Chương 14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó, mọi người trú lại trong núi cạnh bãi hoang, ngày hôm sau men theo dòng nước vượt qua được bãi Li Đồ, bên ngoài bãi đã thấy xuất hiện một chiếc thuyền lớn đợi sẵn ở đó, là người của Ngô Thế Huân.

Thì ra lần đó Ngô Thế Huân lấy cớ không muốn xa Bùi Châu Hiền rồi trốn trong phòng hơn chục ngày, thực ra là bí mật rời khỏi Kinh Bắc, một là muốn thăm dò lại lần nữa thạch lâm ở Chung Sơn, tiếp đó là muốn chuẩn bị để ứng phó với thế cục. Trong đó có một việc là cho người ngày đêm lái thuyền đến đợi ở hạ lưu Li Đồ đề phòng bất trắc. Và sự phòng bị của hắn quả nhiên rất chính xác.

Ngồi trên chiếc thuyền chạy ngàn dặm, Phác Tú Anh cảm thấy bản thân nên đánh giá lại con người Ngô Thế Huân, người đàn ông mà nàng đã coi là một phế nhân này.

Kể từ hôm đồng ý để Bùi Châu Hiền đi, tính tình của mộ Ngô Thế Huân càng trở nên bất thường, dường như đang dồn nén gì đó làm cho người xung quanh đến hít thở cũng phải nhẹ nhàng như thể nếu thở mạnh quá sẽ làm mọi thứ nổ tung.

Kể từ sau khi thoát ra khỏi bãi Li Đồ, đứng bên cạnh mạn thuyền, nhìn cảnh núi sông bỗng trở nên trong xanh tươi đẹp, Ngô Thế Huân không ngừng nghĩ đến câu nói "cho nàng ấy đi" của Phác Xán Liệt, nghĩ đến cảnh ngộ gặp gỡ trong mấy tháng ngắn ngủi, nghĩ đến sắp phải đối mặt với biển động sóng to, cuối cùng nhìn lên những đám mây rồi quay ngoắt lưng lại.

Vậy thì... cho nàng ấy đi!

Trên con đường ở một thị trấn xa lạ, Bùi Châu Hiền bỗng dưng trở nên mơ màng. Quãng thời gian mười lăm năm kể từ khi biết nhận thức đến bây giờ đều bị người khác khống chế. Cố gắng vì mục tiêu sống sót rời khỏi Ám Xưởng. Lúc ra khỏi Chung Sơn, nàng một lòng chăm sóc cho Ngô Thế Huân đã bị liệt toàn thân, chống lại độc tính phát tác, mỗi ngày đều cảm thấy không đủ. Lần đầu tiên thoát khỏi Kinh Bắc, có lang trung chốc đầu đi cùng, nhất quyết đòi chữa bệnh cho hắn. Nhiều chuyện như vậy mà mỗi chuyện đều không thể không làm, từ trước đến nay nàng không hề có quyền lựa chọn. Nhưng bây giờ nàng không có gánh nặng nào, cũng không còn ai ép buộc nàng phải làm bất cứ việc gì, tự do bỗng dưng bày ra trước mắt, nàng giống như một kẻ ăn mày phút chốc trở nên giàu có nên không biết tiêu tiền như thế nào.

Kinh Bắc không thể đến. Trong tiết trời lạnh giá này, cho dù phía Nam có ấm áp cũng không có lộc hoa mùa xuân tươi sắc.

Nơi muốn đến nhất thì không thể đến, thứ muốn nhìn thấy nhất thì không tìm được ở đâu. Nàng chỉ có thể phiêu bạt lang thang, leo qua từng ngoạn núi, vượt qua từng dòng sông, xuyên qua từng thành thị, giống như một du hồn không có nơi dừng chân.

