25 - Sẽ không đi đâu cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc vừa dứt, cả đội hình đều quay lưng về phía khán giả, động tác dừng lại đồng đều, tiếng vỗ tay không ngớt từ bên dưới khán đài vang lên. Chenle thở hổn hển đi đến bên cạnh Lee Jeno theo đội hình cố định đã xếp, cúi đầu cảm ơn ban giám khảo, sau đó nhanh chóng theo Na Jaemin lui về phía sau sân khấu.

Ban đầu Mark Lee không tổ chức tuyển chọn mà đưa Jung Sungchan vào nhóm khiến Chenle vẫn cho rằng đây chỉ là một cuộc thi bình thường mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy các nhóm đứng chờ sau hậu trường, Chenle tựa hồ nhận ra ý nghĩa của cụm từ "giải đấu quốc gia".

Dường như lúc này, niềm tự hào vinh dự chợt nảy sinh trong lòng một cách rất tự nhiên.

Ồ, đây thực sự là cuộc thi lớn. Sáu người chúng ta nhất định phải cùng nhau cố gắng.

Ca khúc nhận được phản hồi rất tốt từ ban giám khảo, nên bước chân Chenle cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Lee Jeno kéo tay Chenle tránh đụng phải người phía trước, tâm tình vẫn rất vui vẻ cười rạng rỡ.

Phía sau hai người, Park Jisung đi sát bên Jung Sungchan, tay phải vô tình chống hông của mình, đem toàn bộ sức nặng cơ thể chuyển sang người kia.

Jung Sungchan mặc cho Jisung dựa vào, nhẹ giọng hỏi "Chấn thương ở thắt lưng lại tái phát sao?"

Park Jisung cau mày nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói "Không sao. Chỉ đau một chút thôi"

Sungchan biết nếu Jisung đã biểu hiện rõ ràng như vậy thì tuyệt đối không thể nào chỉ là "một chút", do dự cuối cùng vẫn không nói thẳng ra, chỉ ho khan một tiếng nói tiếp "Có mang thuốc bôi theo không?"

"Có. Tý nữa về bôi giúp anh một chút"

Park Jisung hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cơn đau ập tới bất ngờ. Sungchan không biết nên nói gì, vì dù sao từ cấp 2 đến giờ chuyện này cũng xảy ra khá nhiều lần. Sungchan dù có khuyên bảo thì đối phương vẫn không nghe, nên vết thương càng thường xuyên tái phát.

Jisung mới mười sáu tuổi thôi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sàu này phải làm sao? Jung Sungchan lặng lẽ nghĩ.

Cũng là một người có niềm đam mê với nhảy, Sungchan hiểu rõ 1 điều đối với một dancer mà nói, những chấn thương kiểu này chính là đòn trí mạng.

.

Buổi tối, Na Jaemin cùng Mark Lee mang đồ ăn từ cantin trở về. Chenle và Jeno đang ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà vừa xem TV vừa nói chuyện ồn ào. Sungchan cùng Jisung không có trong phòng khách, Mark lớn tiếng gọi mấy lần mới thấy hai đứa nhỏ đi ra, biểu tình rất khó coi.

"Cãi nhau à?" Mark Lee vừa chia cặp lồng cơm vừa thuận miệng hỏi.

Sungchan lắc đầu, Jisung cũng lắc đầu, bê phần cơm của mình lên làm bộ phải trở về phòng. Mark Lee từ sau gọi lại

"Này này, ăn cơm thì ngồi ngoài này chứ, vừa ăn vừa xem tivi, đi vào đấy làm gì?"

Sungchan há miệng định giải thích liền bị Park Jisung lườm một cái, đành ngậm miệng chui vào một góc sofa lấy điện thoại ra bấm.

Quả nhiên là gọi cho Shotaro.

"... Alô? Hyung, Sungchan đây ạ... anh còn phụ dọn dẹp sao?"

"Có cần đến giúp không? Không phiền đâu... Xong việc đến ký túc xá của bọn em nhé?"

"Không được sao?... Tiếc ghê. Khoai môn hyung! Ngày mai nếu rảnh chúng ta cùng nhau ăn cơm thì thế nào?..." Jung Sungchan cười tít cả mắt, nói mãi không ngừng, giọng nói ngọt đến phát ngấy, Chenle quay lại, cau mày nhìn thoáng qua Park Jisung.

Cậu đang chống lưng tựa vào bàn, bị nhìn đột ngột thì biểu tình lại cứng ngắc.

"À... có chuyện gì vậy?"

