Chương 21. Mưu tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước ra khỏi bóng đêm, phù thủy cũng chỉ có thể là phù thủy!

.

Hanbin ngồi một mình trên tầng mười tòa cao ốc ngắm cảnh thành phố về đêm, phía bên kia cửa kính bầu trời được bao phủ bởi một màu đen tiêu điều với vài ngôi sao lẻ loi. Khung cảnh hoàn toàn đối lập với cuộc sống thành thị nhộp nhịp bên dưới. Hanbin như thấy bản thân từ những ngôi sao kia, xung quanh vô cùng mù mịt, không có điểm tựa cũng chẳng có chốn dừng chân.

"Để em đợi lâu rồi!" Hyuk nói, anh vừa vội vã rời nhà của cha nuôi vì phải đón Sae Jin từ sân bay về.

"Không sao!" Cậu mỉm cười. "Là em đến sớm thôi!"

"Anh rất bất ngờ khi em hẹn gặp."

Hanbin chờ người phục vụ rời đi thì nhỏ nhẹ nói:
"Hyuk! Em có một chuyện muốn xin lời khuyên của anh."

"Chuyện gì?"

"Là về giám đốc tài chính của HB. Gần đây em có nhận được thông tin về một số giấy tờ không rõ ràng hay những khoản chi khống. Bằng chứng bây giờ đã đầy đủ. Em muốn hỏi anh có nên khởi kiện ngay không? Hay là... để ông ta lại rồi điều tra xem rốt cục là có ai đứng sau lưng giật dây ông ta không. Anh thấy sao?"

"Người giật dây?" Hyuk không cần nghĩ đến lần thứ hai cũng biết đó là ai. Tuy cha nuôi chưa từng buộc anh tham gia những kế hoạch của ông ấy ở HB nhưng bao năm nay anh vẫn có thể nhận ra từng bước đi của ông, anh cũng biết rõ giám đốc tài chính vốn là người do cha nuôi đưa vào, lần này xảy ra chuyện nhất định sẽ liên đới đến ông.

"Anh nghĩ cứ điều tra kỹ rồi mới khởi kiện." Hyuk thận trọng nói.

Hanbin khẽ gật đầu:

"Được, em sẽ nghe lời anh!" Cậu đáp rồi mỉm cười. Phần sau của cuộc trò chuyện là về sở thích câu cá của cả hai, lúc này Hyuk cảm thấy như trở lại thời gian trước kia khi Hanbin chưa kết hôn. Anh có thể cùng cậu vui vẻ ăn cơm, vui vẻ nói cười, không cần lo lắng đến một người khác.

Nhưng có điều Hyuk lẫn Hanbin đều không nhận ra người khác đó cũng đang có mặt tại nhà hàng. Và Jaewon vẫn luôn để mắt đến cuộc hẹn giữa họ.

.

Hơn mười một giờ khuya Hanbin mới về đến nhà, vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Jaewon, anh đang ngồi tựa lưng vào ghế sopha, chẳng có vẻ gì là chú ý đến sự hiện diện của cậu

"Em về rồi!" Hanbin dịu dàng nói, cậu không hề hy vọng vì vào việc anh đáp lại nên cứ như vậy mà quay người đi vào phòng.

"Cậu vừa đi đâu?" Giọng lạnh lùng của Jaewon làm Hanbin dừng lại.

"Em có hẹn với bạn."

"Ai?"

Hanbin cười nhạt: "Sao anh lại muốn biết?

Im lặng, Jaewon cũng đang tự hỏi bản thân tại sao lại quan tâm đến chuyện này, rồi anh tìm được một lý do cho mình.

"Chẳng phải cậu cũng muốn biết nơi tôi đi sao? Để ông nội không nghi ngờ."

"Nhưng em không hỏi người đi cùng anh!"

Câu nói làm Jaewon sững người một giây, rồi anh đứng dậy bước về phía cậu, khi khoảng cách của cả hai chẳng còn lại bao nhiêu thì anh nói giọng giễu cợt. "Ý cậu là... tôi đang để tâm đến cậu sao?"

"Không. Sao anh lại quan tâm em được? Anh chỉ muốn dằn vặt em thôi mà." Hanbin nói cùng một nụ cười. Đây là lần đầu cậu phản kháng, nếu không thể khiến anh yêu mình thì để anh tức giận cũng tốt, ít ra không cần tránh mặt nhau hay im lặng một cách ngột ngạt nữa. "Người em đi cùng là phó tổng giám đốc HB, hình như anh cũng biết anh ấy. Vậy... em về phòng trước."