Cho đến một ngày, nàng phát hiện cảnh vật xung quanh rất quen thuộc, đi một đoạn đường nữa nàng đột nhiên phát hiện cảnh vật xung quanh rất quen thuộc, đi một đoạn đường nữa nàng đột nhiên phát hiện mình lại quay về thôn Lão Oa Tử. Chợt trong thoáng chốc nàng cũng không biết cảm giác của mình là gì nhưng đôi chân như thể có linh hồn của riêng nó mà cứ tiến dần đến ngôi nhà đất trước đây đã từng ở khá lâu.

Thỉnh thoảng trên đường gặp một số người trong thôn, đối mặt với những ánh mắt bất ngờ, quan tâm và những câu hỏi, Bùi Châu Hiền không biết trả lời thế nào, chỉ đáp lại bằng một nụ cười.

Đẩy cánh cửa gỗ chốt hờ, đi vào rồi khép lại.

Mọi thứ đều như cũ, đến cửa sổ vẫn còn mở như ngày nàng rời đi. Tấm chăn trên gường vẫn trải ra có hơi chút bừa bộn như thể chủ nhân chỉ rời đi một lát rồi quay lại ngay. Phần chăn nệm cạnh cửa sổ đã bị nước làm cho ố vàng, hiển nhiên, từ khi rời khỏi đây cũng đã có không chỉ một trận mưa.

Bỗng nhiên, Bùi Châu Hiền như thể nhìn thấy người đó tựa đầu vào giường, ánh mắt tĩnh lặng nhìn ra ngoài, đủ che dấu nhưng vẫn ẩn hiện chút dịu dàng.

Khoảnh khắc đó làm cho Bùi Châu Hiền trở nên run rẩy, nàng từ từ tựa vào mép giường rồi ngồi xuống, nước mắt lăn từng giọt, từng giọt, trong đầu hiện lên từng câu từng chữ mà hắn nói.

Nàng là của ta. Ngoài ta ra nàng không được gả cho ai khác.

Bản vương không trừng phạt nàng, ta còn muốn lấy nàng.

Nàng vốn là con gái của kĩ nữ.

Hôm nay ta sẽ làm chủ hôn cho nàng và Xán Liệt

Từ trước đến nay Bùi Châu Hiền không biết khóc to một trận thì sẽ dễ chịu như thế nào, nàng chịu đựng cả đời, bây giờ đến khóc cũng không thành tiếng.

 Bùi Châu Hiền sau đó ở lại thôn Lão Oa Tử. Nàng cũng không biết nếu rời khỏi đây thì còn chỗ nào có thể đi.

Nàng đem tấm chăn đã bị ố vàng ra giặt lại rồi phơi khô dưới trời nắng ráo. Nàng sưởi cho chiếc giường ấm lên rồi chui vào chăn ngủ một mạch đến sáng. Từ chiếc thùng vẫn để quần áo của hai người, nàng lấy ra quần áo của mình đặt lên giường, rồi sau đó khóa thùng lại, không hề mở ra nữa. Nàng kéo một tấm vải bông và bắt đầu học làm quần áo đông.

Người trong thôn cũng đến hỏi thăm nói chuyện vài câu, cũng hỏi đến người đàn ông của nàng.

Bùi Châu Hiền cười nói đã tìm thấy đại phu có thể chữa căn bệnh liệt của hắn, giờ hắn đang ở chỗ đại phu đó, khi nào lành bệnh mới về. Có thể do đã lâu không còn dùng hai loại thuốc đó, nàng có thể nói được đôi chút, mặc dù có chút khàn khàn, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được.

Người trong thôn vẫn tưởng nàng như vậy là do mắc bệnh nên cũng không để ý đến. Khi họ thấy nàng có thể nói được một chút cũng rất vui và mong đợi, cũng mừng thay cho nàng.

Hắn sẽ quay về thôi. Không biết có phải do những lời tương tự như thế đã nghe quá nhiều đến nỗi nàng cũng tưởng đó là thật, nên nhiều khi cũng bất giác ngó nhìn con đường núi phía ngoài sân. Nàng nghĩ nếu như người đó đến từ hướng này thì hẳn sẽ là đắm mình trong ánh nắng chiều, hoa dại vương đầy tay áo.

