3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đau đến nỗi cả hô hấp cũng lạnh lẽo, đau đến mức chết lặng tay chân, gã hầu như không thể cử động nổi nữa.

Xong rồi, gã triệt để xong rồi.

Dù gã nghĩ thế nào cũng không thể lừa được bản thân, đối với Kim Junmyeon, gã không phải thích.

Không phải thích, không phải, không phải...

So với thích còn hơn rất nhiều lần, gã yêu anh ta.

Tim Oh Sehun co rút đau đớn, gã tựa vào bên tường dùng sức hô hấp, cũng không thể áp chế được cảm giác này.

Mẹ, cái yêu chết tiệt này còn không phải chỉ một chút, sâu đến nỗi gã cũng không cách nào tưởng tượng được.

Nếu không phải, gã sẽ không đau đến thế.

Sống hai mươi mấy năm, gã còn chưa đau đến thế bao giờ.

Đau đến mức cái mũi cũng lên men, đau đến độ chết đi sống lại, giống như một đứa nhỏ yếu ớt rối tinh rối mù.

Lần đầu tiên cảm giác được, cũng khiến gã hiểu những lần nói yêu thương trước đây của gã đều là chó má.

Ai gã cũng không yêu, Bae Irene tính là cái đồ chơi gì, một cô gái theo đuổi vài ngày liền quên, cả thích cũng chưa tới.

Gã yêu một người, người kia gọi là Kim Junmyeon.

Vừa nghĩ tới tên người kia, cảm giác đau lòng lần thứ hai tràn ra.

Oh Sehun dùng sức hít hít cái mũi, hiện tại gã chật vật đến nỗi ngay cả bản thân cũng không nỡ nhìn.

Đầu dựa vào tường, gã nhắm chặt mắt lại.

Trước mắt vẫn không ngừng hiện ra khuôn mặt người kia, mày ngang, đôi mắt quật cường, cái mũi cao thẳng, đôi môi...mềm mại.

Kim Junmyeon như vậy không hề xuất sắc, Kim Junmyeon như vậy khiến gã lâm vào vực sâu.

Gã biết, muốn thoát khỏi chỉ sợ rất khó, rất khó khăn.


Kim Junmyeon tan ca về thành phố, chuyện đầu tiên làm chính là đi đại học X tìm Taeyong.

Lần này tới đây, anh đi thẳng đến ký túc xá của Taeyong.

Dọc theo đường đi, anh đã dự định tốt, sau khi tìm được Taeyong sẽ cố gắng tâm bình khí hòa nói chuyện, chuyện của Byun Baekhyun và hắn Kim Junmyeon cũng không quản được, nhưng hi vọng hắn có thể trả lại năm vạn đã mượn.

Nếu hắn chơi xấu không chịu trả, sắc mặt Kim Junmyeon ngưng trọng, thì tất nhiên phải dạy dỗ một chút.

Đối phó với loại nhóc con hai mươi này, anh vẫn có tự tin.Hôm nay anh cũng coi như không phải chạy tới không công, vừa lên tới tầng ba đã tìm được người.

Xa xa nhìn thấy Taeyong cùng vài thanh niên tuổi xấp xỉ đứng ngoài hành lang nói chuyện phiếm, cười đùa vui vẻ, căn bản không giống người con số khổ có mẹ bị bệnh nặng.

Kim Junmyeon chau mày, vẻ mặt không vui đi lên phía trước, lúc gần tới chỗ hắn, chợt nghe tiếng Taeyong nói làm anh dừng bước, "Ông chú kia ấy à, sớm đá đít đi rồi, nói dễ nghe thì là nhà thiết kế thời trang, kỳ thật trên người chẳng có bao nhiêu tiền, còn muốn tìm sinh viên chơi, mở mồm là honey, ghê tởm chết em."

Thanh niên bên cạnh cười hỏi, "Fuck, vậy chẳng phải em theo không?"