Chenle không trả lời, nheo mắt nhìn một lúc lâu. Lee Jeno ngồi bên cạnh vốn đang xem tivi, vui sướng vỗ đùi cười ngặt nghẽo, lúc này cũng thấy lạ liền nhìn sang.

"Sao thế? Tự nhiên cảm thấy Jisung đẹp trai?" Lee Jeno vô cùng thân thiết khoác vai bạn thân. Chenle vùng vẫy không thoát được, đành phó mặc số phận.

Mà phía Park Jisung nín thở chờ đợi, kết quả Chenle chỉ im lặng nhìn vậy một lúc lâu, rồi lại quay người về.

Cậu có chút thất vọng nhưng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tìm ghế đệm có chỗ tựa lưng, lặng lẽ ăn cơm.

.

Na Jaemin đi đổ rác trở về, mới bước vào cửa thấy Chenle chạy tới, nắm lấy bả vai mình hỏi "Cậu có thấy Park Jisung không?"

Jaemin nghĩ ngợi "Vừa mới thấy đứa nhỏ đi xuống, chắc là lại đi tập nhảy"

Chenle đẩy Jaemin tông cửa xông ra.

Jaemin buồn bực nhìn bóng người mất hút, quay vào phòng liền thấy Jung Sungchan cười híp mắt đứng ở phía sau, giật mình co rúm lại.

"Có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì, em chỉ là "vô tình" để Chenle hyung nhìn thấy cao dán và thuốc mỡ trên eo Jisung thôi."

Tâm trạng Sungchan có vẻ rất tốt, cả đuôi mắt đều cong cong. Jaemin vì không quen thân với đàn em cấp 2 này cho nên không hiểu nổi cậu ta nói cái gì.

Cậu suy nghĩ một chút đột nhiên mới có phản ứng "Cao dán của Park Jisung?"

Jung Sungchan cười rạng rỡ.

.

Chenle chạy xuống dưới sân không bao xa, liền thấy được Park Jisung. Bóng lưng thiếu niên đón ánh hoàng hôn chạng vạng, kéo dài thành một đường trên nền đất.

Chenle hắng giọng một cái, dùng âm điệu cao vút của mình gọi "Park... Ji... sung! Park Jisung, quay lại đây ngay"

Park Jisung đi được nửa đường bỗng nghe thấy có người gọi, còn tưởng là ảo giác. Lần thws hai nghe thấy, lại nghĩ Jaemin gọi mình đi đổ rác, bất đắc dĩ xoay người, không rõ đàn anh không quá thân thiết kia có việc gì tìm đến mình.

Ai ngờ ánh mắt chạm đến bóng người phía xa liền ngẩn ra, sau đó theo phản xạ đưa ngón trỏ lên miệng... cắn mạnh 1 cái.

Đau quá!!!

Cậu đứng im tại chỗ nhìn Chenle chạy về phía mình, chưa kịp nói chuyện thì Chenle đã mở miệng "Park Jisung, cậu không được đi đâu hết"

Park Jisung ngẩn ra.

"Có nghe thấy không hả, không được đi tập nhảy, nhanh theo anh quay về ký túc xá."

Chenle nhìn xung quanh, thấy các đối thủ đội bạn tốp năm tốp ba đi qua, tò mò nhìn về phía hai người, biểu cảm trên gương mặt có phần mất tự nhiên.

Nhưng thấy Park Jisung ngẩn ra nhìn mình, tay trái còn nắm chặt ngón trỏ phải không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Nghe lời anh, đừng đi đâu nữa."

Chenle chậm lại ngữ điệu, con tưởng thanh âm cao vút của mình đã dọa đối phương sợ hãi, vốn định nói "Thắt lưng đã như vậy còn muốn tập luyện gì chứ", nhưng lại sợ đụng chạm lòng tự trọng của Park Jisung, đành phải nén trở về.

Lúc này Park Jisung mới hiểu rõ, khóe miệng không tự chủ mà vẽ thành một nụ cười.

Chenle nhìn cậu từ ngơ ngác biến thành cười khoe cả hàm răng, chợt cảm thấy có điểm không được tự nhiên, chỉ có thể theo bản năng lặp lại "Ừm... đừng đi đâu nữa, cùng nhau quay về đi"

Park Jisung giật khóe miệng, cổ họng đột nhiên khô khốc, hắng giọng một cái, dõng dạc trả lời "Được, em sẽ không đi đâu cả..."

Sẽ chỉ đứng bên cạnh anh. Không đi đâu cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net