Đợi đến mùa xuân, nếu như còn đi được thì sẽ đến Kinh Bắc một chuyến. Hôm đó, bình minh xua đi ánh sương trên miệng giếng nước, mặt nước phản chiếu, nàng nhìn thấy khuôn mặt gầy guộc của mình, thầm quyết tâm. Nhưng bản thân nàng biết rõ thứ mà mình muốn nhìn thấy không còn là những lộc hoa mùa xuân mọc khắp sườn núi như trước nữa.

Có lẽ mơ nhiều lần cũng một giấc mơ thì có thể coi như đó là sự thật, mặc dù có chút khác biệt.

Hai Chín tháng Chạp, hôm đó không có nắng, khi hoàng hôn đến, miền sơn thôn hoang dã như bị nhốt trong chiếc lồng sương mù mỏng manh.

Bùi Châu Hiền đang ở trong bếp nấu cơm. Lúc cho mỡ lợn rừng vào chảo xào rau, một mùi thơm ngào ngạt tạt qua phên cửa bay ra ngoài.

Đúng lúc đó, tiếng vó ngựa hối hả làm tan đi ánh hoàng hôn tĩnh lặng, từ xa đến gần, mỗi tiếng như đập vào tim mơ hồ mang đến một cảm giác nặng nề.

Bùi Châu Hiền vốn không muốn để tâm đến, nàng cho rau vào chảo, đảo qua đảo lại hai lần, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nàng đưa chảo ra khỏi bếp lửa đỏ, lau tay rồi đi ra ngoài.

Một người một ngựa xuất hiện trên con đường núi trong ánh hoàng hôn, gió thổi làm áo choàng bay phấp phới giống như những đám mây âm u đang chuyển động.

Bùi Châu Hiền đứng dưới mái hiên, nhìn họ dừng lại ở ngoài sân, trong lòng thấy bình yên lạ thường. Nàng nghĩ, thực ra nàng biết hắn sẽ đến. Nhưng lần này là vì điều gì đây?

Cánh cửa gỗ mở ra, người đó bước vào, ung dung như nhà mình vậy. Ánh mắt sắc nhọn chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú mang đầy vẻ phong trần.

Chỉ có hơn một tháng không gặp, Ngô Thế Huân nhìn như tăng thêm một tầng sát khí.

Tay Bùi Châu Hiền  hơi run, đột nhiên nhíu mày, tiến về trước liền bị hắn ôm vào trong lòng. Khoảng khắc lúc hai đôi môi nóng bỏng chạm vào nhau ấy, nàng bỗng dưng cảm thấy mình giống như một người vợ đảm đang chờ ngày chồng trở về.

Nàng bị cuốn chặt bởi chiếc áo choàng mang đầy gió bụi, cửa "rầm" một cái khép lại. Lăn lộn vài vòng trên chiếc giường ấm áp, người đàn ông vội vàng khám phá cơ thể cô gái, như muốn biến nàng thành linh hồn hòa quyện vào thân thể mình vậy.

Trời đã tối hẳn, bóng tối bao trùm căn phòng, tiếng thở gấp cũng dần nhẹ lắng xuống.

Hồi lâu sau, tiếng quẹt lửa bằng đá vang lên, ánh sáng bắt đầu chiếu rọi. Bóng dáng người trước ánh đèn đỏ quay lại chui vào chăn, hắn ôm người con gái đang định ngồi dậy rồi hôn lên mi nàng một cách âu yếm.

"Gầy quá, ôm cũng đau tay, nàng không ăn cơm sao?" 

Hắn cau mày, mặc dù nói như vậy nhưng vẫn ôm chặt nàng, ngón tay chạm nhẹ vào chiếc xương quai xanh mảnh mai của nàng.

Bùi Châu Hiền nắm lấy bàn tay hắn, ánh mắt nhìn ngọn nến không ngừng chuyển động dưới ngọn gió le lắt qua cửa sổ, cười nhẹ nhàng nhưng không đáp lại. Nàng cảm giác thời khắc này, cảnh tượng này như một giấc mơ, và trong giấc mơ hắn dường như cũng yêu nàng.