Taeyong bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, "Làm gì có chuyện! Lừa hắn..." mở ra năm ngón tay, "xong liền đá."

Một thanh niên khác đấm vào bả vai hắn một cái, hưng phấn nói, "Em được đấy, aiz, hôm nay phải mời!"

Taeyong nhàm chán than nhẹ một tiếng, "Đi ra ngoài chơi một vòng cũng tiêu không còn bao nhiêu, nhưng mà, chút tiền mời các anh vẫn phải có, đợi lát nữa đi cùng em luôn! Aiz, em nói các anh nghe, em vừa đi Vân Thai Sơn chơi, chỗ kia cũng không tồi..."

Những lời nói kế tiếp Kim Junmyeon không nghe rõ, nhưng này đó đã đủ làm anh "nhiệt huyết sôi trào", nếu anh đoán không sai, người Taeyong nói chính là Byun Baekhyun.

Byun Baekhyun ơi là Byun Baekhyun, Taeyong bảo bối của cậu ở bên ngoài giày xéo cậu như vậy, cậu biết không?


Ông chú không có tiền, ghê tởm.

Kim Junmyeon khổ sở nhắm nghiền hai mắt, bên tai dường như lại vang lên những lời nói khiến anh đau đến tận xương tủy.

"Anh em nếu ai thấy nhàm chán, có thể tìm Junmyeon giết thời gian."

"Nếu không, cậu giới thiệu vài người trong giới, tôi cũng không để ý vui đùa cùng cậu một chút, không phải cậu nói, yêu tôi sao?"

"Kim Junmyeon, nói yêu với một người đàn ông, cậu cũng thật đủ ghê tởm. Có nhớ tôi từng nói không, người chia làm ba bảy loại, vì sao mãi không nhớ được dạy dỗ, còn dám hi vọng xa vời với tôi, cậu cho là, cậu rốt cuộc ở tầng nào?"

Hô hấp nhanh dần, hai mắt Kim Junmyeon đỏ bừng, bước chân về phía Taeyong nhanh hơn.

Những kẻ lừa đảo này, những thứ bại hoại cặn bã của xã hội này, đều nên chết đi!

Đi qua bên người một bạn học, đoạt lấy cây gậy trong tay cậu ta, trong tiếng kinh hô của người kia, Taeyong quay đầu nhìn về phía bên này.

Hắn thậm chí không thấy rõ cây gậy kia nện vào đầu mình như thế nào, người đã ngã xuống.

Kim Junmyeon ném cây gậy dính máu trong tay đi, nhấc chân đá về phía bụng Taeyong đang kêu thảm thiết.

Taeyong thét lên chói tai, Kim Junmyeon nhấc chân tàn nhẫn đá vào xương sườn hắn vài cái.

"Mày muốn lừa đảo à, đứng lên đi, đứng lên tao cho mày lừa, năm vạn là cái gì, có giỏi mày đi làm ra năm mươi vạn xem, đứng lên đi, đứng lên, mày cái đồ hèn nhát, khốn nạn..."Sự tình phát sinh rất đột ngột, bạn bè Taeyong cả đám đều bị dọa đến sửng sốt, đứng ngốc một bên nhìn Kim Junmyeon ra tay độc ác không biết làm sao.

Lại cũng vừa may, cậu em vợ Kim Jongdae cũng học đại học này, Kim Jongdae phụng mệnh mẹ vợ, đưa chút đồ cho cậu em vợ, mới từ trong phòng đi ra, chợt nghe thấy động tĩnh ồn ào bên này, quay đầu nhìn lại, cả người cũng phát ngốc.

Hắn nhìn thấy Kim Junmyeon giống như mãnh thú phát cuồng, mắt long sòng sọc, miệng mang theo nụ cười dữ tợn, liều mạng đá một thanh niên nằm dưới đất.

Kim Jongdae quả thật không thể tin vào hai mắt mình.

Kim Junmyeon, đó là Kim Junmyeon sao? Nhìn lầm rồi phải không? Chỉ là người giống Kim Junmyeon thôi phải không? Mẹ, cậu ta điên rồi!!!

