Chương XI - Có một bạn nam hẹn cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Park Jihoon, xếp hạng hai."

Cậu nhóc cũng bình tĩnh đứng lên, khuôn mặt phấn nộn, đang bĩu môi. Ha ha.

Tiếng nghị luận lại lớn hơn, dù sao hai người đứng thứ hạng cao nhất đều ở ban hai, thật khiến người ta vừa kinh ngạc vừa kiêu ngạo.

"Jang EunBin, xếp hạng năm."

Ồ, người cao điểm thứ 3 trong lớp lại là cô ấy? Y/n không nghĩ tới, ha ha, nói như vậy, ba người đứng đầu lớp đều ở ký túc các cô, không tệ...

Kế tiếp Y/n cũng không để tâm, chỉ chú ý đến mấy người quen có kết quả tạm được, Lee Sohee và Hwang Yeri đều ở trong top 20 của lớp, Yoo Ahn hơi thảm, đứng thứ bốn mươi, trong lớp 60 người cũng xem như hạng trung bình.

Nhưng Yoo Ahn cũng không mấy để ý lắm, riêng cô lại không có sự lạc quan này.

Phát xong phiếu điểm, Chaerin cường điệu biểu dương Y/n, Jihoon cùng EunBin ba thứ hạng cao nhất, tiếp theo lại hô mấy câu khẩu hiệu giống buổi tập trung hôm khai giảng "Thắng không kiêu! Bại không nản!", một tiết này cũng kết thúc.

Hết tiết sinh hoạt cũng là lúc tan học, Yoo Ahn muốn hẹn đi ăn cơm tối cùng Y/n, không nghĩ tới lại có một nam sinh đỏ mặt đi tới mở lời trước.

"Cái đó, bạn học Y/n, bạn..., buổi tối bạn có thời gian không? Tôi muốn mời bạn ăn cơm."

Ơ, đây không phải là người thứ hai tự giới thiệu bản thân hôm đó, Kim Junkyu sao?

Y/n nhìn sang Yoo Ahn, lại nhìn sang Junkyu, cảm thấy khó xử, từ trước đến giờ cô đều theo Yoo Ahn ăn cơm, thỉnh thoảng mới đi cùng ba người khác trong ký túc xá, hiện tại Yoo Ahn ở đây, nhưng cũng không thể từ chối trực tiếp như vậy.

Cô mong đợi Yoo Ahn có thể giúp cô mở lời thoái thác cuộc hẹn này.

Không ngờ Yoo Ahn ngó ngó Junkyu, lại ngó ngó cô, nở nụ cười quái dị nói:

"Không có việc gì, Y/n, cậu đi đi! Tớ đi ăn cùng bọn Sohee Yeri, cậu không cần lo cho tớ , yên tâm đi đi! Đi chơi vui vẻ nhé!"

Ôi... Đây là tình huống gì?

Y/n không thể làm gì khác hơn gật đầu với Junkyu, "Nếu như vậy, tôi ăn cơm cùng cậu . Nhưng tôi cũng không thể để cậu mời được, chúng ta cùng trả tiền nhé."

Y/n vẫn tuân theo truyền thống của mình. Ừm, kiếp trước đã quen làm một nữ cường nhân, không quen với việc tùy tiện ăn cơm với các chàng trai khác phái.

Dường như Junkyu cũng khá bối rối, "Điều này không được, tớ ... thật ra tớ có chuyện, ừm, có chuyện... muốn nói với cậu. . . . ."

"Ha ha, không có việc gì, không cần khách khí điều này với tôi."

Y/n nói xong, thu thập xong túi sách, cô đứng lên nói: "Vậy chúng ta đi bây giờ?"

"Việc này, việc này, đi thôi."

Hai người sóng vai ra khỏi phòng học, không chú ý tới cái nhìn chăm chú đầy kỳ quái của mấy người trong phòng học, đặc biệt là bạn học nào đó ngồi bàn đầu, trong mắt như muốn phun lửa.

Y/n và Junkyu cũng không đến phòng ăn của trường, Junkyu đưa Y/n vào một quán cơm nhỏ ngoài trường.

"Sao lại không ăn trong trường?"
Y/n nghĩ thầm, vẫn còn là học sinh, chi tiêu gì cũng là tiền của ba mẹ, không nên phung phí lung tung.

"Cái đó, cái đó, hôm nay, hôm nay dịp đặc biệt! Có chuyện muốn nói với cậu nên..."

Có chuyện gì cần long trọng như vậy? Trong lòng Y/n cảm thấy kì quái, chợt vỡ lẽ, nhớ tới biểu hiện kì quái vừa rồi của Yoo Ahn. Từ lúc nào Yoo Ahn lại như thế?