Hắn rõ là không thích bị lạnh nhạt như vậy, liền lay lay nàng. Nàng lúc này mới chợt tỉnh, nụ cười càng rạng rỡ, sau đó chủ động hôn hắn, hai người một lần nữa cuốn lấy nhau.

Nửa đêm, nàng mở to mắt nhìn khuôn mặt mệt mỏi đang say ngủ của người đàn ông, tay muốn chạm vào nhưng lại sợ đánh thức hắn. Nàng ngửi thấy mùi sát khí và máu tanh trên chiếc giường, vì việc gì mà hắn lại đến tìm nàng gấp như vậy?

Tất nhiên không phải do nhớ nàng mà đến. Đôi mắt nàng trầm xuống.

Ngô Thế Huân bị mùi hương của nồi thịt đánh thức, hắn lười biếng mở mắt, thì ra trời đã sáng, rất lâu rồi hắn mới có một giấc ngủ ngon như vậy. Ngáp một cái rồi lại nằm xuống, hắn dường như không muốn động đậy.

Ngoài cửa sổ vọng lại những tiếng nói chuyện, Ngô Thế Huân ưỡn người mở cửa sổ thấy một vài người láng giềng trong thôn đang nói chuyện với Bùi Châu Hiền. Nàng kiên nhẫn đáp lại mọi người với khuôn mặt lộ vẻ hạnh phúc.

Đáp lại... Hắn ngạc nhiên ngồi bật dậy khiến tấm chăn rơi xuống làm lộ rõ bộ ngực săn chắc.

Mọi người ở ngoài sân nghe thấy tiếng mở cửa đều quay lại nhìn, vừa vặn thấy cảnh tượng đó. Họ đều là các bà thím đã có chồng, ngoài một người khoảng dăm sáu chục tuổi ra thì ai nấy đều mặt mũi đỏ bừng.

Bùi Châu Hiền cười một tiếng rồi đi đến đóng cửa sổ lại, quay ra đã thấy cái nhìn tiếc rẻ của bọn họ, bỗng dưng không biết nên cười hay nên giận.

Mấy người này hôm qua nghe thấy tiếng vó ngựa nên hôm nay đến để thăm hỏi tình hình. Nhìn thấy người đàn ông nhà nàng quả thực đã quay về, hơn nữa còn có thể đi lại được, trong lòng thấy rất bất ngờ.

Sau đó nói chuyện vài câu, Ngô Thế Huân quần áo chỉnh tề từ trong đi ra, cúi xuống hành lễ, tóc hắn vẫn chưa chải gọn xõa trên bờ vai nhưng thân hình vạm vỡ khôi ngô rất cuốn hút.

Một vài người nhìn thấy hắn bây giờ so với ngày trước như thể hai con người khác nhau, bỗng thấy mất tự nhiên, chúc mừng vài câu rồi vội vã rời khỏi.

Bùi Châu Hiền tiễn họ về rồi đóng cửa, quay lại thấy Ngô Thế Huân đang chăm chăm nhìn mình, trong lòng không hiểu nhưng cũng không hỏi mà chỉ đi vào bếp lấy ra chậu nước nóng để hắn rửa mặt.

"Nàng nói chuyện được rồi?" 

Rửa mặt xong, trong lúc Bùi Châu Hiền đang chải đầu cho mình, bỗng dưng hắn hỏi.

Bùi Châu Hiền ngừng chải, vì không có gương nên hắn không nhìn thấy phản ứng của nàng thế nào, tự dưng thấy khó chịu. Đúng lúc hắn định quay lại thì nàng tiếp tục chải đầu, nhưng cuối cùng vẫn không trả lời câu hỏi kia.