Không đợi Kim Jongdae xông lên trước, mấy bạn học của Taeyong kịp phản ứng, có người tiến lên kéo Kim Junmyeon, bị anh đấm cho một cái lui lại mấy bước. Mấy người khác thấy tình hình này cũng giận, chửi bậy xông lên trước.

Vài năm Kim Junmyeon học ở trường nghề kia đánh nhau không ít, cũng coi như có chút công phu, một đá vào đầu gối người xông lên trước, xoay người đấm vào mặt một người khác một cú. Thình lình sau lưng bị người đạp một cái, thân thể anh lảo đảo tiến về phía trước vài bước mới đứng vững, xoay người bắt lấy nắm tay người nọ kéo về phía trước, nhấc chân lên gối, tốc độ nhanh lực cũng mạnh, người nọ liền té trên mặt đất không đứng đậy nổi.

Kim Junmyeon không phải cao thủ, nhưng quả thật biết đánh nhau. Cũng khác mấy tên côn đồ ngu ngốc chỉ biết giơ nắm đấm, anh là lăn lộn trên đường phố vài năm mà đánh ra kinh nghiệm.

Cho nên, lúc nghênh chiến cái loại tiểu bá vương như Oh Sehun, anh cũng không thua quá thảm.

Mấy bạn học còn lại vừa thấy kết quả nghiêng về một bên thế này, sợ hãi không dám liều lĩnh tiến lên, Kim Junmyeon liếc mắt xem xét những người vây xung quanh, chậm rãi bước đến Taeyong vẫn còn đang ngã dưới đất.

Anh ngồi xổm người xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn vẻ mặt đầy máu của người thanh niên, "Taeyong, tao mặc kệ mày là bán hay là cướp, tóm lại, năm vạn, nhổ ra cho tao, một đồng cũng đừng thiếu. Quên nói cho mày biết, mày đừng nghĩ ông đây dễ trêu, lần sau còn để tao nghe thấy mày nói cậu ấy cái gì," anh vươn một lóng tay ra đè lên miệng vết thương còn đang giật giật, vừa lòng nghe thấy tiếng hắn kêu thảm, buông tay ra, lau máu lên người hắn, đứng lên.

Một hồi đấm đá như vậy, bảo vệ trường học nghe được tin tức đã chạy tới.

Mắt thấy người tới đông đảo, Kim Junmyeon không ngốc, hảo hán không sợ thiệt trước mắt, không giãy dụa gì thêm mà theo người rời đi.

Kim Jongdae đứng phía sau kêu anh vài tiếng đều bị tiếng người sôi trào bao phủ.

Kim Jongdae nóng nảy, ban ngày ban mặt lại trước mắt nhiều người, Kim Junmyeon đánh người ta thành như vậy, việc này không phải nhỏ, phải vào cục cảnh sát là chắc chắn.

Tỉnh táo lại, Kim Jongdae biết giờ không phải lúc tự hỏi nguyên nhân Kim Junmyeon làm như vậy, hắn hoang mang rối loạn lấy di động ra đánh một cuộc điện thoại.Hiện giờ có thể giúp Kim Junmyeon, cũng chỉ có cậu ta.

Quá xúc động!

Lúc ngồi xổm trong góc phòng đồn công an, Kim Junmyeon mới tỉnh táo lại tự hỏi hành vi của mình.

Sao có thể giống như tên nhóc mười bảy mười tám tuổi máu nóng dễ xúc động như vậy. Chỉ vì phát tiết cảm xúc, không hề suy xét hậu quả.

Cảnh sát nhân dân hỏi anh trong nhà có những ai, anh đáp không được.

Xúc động mà đánh người, đánh xong, cả một người vì anh chạy trước chạy sau cũng không có.

Chú Câm và chú Trương không ở đây, dù bọn họ có ở đây, anh cũng không muốn gọi cho họ. Không muốn để họ nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, không muốn lại làm họ thất vọng.