Hanbin khẽ gật đầu rồi quay đi, bỏ mặc người còn lại với sự bối rối.

.

"Chủ tịch!" Trợ lý Jung nói. "Giám đốc tài chính đã xin nghỉ việc rồi. Phần lớn số tiền kia cũng đã được hoàn trả."

Cùng cái gật đầu, Hanbin nở nụ cười nửa miệng:
"Hyuk đúng là không làm em thất vọng. Không cần tốn bao nhiêu công sức cũng đã giúp em đòi được khoản tiền bị biển thủ."

Chuyện bằng chứng việc giám đốc tài chính làm giấy tờ khống vốn đều là giả. Cho dù Hanbin có cố gắng thế nào cũng không tìm ra được bất cứ chứng từ nào tố cáo việc Lee Young Chul biển thủ công quỹ. Vậy nên phương án cuối cùng chính là nhờ Hyuk giúp. Cậu cố ý đề cập đến số tin tức ảo đó vì biết anh sẽ mang nó về cho ông Chul. Với tính cách đa nghi của ông ta, Lee Young Chul nhất định sẽ bảo giám đốc tài chính dàn xếp mọi chuyện lại rồi trốn đi, thà rằng chịu lỗ còn hơn phải vào tù. Nhưng đây dù sao cũng chỉ mới là bắt đầu, cậu vẫn còn phải nghĩ cách dứt điểm một lần.

"Cậu biết phó tổng giám đốc là người của ông Chul lúc nào?" Trợ lý Jung hỏi, anh ngày càng cảm thấy cậu trai này không đơn giản, tất cả các kế hoạch đưa ra đều rất hoàn hảo.

"Chị... à anh Tâm đã từng nói với em, xưa nay chỉ riêng anh ấy là ông Chul không gây khó dễ. Người như ông ta có thể để chức vụ đó dễ dàng lọt vào tay người khác sao? Trừ khi đó là do ông ta sắp xếp thôi. Sau đó thì em nhờ người đi điều tra kỹ hơn."

Trợ lý Jung gật đầu:
"Phó tổng chắc không thể nào ngờ lại bị đưa vào tròng như vậy!"

"Dù sao cũng là anh ấy đã lừa em trước." Hanbin hít một hơi sâu rồi ngồi thẳng lưng dậy. "Anh sắp xếp để chị Maeyeong thay thế chức vụ đó đi."

"Tôi biết rồi chủ tịch! Nếu không còn gì nữa thì tôi đi chuẩn bị ngay."

Đợi khi còn lại một mình trong văn phòng, Hanbin xoay ghế lại nhìn ra ngoài. Cậu vẫn còn một kế hoạch đang được tiến hành. Nếu như thuận lợi, con đường của cậu sẽ thông thoáng hơn nhiều. Oh Hanbin lúc này sẽ không còn ngồi một chỗ mà chịu đựng việc người khác hãm hại.

.

Jaewon đưa ly rượu lên nốc cạn, xung quanh anh không khí vô cùng sôi nổi nhưng anh lại chẳng có chút tâm trạng lễ hội nào. Jaewon vốn không thích những nơi ồn ào như câu lạc bộ đêm này nhưng dưới tư cách CEO của HB anh không thể từ chối những buổi chiêu đãi thế này.

Một cô tiếp viên ăn mặc khiêu gợi liên tục mời mọc anh nhưng Jaewon đều từ chối, chỉ im lặng uống rượu một mình. Nhìn những cô gái ở đây tâm trí anh bất chợt nhớ đến một hình ảnh đối lập. Một cậu trai ngồi thu người dưới vòi nước lạnh, toàn thân ướt đẫm cùng với những tiếng nấc từng cơn, rõ ràng đang vô cùng khổ sở nhưng thà tự mình chống chọi cũng không muốn van vài. Ánh mắt kiên cường đó... thật sự rất khó quên được. Jaewon bất giác mỉm cười, rồi anh nhận ra bản thân đang làm gì. Cậu ta là kẻ thù của anh, là người khiến bạn gái anh phải tự sát, anh không thể có bất cứ mối cảm tình nào với cậu ta được. Jaewon vừa nghĩ vừa nốc rượu liên tục, anh chẳng để tâm mình đã uống bao nhiêu, chỉ cần có thể xóa bỏ tất cả những hình ảnh kia.

Jaewon không biết làm cách nào mình về nhà được, chỉ biết khi tỉnh dậy cảnh đầu tiên anh thấy là cô tiếp viên hôm qua đang mặc áo sơ mi của anh và... đứng đối diện với Hanbin.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net