Ngô Thế Huân nhịn đến mức phẫn nộ, đợi nàng chải xong, hắn liền kéo cánh tay không biết từ khi nào đã trở nên gầy guộc của Bùi Châu Hiền khiến nàng nhào vào lòng mình, nhìn chăm chăm vào ánh mắt trầm lắng của nàng.

"Vì sao không trả lời ta? Ta rõ ràng nghe thấy nàng nói chuyện với mấy người đó..." 

Hắn lên tiếng chất vấn, hắn mừng vì nàng đã có thể nói được, nhưng lại hụt hẫng vô cùng khi nàng chẳng nói một câu với mình.

Bùi Châu Hiền nhìn thấy trong đôi mắt hắn sự phẫn nộ, bỗng dưng khó hiểu, nhưng không hề cảm thấy sợ hãi, nàng giơ tay che mắt hắn lại một cách ngập ngừng, lúc nhìn thấy phản ứng giật mình của hắn, nàng không thể nhịn nổi cười.

Nàng bây giờ không còn là nô tài của hắn nữa rồi, không còn phải vâng vâng dạ dạ với hắn nữa rồi, cảm giác này thật tuyệt.

Bùi Châu Hiền vẫn không mở miệng nói chuyện với Ngô Thế Huân, cũng không cho Ngô Thế Huân có cơ hội nói mục đích đến tìm nàng. Lúc Ngô Thế Huân tỉnh dậy đã là giữa trưa, nàng làm một bữa cơm thịnh soạn, hai người ngồi đối mặt nhau ăn cơm. Sau đó Ngô Thế Huân cũng im lặng, không bắt nàng mở miệng nói chuyện nữa. Nàng gắp thức ăn cho hắn, bất luận nàng gắp gì, gắp bao nhiêu hắn đều hắn đều ăn hết. Sau đó, nụ cười trên gương mặt nàng càng rạng rỡ hơn, đến đôi mắt cũng biết cười, làm tan đi cái không khí bi thương bấy lâu.

Đây là lần đầu tiên được chính thức đón cái tết của mình, đại khái cũng là lần cuối cùng, có hắn ở bên cũng xem là không có gì nuối tiếc nữa.

Ăn cơm xong, Bùi Châu Hiền thu dọn bát đũa rồi bắt đầu đi gấp chăn.

"Thuốc giải đã chế xong rồi"

Ngô Thế Huân đứng sau nàng, nhẹ nàng nói. Bùi Châu Hiền khẽ gật đầu, nhìn thấy trên chăn vết tích ân ái ngày hôm qua, mặt nàng nóng bừng, do dự một lúc rồi tiếp tục gấp lại. Nếu như có cơ hội thì... sẽ giặt sau. Nàng quay người lại lấy trong thùng ra chiếc tay nải, gấp vài bộ quần áo gói vào.

Ngô Thế Huân quan sát mọi cử chỉ của nàng, bàn tay cạnh sườn nắm chặt, trong lòng dường như có hòn đá đang đè nén đến ngạt thở. Đến khi đưa nàng lên ngựa, dần dần khuất xa khỏi căn nhà đó, lúc ấy hắn mới cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Đợi đến vương phủ thì đã là hai ngày sau đó.

Bùi Châu Hiền không nhìn thấy Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, nhưng Khánh Tú thì đã có mặt. Khánh Tú lúc đầu nhìn thấy nàng gần như không tin vào mắt mình, sau đó thì cặp mắt nảy lửa tiến đến đẩy nàng ra ngoài.

"Tỉ quay lại đây làm gì? Đã đi rồi sao không đi càng xa càng tốt. Ti đi đi, đệ ghét nhìn thấy tỉ..." 

Cậu ta có vẻ rất phẫn nộ, giống như chú sư tử nhỏ bị đốt cháy đuôi vậy. Bùi Châu Hiền bị đẩy đến suýt ngã, may có Ngô Thế Huân đỡ kịp, hắn liền túm áo Khánh Tú đẩy sang một bên.