Byun Baekhyun, anh lại càng sẽ không liên hệ, không muốn để người kia sinh ra áy náy không cần thiết.

Còn có ai, còn có ai có thể tới liếc anh một cái, vì anh mà đưa tiền, đưa cho anh chút đồ.

Trong thành phố này chỉ có một người có quan hệ huyết thống với anh, chỉ tiếc, trong mắt người kia, chỉ có một đứa con trai.

Anh cam chịu nghĩ sang chuyện khác.

Rồi sẽ báo về đơn vị nhỉ, sau đó anh sẽ bị đuổi việc, không có tiền bồi thường hòa giải nói không chừng còn phải ngồi tù một thời gian, cuộc đời của anh còn thật sự nhiều màu nhiều vẻ.

Như vậy, cũng không có gì không tốt!

Ít nhất, rốt cuộc có thể có một lý do để anh kết thúc công việc kia, thoát khỏi địa phương không kém ngục giam là bao kia.

Bảy năm, lãng phí bảy năm, anh thống hận chỗ đó, lại cũng không có dũng khí bước một bước rời khỏi.

Như vậy cũng tốt, cũng tốt, hiện thực lựa chọn giúp anh, đường đời anh sau này có lẽ sẽ càng khó đi, nhưng ít ra có thể hít thở một chút không khí mới mẻ.

Hai mắt Kim Junmyeon nhắm nghiền.

Anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, không nghĩ gì cả, mặc cho số phận.

Anh không hối hận chuyện đã làm với Taeyong, nếu thời gian lùi về đến giây phút kia, anh vẫn sẽ làm như vậy.

Cuộc đánh nhau này đánh rất sảng khoái, đem tức giận tích tụ trong lòng phát ra hết.

Byun Baekhyun có lẽ không phải người bạn tốt nhất của anh, nhưng là người bạn đáng giá kết giao nhất.

Vì người duy nhất đồng ý túc trực bên giường bệnh của anh ba ngày ba đêm, cẩn thận chăm sóc, những nắm tay đó vung ra thật đáng giá.

Nếu Byun Baekhyun có thể nhìn thấy màn kia, có lẽ, cũng sẽ cười xông lên trước, cùng anh sánh vai chiến đấu.

Nghĩ vậy, anh liền nở nụ cười.

Cười thật thoải mái.

Anh trải qua một buổi chiều ở trong tưởng tượng của bản thân.

Chạng vạng, Oh Sehun đem người từ đồn công an mò ra, Kim Junmyeon nhìn thấy gã, trong nháy mắt hiểu được vì sao mình có thể dễ dàng được thả như vậy.Oh Sehun là ai, Oh Sehun chính là người có năng lực này.

Nếu anh ấu trĩ hơn một chút, có lẽ sẽ bật người quay về đồn công an.

Lúc này, Kim Junmyeon mệt mỏi không muốn làm ầm ĩ, đi theo gã cùng ra khỏi khu vực đồn công an.

Ra cửa, Oh Sehun nói, "Lên xe, tôi đưa cậu về!"

Kim Junmyeon híp mắt nhìn ráng đỏ nơi chân trời, gian nan nói ra bốn chữ, "Tôi ngồi xe bus."

Kim Junmyeon đi xuống bậc thang, Oh Sehun tiến lên nắm lấy tay anh, cứng rắn nói, "Lên xe!"

Kim Junmyeon bình tĩnh nhìn gã, thong thả mở miệng, giọng nói tràn đầy mỏi mệt, "Oh Sehun, chuyện gì cũng không cần làm, tôi sẽ không tha thứ cũng không cảm kích cậu. Hiện tại chuyện duy nhất mà tôi sẽ làm, đó là đem cậu, từ nơi này," anh nâng ngón trỏ chỉ vào huyệt Thái Dương, "xóa đi, xóa không còn một mảnh. Tôi sẽ coi như chưa từng quen biết cậu. Còn," anh vô lực thở dài, "cậu muốn làm như thế nào, tùy cậu, tôi nghĩ, giờ không còn gì mà tôi không thể thừa nhận."

