Chương 39--40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39:

Không biết bởi vì hắn lạnh lùng, hay vì nơi này xa la. Cảm giác có chút khó chịu, cậu thở dài một hơi nhẹ nhõm, dáng vẻ của hắn, hẳn là không muốn ở chung một phòng với cậu hoặc là ngủ chung một giường, bàn tay nắm chặt của cậu cũng bắt đầu thả lỏng, lá gan cậu còn chưa có lớn như vậy, cậu và người đàn ông xa lạ sống chung một phòng, thậm chí còn làm chuyện gì gì đó.

Trong trái tim của cậu, luôn luôn nghĩ rằng người mà cậu sẽ sống cùng, chỉ có một người, là Kwon Jiyong, trong mắt cậu đã có một chút vết thương, thấm dần vào trái tim, không thể xóa bỏ.

Cậu nhấc chiếc va li nhỏ lên, ngoài trừ vài bộ quần áo ra, cái gì cũng không có, đồ đạc của cậu vốn cũng không nhiều lắm. Ngoại trừ quần áo, hắn cũng không cho cậu mang thứ gì đến, hiên tại xem ra, là chướng mắt đi.

Cậu đi lên tầng, nới này không có một ai, thực sự rất lớn, nhưng cũng rất trống trải.

Đi qua hai gian phòng thì cậu ngừng một chút, có chút tò mò, phòng này có cái gì, mà hắn rất coi trọng, từ trước đến giờ cậu không thích miễn cưỡng người khác, theo như hắn nói, cậu nên ở cách xa là tốt rồi.

Cậu chọn một gian phòng cách xa nhất, cũng chính là gian cuối cùng, nơi tối nhất, cậu mở cửa, cửa lại không có khóa.

Cậu đi vào, bên trong có một chiếc giường, một tủ quần áo, rất sạch sẽ ngăn nắp, cậu nhìn cũng rất thích, cậu cất quần áo vào trong tủ, trong tủ quần áo trống trơn, không có cái gì cả.

Cậu mệt mỏi ngả xuống giường lớn, trên giường có hương vị của nắng, nắng đã chiếu vào căn phòng này.

Cậu ngồi dậy, nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay, cậu kết hôn sao, vội vàng như vậy, có ý nghĩa sao, cậu vỗ về chiếc nhẫn không ngừng chuyển động trên ngón tay, biết là dễ rơi, vẫn muốn giữ lại, quyết định, cậu vẫn muốn mang theo, đã tự nói mình, cậu đã kết hôn, cậu không có tư cách để suy nghĩ đến một người đàn ông khác.

Cậu đứng lên, tìm một chiếc túi nhỏ, cẩn thận lấy ra, một chiếc nhẫn trắng, cậu đột nhiên buồn vô hạn, mắt cậu long lanh như hồ nước, mơ hồ nhưng xinh đẹp.

Cho đến khi cậu đeo chiếc nhẫn kia vào, cậu thoáng hiện nét tươi cười, rốt cục không xong, cái này thực sự rất quý, mà cậu không hề muốn đánh mất.

Cậu nhìn phía bên ngoài cửa sổ, trời bên ngoài cũng dần dần tối, lòng của cậu càng thêm nặng nề. Cậu sờ sờ bụng của mình, hình như có chút đóng băng, cậu cũng không nhớ lần trước mình ăn cơm là khi nào, trước kia, cậu có một nguyện vọng, nếu có một ngày, cậu kết hôn, mỗi ngày cậu sẽ làm cho chồng cậu một bàn đồ ăn ngon, bây giờ, ngay cả cảm giác thèm ăn cậu đều không có.

Cậu nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay, sự thật, cậu đã kết hôn.

Cậu đứng lên một lần nữa, đi tới trước cửa sổ cho đến khi trời tối hẳn.

Chương 40:

Cậu kéo rèm cửa ra, gió từ bên ngoài mang theo hương hoa hồng, rất nhanh hương hoa tràn đầy phòng. Trên giường của cậu còn có bộ vest cưới màu trắng, cậu đã nghĩ tới hôn lễ của mình bao nhiêu lần, có Kwon Jiyong, có lẽ không long trọng, nhưng sẽ rất hạnh phúc, chỉ là tất cả mọi chuyện đều không thể xảy ra.