Ngô Thế Huân không hề giận dữ với sự vô lễ của Khánh Tú, đôi mắt chỉ nhìn vào nàng sâu lắng, nhẹ nhàng nói: 

"Khánh Tú chỉ vì lo lắng cho nàng mà thôi. Chỉ là, nàng ấy từng cứu mạng ta, ta không thể đứng nhìn nàng ấy chết được".

Hắn cuối cùng cũng nói ra những điều trong lòng. Bùi Châu Hiền cũng thoải mái hơn nhiều, thần sắc không hề biến, lặng lẽ chờ đợi những lời tiếp theo của hắn.

Sau đó Ngô Thế Huân lại không nói nữa, hắn đưa tay lên, muốn chạm vào mặt nàng.

Bùi Châu Hiền ngoảnh đầu né tránh, lùi lại một bước, mỉm cười. Đây là Kinh Bắc vương phủ, không phải nhà nàng, nàng không muốn đón nhận một chút ôn tình nào của hắn ở nơi này cả.

Cánh tay Ngô Thế Huân hẫng giữa không trung, thần sắc có phần đông cứng, sau đó rụt tay lại, vung ống áo rời khỏi.

Nét cười trên môi Bùi Châu Hiền nhạt dần, chậm chạp tiến lại gần chiếc ghế, run lẩy bẩy nắm lấy tay vịn, từ từ ngồi xuống.

Nàng không còn là nô tài của hắn nữa. Nàng bỏ mà đi, cũng không còn là gia quyến nô tài của hắn. Nàng biết mệnh mình không còn được bao lâu, nhưng quyền thế như hắn, tài giỏi như hắn, tại sao cứ phải đi khó dễ một người không nơi nương tựa, tính mệnh mong manh như nàng? Nàng cũng không ngờ rằng đến những giây phút cuối cùng mình vẫn bị hắn khống chế. Nàng không muốn dấn thân vào bước đường cùng, chí ít lần này là tự nàng lựa chọn.

Bùi Châu Hiền được sắp xếp ở lại biệt viện dành cho khách quý, có hai thị nữ hầu hạ, không thấy Đệ Đường. Nàng nhớ ra Đệ Đường ở lại Kinh Bắc. Nàng không nói chuyện với bất kì ai, chỉ trầm tĩnh ngồi ở trong phòng, thỉnh thoảng mở cánh cửa sổ nhìn ra sân viện vắng người qua lại. Trong viện không có hoa mai, cũng không có tuyết, nàng cảm thấy cũng tốt.

Khánh Tú đến, đến để đưa thuốc giải. Tên nhóc mắt đỏ hoe, sắc mặt không được vui. Cậu ta ném thuốc giải xuống người Châu Hiền, không nói không rằng quay lưng bỏ đi.

"Khánh Tú, đệ lại khóc à?"
 

Bùi Châu Hiền lên tiếng, giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ. Khánh Tú giật mình, gượng gạo quay lại, nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, nước mắt lại tuôn ra, cậu ta chạy đến gục mặt vào trong lòng nàng khóc.

Bùi Châu Hiền suýt chút nữa cũng không kìm được nước mắt, nàng ngẩng cao đầu, dồn nén những cảm xúc ấy vào trong, sau đó mới cúi xuống mỉm cười an ủi Khánh Tú.

"Khóc đến như vậy, không muốn nhìn thấy A Tỉ nữa sao?"

Khánh Tú gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu, mãi hồi lâu mới ngẩng lên vừa nấc vừa nói: 

"A Tỉ sao lại gầy đến như thế này?" 

Rõ ràng mới chỉ có một tháng không gặp, suýt chút nữa cậu ta đã không nhận ra. Châu Hiền kéo Khánh Tú lên ngồi bên cạnh mình, rút khăn tay lau sạch nước mắt trên khuôn mặt tuấn tú, mỉm cười nói: 

"Khánh Tú, vương gia đối xử với đệ thế nào?" 