Tránh thoát nắm giữ của Oh Sehun, anh quay đầu, đi đến trạm xe bus phía trước.

Kim Junmyeon tìm người thay hai ca đêm, chuyện đánh nhau cho rằng phiền phức lại dễ dàng được cho qua.

May mà Taeyong bị thương không phải quá nặng, sau khi tỉnh lại thấy Oh Sehun vẻ mặt tối tăm đi vào phòng bệnh.

Ngày hôm sau phía trường học rút đơn kiện, chuyện này coi như xong.

Kim Junmyeon nhận được tin tức cười khổ một phen, xem ra, Oh Sehun quả nhiên là một nhân vật không thể trêu chọc.

Sau buổi trưa nhận được điện thoại của Kim Jongdae, Kim Junmyeon mới biết được lúc đánh người Kim Jongdae cũng có mặt, là hắn gọi điện thoại cho Oh Sehun.

Kim Junmyeon giải thích là tên nhóc kia quá thiếu đánh, lừa một người bạn của anh mấy vạn không trả, anh thật sự không nhịn được mới động tay, chỉ là có chút xúc động, xuống tay hơi nặng.

Kim Jongdae kêu lên sợ hãi, "Như cậu mà gọi là có chút nặng à! Nếu không phải nhờ Oh thiếu, cậu còn phải chịu hình phạt!"

Kim Junmyeon nửa nói giỡn mà nói, "Có chuyện gì lớn chứ, cậu lại gọi điện thoại cho hắn, cậu xem, tôi khi không lại nợ hắn một lần, một kẻ không có gì như tôi, biết lấy gì trả cho người ta! Em trai à, anh thật sự không muốn trêu chọc loại thiếu gia này. Lần sau đừng gọi, có được không?"

Quả nhiên Kim Jongdae ở đầu kia điện thoại mắng anh ăn cháo đá bát cả ngày, cuối cùng căm giận cúp điện thoại.


Khoai tây thái sợi xong còn chưa cho vào chảo, điện thoại lại vang lên, Kim Junmyeon vừa nhìn liền thấy, là Byun Baekhyun gọi tới.

Kim Junmyeon hít sâu một hơi, tiếp điện thoại, "Alo!"

"Đang ở đâu vậy?" Giọng Byun Baekhyun không có sự vui vẻ bình thường, lộ ra vài phần nghiêm túc quỷ dị.

"Ở nhà, đang nấu cơm."

"Đi ăn cơm đi, tôi mời."

"Tốt vậy? Cậu phát tài?""Còn không phải nhờ phúc của cậu, Junmyeon, cậu được lắm, ra tay cũng không gọi tôi một tiếng? Để cho tôi cũng sảng khoái một chút."

Kim Junmyeon cười, "Cậu biết rồi à."

Byun Baekhyun thở dài một tiếng, "Buổi sáng Taeyong gọi điện cho tôi, hắn đã nhờ người gửi năm vạn tới tài khoản của tôi. Còn nói cậu... Junmyeon, cậu không sao chứ?"

Kim Junmyeon đi ra khỏi phòng bếp, dựa vào trên ghế sa lông, ngón cái và ngón trỏ vuốt vuốt ấn đường. "Không có chuyện gì."

Đầu kia điện thoại yên tĩnh một hồi lâu mới nói tiếp, "Junmyeon, ra đây đi, tôi muốn gặp cậu!"

Kim Junmyeon đồng ý xong cúp điện thoại, đứng dậy cầm ví cùng chìa khóa, đổi giày, mở cửa, đã thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa.


Vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt ưu thương, trong bàn tay rủ bên người còn cầm di động.

"Tưởng, Byun Baekhyun?"

Kim Junmyeon kinh ngạc nhìn hắn, "Sao cậu lại ở đây?"