Cậu kết hôn, không sung sướng cũng không hạnh phúc, đến ngày cả chồng cậu cũng không phải là người cậu muốn.

Đêm nay dường như rất ảm đạm, cậu ngồi trên giường, đã muốn quên, hôm nay là ngày tân hôn của cậu. Cô đơn, lạnh lẽo, đây không phải cái cậu cần sao? Cậu gắt gao ôm lấy cánh tay của mình, đôi mắt khẽ chớp, một giọt nước mắt rơi xuống.

Một gian phòng khác, Yong Junhyung mở một chai rượu, hắn rất ít khi uống rượu, nhưng hôm nay hắn muốn uống say một lần, hắn cầm ly rượu đứng ở ban công, áo tắm màu trắng không ngừng tung bay theo gió, vô tình lộ ra lồng ngực hắn, da thịt màu đồng, năm nào cũng rèn luyện thể thao, khiến thân hình vô cùng gợi cảm rắn chắc. Hắn ngẩng đầu lên, uống một ngụm rượu. Cũng không có cảm giác gì, lại có chút vô vị.

Hắn cứ như vậy uống từng ngụm, từng ngụm.

Cô kết hôn, hắn cũng kết hôn, hắn nở nụ cười lạnh, thì ra đây là hôn nhân, cũng không có cái gì cả.

Hắn rút điện thoại di động ra. Bên kia truyền lại một giọng nói mềm mại của một cô gái.

"Cecile, đến nơi ở của tôi đi." hắn nói xong, cũng không đợi đối phương trả lời, trực tiếp ném điện thoại vào giường, một lần nữa, hắn nhìn phía ngoài, biển hoa hồng sắp chìm trong bóng tối, đôi mắt màu trà, cuối cùng lại trở nên mông lung. *** [ Yong mất nết, vk mi hấp dẫn hơn nhiu đấy]***

Bên ngoài truyền tới tiếng chuông cửa, Yong Junhyung vẫn duy trì động tác, giống như một pho tượng, không hề động, sẽ có người đi mở cửa, uống một ngụm rượu, môi của hắn như có như không cười lạnh, trên mặt đất không ít vỏ chai.

Hắn đưa chiếc ly lên, chiếc ly thủy tinh trong suốt có hình bóng mơ hồ của hắn, từ trước đến nay, hắn chưa từng cho người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Hyunseung đứng lên, mở cửa phòng, tiếng chuông cửa bên ngoài, một tiếng lại một tiếng, giống như muốn phá chuông vậy.

Cậu vội vàng xuống tầng, bỗng cậu quay đầu lại, nhìn thoáng chiếc cửa bên phải đóng chặt.

Cậu hơi do dự một chút, liền chạy đi mở cửa, cầu thang với cửa chính cũng không quá xa, bởi vì chạy quá nhanh, gần đây sức khỏe cậu lại không tốt, cho nên khi tay đặt vào cửa đã bắt đầu thở dốc.

Tiếng chuông cửa như tiếng  đuổi giết, không ngừng vang lên.

Cậu mở cửa, một mùi hương từ bên ngoài tràn vào, một cô gái đứng trước cửa, một cô gái ăn mặc hở hang, lộ ra một đôi chân dài trắng mịn, cao gầy gợi cảm, Hyunseung đứng trước mặt cô ta, thực sự là quá mộc mạc.

"Xin hỏi..." Hyunseung vừa định lên tiếng, cô gái kia đã trực tiếp đi qua cậu, hướng câu thang đi tới, mà còn dừng lại trước phòng Yong Junhyung.

"Cô là.." Hyunseung vội vàng đuổi theo, không rõ cô gái này muốn gì?

Cô gái kia dừng bước, nâng chiếc cằm xinh đẹp, nhìn chằm chằm chàng trai đơn thuần Hyunseung.

"Cậu là người giúp việc mới tới sao, ta đi tìm Jun, cậu có vấn đề gì sao?" Cô nhẹ nhàng giơ chiếc điện thoại trong tay, "Jun kêu tôi tới, cậu nói xem, một người đàn ông gọi một cô gái tới phòng hắn, là có chuyện gi?"    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net