Park Joy."

Biểu tình vẫn vân đạm phong khinh như vậy, xem ra khích lệ như này đối với cô mà nói cũng là bình thường như ăn cơm.

(mây nhạt gió nhẹ, đại loại là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net