chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cô nghiêng đầu nhìn gương mặt tươi cười của Hyun Seung, đột nhiên trong lúc này, cảm giác như có một ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ lấy cơ thể của cậu, gương mặt Hyun Seung thánh khiết vô cùng, cậu vốn rất bình thường, lúc này lại lộ ra vẻ xuất thần, ôn nhu và tinh tế, Solji nhận ra mười mấy năm nay, cô luôn cảm thấy trên người Hyun Seung luôn có sự ôn nhu mà người khác không có, có thể chính là ở điểm này.

Cho nên mới nói, Ji Yong kia thật đúng là biết nhìn người, khiến cậu ấy với hắn một mực chung tình, chính là, cô không hiểu, rõ ràng Hyun Seung có thể tìm được một công việc tốt hơn, lấy một người như Ji Yong, ở công ty của hắn tìm một công việc là không thành vấn đề, vì cái gì, cậu ấy lại không muốn nhận diễm phúc đấy.

Kì lạ, thật kì lạ, cô lại nhìn lướt qua Hyun Seung, đối với cô ấy hâm mộ lại ghen tị.

Khi Hyun Seung lau lau mồ hôi trên trán đã là tan sở, thời gian này cậu không nhàn rỗi chút nào, có thể đúng như câu nói đó, mệt cũng rất vui vẻ. Cho nên, Hyun Seung tuy là rất mệt, nhưng cậu lại cảm thấy rất vui, rất thích.

Cậu khoác chiếc túi lên vai, nhìn đồng hồ, trong mắt lại hiện lên chút lo lắng, sắp muộn rồi, cậu sắp bị muộn rồi.

Bên ngoài, trời mua thu se lạnh, rốt cuộc khi tan việc có cảm giác mát mể, gió khẽ thổi vào da cậu, cảm giác thoải mái nói không lên lời, cậu không ngừng tiêu sai bước đi, có khi còn chạy chậm, trên vẻ mặt lo lắng ngày càng nhiều.

  Cậu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đứng trước một tòa nhà hàng tây vô cùng trang trọng, bước đi có chút chần chờ, cậu nhìn nhìn quần áo của mình, thực sự là không hợp với chỗ này chút nào, cậu khẽ thở dài ra, rất nhanh lại khôi phục tinh thần, cậu đi vào, một mùi hương nhờ gió thổi qua mũi cậu, thật thơm a, không nồng không đạm, vừa đúng, đây là mừi nước hoa.

Cậu ngầng đầu lên, nhìn thấy một cô gái cao gầy như người mẫu, không biết vì cái gì, bước đi của cậu chậm một chút, dường như nhìn thấy trong mắt cô gái kia hận ý.

Hận.. Tại sao lại có thể hận, cậu và cô ấy .. đâu có quen a...

Một lần nữa cậu muốn nhìn kĩ thì cô gái ấy đã đi xa, chỉ có tiếng gót giầy của cô ấy nện xuống nền nhà, dường như có một sự tức giận, dần tan biến trong không gian, trong lòng của cậu có chút áp lực kì quái, cảm thấy thật tức cười, cậu có phải hay không hôm nay làm nhiều đến đầu óc quay cuồng a.

Nhìn thấy người ngồi chiếc bàn gần cửa sổ, ánh mắt của cậu khẽ cong lên, bên trong lộ rõ vẻ ngượng ngùng.

Cậu, dường như đã tới chậm rồi.

  Mà cậu cũng không biết, cậu vừa bước tới, cô gái xinh đẹp vừa nhìn Hyun Seung liền dừng cước bộ của mình, nhìn chằm chằm lưng cậu, đôi mắt chứa đầy sự hận thù, lúc này là rất hận, còn có chút oán.

Mà cách đó không xa, một chiếc xe hơi màu đen có rèm che, một người đàn ông ngồi trong xe, lạnh lùng thu lại ánh mắt của mình, đem tầm mắt nhìn trên ngón tay mình, ngón tay hắn mang theo một chiếc nhẫn màu đen và lam, nhẫn rất rộng, nhưng lại cực kì hợp với hắn, màu đen cùng màu xanh đậm xứng đôi, còn có đường nét vàng kim, lãnh đạm và khoa trương, tựa như chính con người hắn.

Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về chiếc nhẫn trên ngón tay hắn, trong đôi mắt hiện lên một nét u ám mà người khác không thấy.

Cửa xe mở ra, ngón tay của hắn khẽ co lại một chút, vẻ u ám hiện lên trong đôi mắt, cũng chỉ lướt qua trong giây lát.

"Jun." giọng nói của cô gái xinh đẹp vang lên, giọng nói mềm mại như vẻ đẹp của cô, khiến người khác cảm nhận một vẻ đẹp quyến rũ cùng mê hoặc.

"Junie, hắn cự tuyệt em, bây giờ em phải làm sao, làm sao đây?" Cô gái khẽ khóc, mà đôi mắt của người đàn ông ngày càng nhiều lửa, thậm chí sự tức giận đã biểu hiện rõ trên gương mặt hắn.

  Ngón tay của hắn dùng sức nắm lại, sau đó không có bất kì động tác gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net