Ánh mắt Byun Baekhyun nhìn anh phức tạp, thật lâu sau vẫn không phản ứng.

Kim Junmyeon nói, "Cậu làm sao vậy, có chuyện gì lớn đâu chứ?"

Byun Baekhyun vẫn không nói gì, chỉ yên lặng mà nhìn, trong ánh mắt kia cất giấu chút tình cảm mà anh không dám hiểu rõ.

Kim Junmyeon cúi đầu, ánh mắt lóe lên, "Thôi, đừng nói gì nữa, tôi với cậu không phải anh em sao? Chút chuyện ấy, cũng nên mà. Nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ..."

Kim Junmyeon nói còn chưa dứt lời, cả người đã bị kéo vào một cái ôm rắn chắc.

Mắt Kim Junmyeon trợn to, hô hấp ngưng trệ, hai tay treo giữa không trung không biết nên đặt ở chỗ nào.

Byun Baekhyun ôm chặt anh, cánh tay ra sức xiết chặt, dán lên khuôn mặt ấm áp của anh, hắn nói: "Junmyeon, đừng làm cho tôi, đừng làm cho tôi, lại yêu cậu lần nữa, được không?"

"Tôi gần như đã quên, đã đem cậu đặt ở nơi đáy lòng không sờ thấy được, rõ ràng đã cất giấu rất tốt, rõ ràng đã không để cho nó ló đầu ra, nhưng, cậu, rốt cuộc vì sao cứ phải lôi nó ra? Junmyeon, tôi thật sự, thật sự muốn làm bạn bè với cậu. Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Những lời nói bên tai làm Kim Junmyeon hết sức kinh ngạc, từ miệng Byun Baekhyun nói ra, lại dịu dàng đến mức không biết làm sao.

Kim Junmyeon thả lỏng chân mày nhíu chặt, chậm rãi rũ mi mắt, lúc này đây, anh không biết nên nói gì mới đúng.

Bữa tối giải quyết ở nhà hàng gần đó, đó cũng là bữa tối nặng nề nhất trong suốt thời gian anh và Byun Baekhyun quen biết.

Kêu một két bia, Kim Junmyeon chỉ lo uống, Byun Baekhyun cũng uống cùng anh, thức ăn trên bàn lại động tới rất ít.

Kim Junmyeon nói: "Cậu cùng Taeyong kia, đã thật sự chặt đứt rồi? Cắt sạch sẽ?"

Byun Baekhyun nói: "Ừm, chuyện đã thành như vậy, còn có thể không thôi sao?"

Kim Junmyeon nói: "Thích gì ở hắn chứ, chỉ biết tiêu tiền của cậu, chỉ là một kẻ lừa đảo nho nhỏ cũng không nhìn ra."Byun Baekhyun nói: "Thôi đi, cậu đừng khinh bỉ tôi, đã đủ buồn bực, người đã ba mươi tuổi còn thành ra như vậy."

Kim Junmyeon nói: "Tôi cũng chẳng tốt hơn cậu bao nhiêu."

Byun Baekhyun không nói chuyện, rượu lại uống càng nhiều.

Từ tiệm cơm nhỏ đi ra đã là mười một mười hai giờ tối, trên đường không còn người, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe gào thét chạy qua.

Đêm hè nóng nực, không có lấy một ngọn gió, Kim Junmyeon đi phía trước, Byun Baekhyun lung la lung lay đi theo phía sau.

Đột nhiên nổi cơn nghiện thuốc lá, Kim Junmyeon rút thuốc từ trong túi quần ra, xoay người hỏi Byun Baekhyun, "Muốn hút không?"

Byun Baekhyun khoát tay, đầu hắn vẫn còn choáng váng, ánh mắt cũng không mở ra nổi.

Mấy ngày hôm nay vẫn luôn bận việc trong công ty, không rảnh nghỉ ngơi, hơn nữa nhờ trận say rượu này, hắn cũng đem mọi chuyện phát tiết.