Lang trung chốc đầu nói Quân tử cổ có thể phát sinh mạch tức, lại khiến cho người dễ nổi nóng. Cho dù nàng là hạt nhân đầu tiên có cổ trong nội thể, nhưng cũng không khống chế được công năng của nó. Ông không có cách nào loại bỏ loại cổ này, nên lần đầu nhìn thấy nàng đã nói nàng chẳng thể sống được bao lâu. Châu Hiền nghĩ lời này không nên để Khánh Tú biết vẫn là hơn, tránh cậu ta lại khóc lóc không ngừng.

Độ Khánh Tú tâm tư đơn thuần, rất dễ bị đánh lạc hướng, nghe vậy gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy sự sùng kính, nhưng liền sau đó lại ảm đạm.

"A tỉ..." 

Cậu ta gọi một tiếng, nhưng rồi lại không nói gì thêm. Bùi Châu Hiền "ừ" lại, để ý thấy tay áo cậu ta rách một mảng nhỏ liền quay người lấy kim chỉ trong chiếc hộp cạnh giường khâu lại.

Khánh Tú nhìn thấy mái tóc ngày càng khô cằn và khuôn mặt ngày càng tĩnh mịch của nàng, nụ cười trên môi cũng nhạt dần, chỉ cảm thấy mắt mình cay cay, vội vàng quay mặt đi, lấy tay áo còn lại lau lau, sau đó mới từ từ nói những lời vừa nãy chưa kịp nói ra.

Thì ra Ngô Thế Huân vừa hồi kinh đã nhận được thánh chỉ, tiếp quản quyền chỉ huy Tây Nam quân, lãnh trọng trách cầm quân đi đánh giặc ngoại xâm, một lần nữa hôn lễ của hắn và Phác Tú Anh bị trì hoãn. Điều khiến thiên hạ ngạc nhiên là Ngô Thế Huân sau khi đến Thanh thành, không những khống chế được quân quyền Tây Nam quân mà còn tiếp quản luôn Tạng Đạo quân của Dương Tắc Hưng. Tàng Đạo vốn bài ngoại, lần này khởi chiến cũng không thay đổi nguyên tắc đó, phân biệt rõ ràng với Tây Nam quân, gây ra chiến sự kéo dài không chút tiến triển. Lần này Ngô Thế Huân không những khống chế được Tạng Đạo quân, còn thành công kết hợp hai cánh quân này, thêm vào có sự chuẩn bị sẵn từ trước, đối đầu quân địch không biết sợ hiểm nguy, liên tiếp dành những chiến tích hiển hách. Quân Nam Việt bại trận, vô cùng khiếp đảm, liên tiếp rút quân.

Không đến một tháng, quân Nam Việt từ Thanh thành lui về sông Hắc Mã, biên phòng thất thủ, thế trận hoàn toàn nghiêng về Đại Viêm. Vua Nam Việt quyết đánh đến cùng, phái hộ quốc Đại Vu bố trí một cổ trận với ý định cùng quân địch chết chung. Ngô Thế Huân dẫn Hổ Dực Thất Thập Kỵ xông vào phá trận, Phác Tú Anh cũng lén lút đi theo. Không ai biết trong trận điạ đó phát sinh những chuyện gì, chỉ biết Phác Tú Anh lấy thân che cho Ngô Thế Huân, khiến hắn có thể thành công phá cổ trận.

Biện Bạch Hiền tuy có hiểu cổ thuật, nhưng lại không thể phá loại cổ đó. Chỉ biết loại cổ đó khiến người trúng độc chuyên ăn thịt người, nếu không khống chế được, đến khi nó hoạt hóa thì có thể trong giây lát ăn một cơ thể người thành xác khô. Ngô Thế Huân không biết làm cách gì, chỉ đành dùng nội lực, phong ấn Phác Tú Anh, đồng thời cũng đóng băng cổ trùng trong cơ thể nàng ta.

Phẫn nộ vô cùng, Ngô Thế Huân vừa tích cực tìm kiếm người giải cổ, vừa cầm quân đánh chiếm kinh đô Nam Việt. Hắn nắm rõ địa hình ở đây, hơn nữa trước đó từng cắm người làm nội gián

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net