Còn nói với cô "Đi chơi vui vẻ" ? Chuyện này có gì đó không hợp lý!
Không phải là... đi!

Y/n thấp thỏm, trong lòng thầm mắng cô sống nhiều năm như vậy cũng không nhìn ra điều này, nhưng cô lại thầm nghĩ: điều này cũng không thể trách cô, dù sao kiếp trước cô chưa bao giờ được người khác tỏ tình!

Nhưng bây giờ nên làm gì? Y/n luống cuống liếc trộm Junkyu đối diện, cô nói chuyện với nam sinh này chưa quá năm câu, không thể "chơi" yêu sớm như vậy được! Huống chi trong mắt cô cậu ta vẫn chỉ là một đứa bé! Cô không có sở thích luyến đồng.

Dường như Junkyu ngồi đối diện cũng cảm thấy không yên, mở miệng muốn nói chuyện.

"Khoan đã, khoan đã." Y/n vội vàng ngăn cậu ta lại, "Cái đó, chúng ta dùng bữa trước, dùng bữa trước, đồ ăn để nguội sẽ không ngon! Đúng vậy, sẽ ăn không ngon!"

"À, được." Junkyu đỏ mặt cầm đũa lên.
Chuyện này thật dọa người! Y/n oán thầm, làm thiếu nữ xinh đẹp cũng không tốt!

Món ăn còn chưa đưa lên hết, hai đĩa ăn trên bàn trong nháy mắt đã gần hết, Y/n thầm kêu không tốt ——

"Nhân viên phục vụ, chúng tôi còn mấy món ăn nữa đâu rồi, mau đem lên nhé!"

"Được rồi!" Phục vụ viên kia rất năng suất, lập tức đưa món ăn lên.

"Y/n, cái đó. . . . . ." Junkyu lại lên tiếng.

Hỏng rồi hỏng rồi! Đã gọi "Y/n" rồi, vừa còn nói "bạn học Y/n"! Y/n cảm thấy máu xông lên não, nhất thời rơi vào ngõ cụt: ôi ôi, cô phải làm gì với thằng nhóc này đây!

"Y/n, mình muốn nói thẳng với cậu!"

"Khoan đã! Khoan đã! Junkyu, tôi nói với cậu, tôi là một học sinh nghiêm túc, ban đầu cô Chaerin đã nói, đã nói, cái đó, tôi vẫn ghi nhớ đó!"

Junkyu ngẩn người, giống như không kịp phản ứng, chốc lát lại hăng hái gật đầu,

"Đúng! Đúng! Mình cũng rất nghiêm túc học tập! Lời của thầy giáo, mình vẫn nhớ!"

Y/n buồn bực, vậy cậu còn tới tìm tôi làm gì! Ăn ở hai lòng? Muốn chuyện học tập và yêu sớm không liên quan đến nhau?

Mơ tưởng! Chỉ có Y/n cô loại người trâu bò mới làm được chuyện này, nói chi đến thằng nhóc Junkyu, cô nhớ thành tích của cậu ta cũng không ra gì, lại muốn vừa học vừa yêu sớm, hai cái không can hệ đến nhau?

Cô đứng lên, "Đã vậy, ăn xong chưa? Tôi đi đây!"

Junkyu rất kích động, trực tiếp đứng lên, thiếu chút nữa đẩy ngã cái ghế phía sau,

"Ơ kìa, mình còn chưa nói sao cậu đã muốn đi rồi? Chẳng lẽ cậu đã biết mình muốn tìm bạn làm người phụ đạo bài tập? cậu đồng ý?!"

"Nói nhảm, mọi chuyện rõ ràng như thế mà tôi còn không biết sao? Tôi cho cậu biết, tôi..." Y/n chợt dừng lại, gì? Cô không nghe lầm chứ? Phụ đạo bài tập?
Ha ha ha! Cô thật muốn cười to!

"À, à, phụ đạo bài tập à, đương nhiên không có vấn đề gì, tôi đồng ý, đồng ý!

Cậu cần tôi giúp đỡ thì trực tiếp tới chỗ ngồi tìm tôi không được sao, không cần phải hẹn tôi ăn cơm, ha ha, ha ha!"

Nhưng cô lại hơi nghi ngờ, "Vừa rồi, vừa rồi cậu nói ghi nhớ lời dặn của cô Chaerin? Cậu nhớ điều gì vậy?"

Junkyu xoa xoa đầu, "Thắng không kiêu! Bại không nản! Không phải bạn cũng nhớ sao?"

"A đúng, đúng đúng đúng, thắng không kiêu! Bại không nản! Tôi nhớ, ha ha!" Y/n vừa mới nhớ lại câu "Không cần ồn ào chuyện yêu sớm!"

Ha ha. Hiểu lầm lớn.

Ăn xong cơm tối, Y/n nhìn đồng hồ, sáu giờ, cũng đã đến lúc trở về phòng tự học buổi tối rồi, vì vậy thu dọn cùng Junkyu chuẩn bị trở về. Lúc này cô cũng không giành nhau vụ trả tiền với Junkyu, cô phải phụ đạo cho cậu ta kia mà, coi như là một bữa cơm mời phụ đạo!

Trên đường trở về trường, Y/n cười ngây ngô một mình, nhưng vì còn có Junkyu bên cạnh, cô chỉ có thể mím môi thật chặt, chỉ sợ không cẩn thận sẽ cười ra tiếng, lại khiến càng lúc càng cảm thấy buồn cười, người đi đường thấy bộ dạng này đều cho rằng cô đang vụng trộm vui mừng!

Đến cửa phòng học, Junkyu rất thành tâm thành ý đứng thẳng, lần nữa cúi đầu cảm ơn Y/n, Y/n  hơi thất thần, cười ra tiếng, khiến Junkyu cảm thấy không giải thích được, nghĩ thầm: chẳng lẽ bạn học Y/n rất thích phụ đạo bài tập cho cậu?

Mới vừa vào phòng học, bạn học Yoo Ahn đã chạy lại hóng chuyện, "Ai ôi, bạn học Y/n, nhìn khuôn mặt xuân sắc của bạn kìa, có phải có "gì đó" hay không? Hì hì."

Biết ngay Yoo Ahn hiểu lầm, vấn đề này không phải của riêng Y/n cô đâu! Y/n nghĩ thầm, véo véo hai má Yoo Ahn, "Mình nói cho cậu biết, Yoo Ahn, cậu đừng... Ôi!

Người nào vậy... Park Jihoon, cậu kéo tôi làm gì, đừng kéo tôi! Cậu bị điên à!"

Kết quả là, bạn học Yoo Ahn còn chưa hỏi thăm được chuyện bát quái cô muốn nghe, đã phải trơ mắt nhìn bạn học ngồi cùng bàn bị một nam sinh khác lôi đi, cô kinh ngạc che miệng: Đây đây đây! Chẳng lẽ trong vòng một ngày bạn học  Y/n đã nhận được hai hoa đào lớn?!

Yoo Ahn bên này còn đang suy nghĩ lung tung, Y/n bên kia bị Jihoon kéo mạnh đến phát đau, nhưng dường như Jihoon còn khó chịu hơn cô!

Mẹ ơi! Thằng nhóc chết tiệt này lại phát điên gì vậy!

Jihoon trực tiếp kéo Y/n tới sườn đồi sau lớp học. Y/n khó chịu nhìn bốn phía, đây chính là nơi khiến tôi đau lòng đó! Jihoon lại định làm gì??

Đứng vững, Jihoon buông tay cô ra, Y/n xoay người muốn đi, cô không muốn tiếp tục đứng cùng thằng nhóc mặt lạnh đang phát điên này thêm chút nào nữa!

"Này, cô đừng đi, được không?"

Phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn của Jihoon, cậu đang trong giai đoạn thay giọng, âm sắc cũng không còn mềm mại dễ nghe như trước kia.

A? Y/n hơi kinh ngạc, cho tới bây giờ

Jihoon chưa từng hạ giọng nói chuyện với cô như thế.

"Được rồi, " Y/n quay đầu lại, "Cậu muốn nói gì, nhanh lên một chút, sắp đến giờ tự học rồi."

"Tôi, cô..." Jihoon dừng lại.

"Cái gì tôi tôi cô cô? Có chuyện gì thì mau nói đi, sao cậu không nói thẳng?"

Yên lặng trong chốc lát, Jihoon lên tiếng,

"Cô, cô ở cùng với Kim Junkyu?"

"Đúng vậy, chúng tôi cùng nhau ăn cơm tối."

Jihoon lặng lẽ cúi đầu.

Y/n thầm nghĩ, thằng nhóc này bị gì vậy? Bỗng nhận ra cậu ta lại cao lên...

"Ah? Cậu lại cao thêm rồi hả? Bây giờ cậu cao bao nhiêu rồi?"

"..."

"Không phải chứ, chiều cao mà cũng giữ bí mật à?"

"Tôi cao 1m69 rồi !"

Y/n nghĩ thầm, cậu nhóc thực cao, khi nào thì cô mới cao được như vậy?

Cậu nhóc Jihoon đáng thương đứng sau lưng cô, trong lòng hô to: cô đã từng ôm tôi! Cô đã ôm tôi! Cô đã ôm tôi!
_________________________________________
                                                #070623


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net