Đi đến ven đường, Kim Junmyeon nhìn về đầu kia đường, lúc này cũng không thể lái xe.

Byun Baekhyun cúi đầu, thân hình lảo đảo, Kim Junmyeon thật sự sợ giây tiếp theo hắn sẽ ngã xuống.

"Không biết uống còn uống nhiều như vậy!"

Byun Baekhyun cười hắc hắc hai tiếng, cổ họng ấp úng nói: "Junmyeon, hôm nay tôi rất vui, rất rất vui!"

Kim Junmyeon liếc hắn một cái, "Đừng say khướt nữa!"

Byun Baekhyun vẫn duy trì nụ cười ngây ngô, bước lên hai bước kẹp lấy Kim Junmyeon, nằm úp sấp trên lưng anh, Byun Baekhyun nói: "Honey, tôi từng kể cho cậu về mối tình đầu chưa?"

Kim Junmyeon cắn răng mắng: "Nặng chết, cút ngay!" Anh cũng không có tâm tình hơn nửa đêm còn đi nghe câu chuyện mối tình đầu chua rụng răng của người nào đó.

Byun Baekhyun không để ý đến kháng nghị của anh, vẫn chơi xấu nằm ì trên lưng anh, chậm rãi đều đều nói về câu chuyện mối tình đầu với hắn mà nói là sầu triền miên.

"Mối tình đầu của tôi ấy à, ở cách vách nhà tôi, chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng đi học, cùng ngồi chung một cái bô, cùng làm hết tất thảy chuyện xấu. Mười bảy tuổi, năm học phổ thông ấy, cậu ta nói cậu ta thích tôi, sau đó, hôn tôi. Khi đó, tôi cũng thích cậu ta, tôi thích cậu ta lắm. Không bao lâu, chúng tôi đến với nhau. Khi đó có cảm giác có thể làm bất kỳ chuyện gì vì cậu ta, thậm chí vì cậu ta mà chết cũng được. Nhưng cậu ta, cậu ta rất kỳ quái, vừa nói yêu tôi, rất yêu tôi, cùng tôi làm những chuyện không nên làm, lại vừa vui vẻ nói thương yêu với mấy nữ sinh khác. Tôi hỏi cậu ta rốt cuộc muốn thế nào. Cậu đoán cậu ta nói gì không, cậu ta hỏi tôi muốn thế nào nữa, cậu ta nói hai nam sinh ở cùng nhau, không phải cũng chỉ là vui đùa một chút, chơi đùa coi như xong, còn có thể thế nào, chẳng lẽ còn có thể kết hôn sinh con? Đó là mối tình đầu của tôi đó, thời gian tốt đẹp nhất của chúng tôi, mười bảy tuổi, đã bị tên khốn nạn nào phá hủy sạch sẽ."

Động tác hất tay hắn của Kim Junmyeon dừng lại, tiếng nói của Byun Baekhyun mềm nhẹ khiến người ta đau lòng.

"Người đàn ông thứ hai là bạn đại học năm ba của tôi, đệt, tôi sao lại có thể thích một bạn học chứ! Hắn chụp ảnh tôi ngủ, cậu đoán hắn giải thích với tôi thế nào, hắn nói mỗi ngày đều muốn nhìn thấy dáng ngủ của tôi, đặc biệt mê người, đặc biệt có cảm giác. Hắn quấn lấy tôi nửa năm, rốt cuộc tôi đáp ứng hắn. Những ngày kia tôi trải qua cũng rất vui vẻ, mỗi ngày hắn chiều chuộng tôi như chiều chuộng trẻ con, làm cơm cho tôi, giặt quần áo cho tôi, hắn nói hắn sẽ đối tốt với tôi cả đời, chỉ cần tôi làm một chuyện là được, đó là vĩnh viễn thương hắn. Nói rất êm tai phải không? Tôi cũng bị hắn mê hoặc, đến thời điểm thanh tỉnh mới cảm thấy thống khổ muốn chết. Tình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC