chương 43-44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43:

Đôi mắt hắn đen nhánh nhưng lại không lộ ra chút cảm xúc nào, còn có hàng lông mi dài dày đen kia nữa, không quá quyết đoán, ngẫu nhiên có thể thấy được một chút ôn hòa, dường như hàng lông mi này đã giảm bớt vẻ lạnh cứng trên gương mặt hắn.Không thể không nói, người đàn ông này có lẽ không quá tuấn tú nhưng lại có những đường nét vô cùng đặc biệt. Nhìn hắn nhiều lắm mới chỉ hai năm tuổi, nhìn qua lại thấy như trưởng thành trước tuổi.Hắn đi tới, mở cửa ra, thấy dì Kim đứng trước cửa.

"Thiếu gia, cuối cùng thì cậu cũng trở về rồi," Dì Kim chớp mắt, vội vàng đưa tay lau nước mắt, còn hắn khi nhìn thấy bà, hàng lông mày cũng giãn ra."Xin lỗi, dì Kim, đã khiến dì lo lắng rồi," đối với người đã chăm sóc mình từ nhỏ tới lớn, vì chăm sóc hắn mà bà không hề lập gia đình, sống chết cũng phải ở Baek gia, hắn tôn kính bà như tôn kính mẹ mình, hắn có thể lạnh lùng với người khác, nhưng không bao giờ có thể lạnh mặt với bà.

"Được rồi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi," Dì Kim giúp hắn chỉnh lại quần áo, "Ừm, gầy, đen, thiếu gia, gần đây cậu không có ăn cơm sao? Dì Kim sẽ làm cho cậu vài món, để cậu ăn một bữa thật ngon nhé," hắn nở nụ cười, má phải hắn có vết thâm, màu giống như màu rượu nho vậy, không cười, nhìn như Satan, khi cười lại giống như một thiên sứ, đúng là một người đàn ông ký quái."Đủng rồi, dì Kim, người vừa rồi ở bên ngoài là người giúp việc mới sao, cậu ta có gây khó khăn gì cho dì không?" 

Baek Seung Jo chăm chú nhìn dì Kim, chị sợ người giúp việc còn trẻ suy nghĩ nông cạn.Hắn vì muốn dì Kim có thể thoải mái một chút mới tìm người giúp việc, không phải tìm người ở đây hưởng phúc. Nếu làm không tử tế, thì mau cút đi."Không có a," dì Kim vội lắc đầu, mặc dù thiếu gia nghĩ sai rồi nhưng bà vẫn rất cảm động.

"Thiếu gia có thể yên tâm, Hyunseung rất biết điều, rất nghe lời, cái gì cũng làm rất tốt, bây giờ dì Kim còn không có việc gì để làm đây," dì Kim lên tiếng giải thích, chỉ sợ Baek Seung Jo hiểu nhầm Hyunseung."Vậy thì tốt rồi," Baek Seung Jo thả lòng người, gương mặt bớt nghiêm khắc đi rất nhiều."Thiếu gia, dì Kim có một việc muốn nhờ cậu," Dì Kim không ngừng nắm lấy vạt áo mình, có chút căng thẳng."Không cần tỏ ra nghiêm trọng như vậy, dì Kim, dì muốn nói gì thì nói đi, tôi sẽ đáp ứng,' Hàng lông mày Baek Seung Jo vừa giãn ra lại nhăn lại, hắn thực sự không thích câu nhờ vả kia của dì Kim.

"Thiếu gia, là như vầy," cuối cùng Dì Kim buông tay ra, " Thiếu gia, Hyunseung ở đây không nhà không người thân, nhưng mà cậu ấy đang mang thai, cho nên có thể giữ cậu ấy ở lại được không? Dì Kim sẽ chú ý đến cậu ấy, sẽ không gây ra phiền toái cho cậu."Dì Kim có chút mong chờ nhìn Baek Seung Jo, hi vọng hắn có thể đáp ứng.

" Hyun Seung.....Seung Jo" 

Hắn khẽ mím môi, đút tay vào túi áo  đứng thẳng người , "Chuyện này, dì Kim quyết định thì tốt hơn, Baek gia thêm một người, cũng chỉ thêm một đôi đũa, với một cái bát," Dì Kim nghe thấy câu trả lời của hắn, cuối cùng cũng yên tâm nở nụ cười, bà biết rõ, thiếu gia từ nhỏ tới lớn không phải là một con người máu lạnh.

Cám ơn trời đất, rốt cuộc Hyunseung có thể ở lại, yên tâm sinh đứa bé rồi.Hyunseung ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên mặt, sau đó lại cúi xuống tiếp tục lại, lau xong nơi này lại lau tiếp lên phía trước, thật vất vả nhưng cậu chịu được.Còn hơn là phải lang thang trên đường, cái này đã tốt hơn rất nhiểu rồi.Một đôi chân lớn đứng trước mặt cậu, ngón tay cậy khẽ run lên, trái tim cũng đập nhanh hơn, cậu không biết, cậu có phải rời khỏi đây hay không, có phải hay không... Cậu cố gắng làm việc, có phải vẫn bị đuổi đi hay không... 

Hàng lông mi khẽ chớp, có chút ươn ướt..Cậu ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy được bóng lưng của hắn, từng bước một bước đi, thủy chung không nói một câu."Seungie, thiếu gia đồng ý rồi, đồng ý để con ở lại," dì Kim chạy tới, vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ lau mồ hôi trên trán cậu, giống như một người mẹ vậy."Thật sao?" chiếc khăn lau trong tay Hyunseung rơi trên mặt đất, gương mặt thoáng hiện nét cảm động.Cậu có thể ở lại, không cần phải lang thang ngoài đường, cậu và dứa bé, cuối cùng cũng có nhà để ở."Cảm ơn dì, dì Kim," Hyunseung đưa tay nắm chặt tay dì Kim, cậu khóc, nhưng là khóc vì vui mừng.

"Được rồi, đứa nhỏ này, mau đứng lên đi, không cần lau nữa," dì Kim kéo tay Hyunseung, nhưng cậu lại lắc đầu nhìn bà, " Không sao, dì Kim, con vẫn làm được," Hyunseung nhặt khăn lau lên, tiếp tục cúi đầu lau, đây là công việc của cậu, nếu cậu không làm, vậy dì Kim sẽ phải làm, dì Kim đã giúp cậu nhiều lắm rồi, cậu sẽ phải cố gắng, vì cậu cũng vì phần ân tình này.Dì Kim nhìn Hyunseung, lại bất đắc dĩ lắc đầu, sao lại có đứa trẻ cố chấp như vậy, chuyện đã quyết định thì nhất quyết không thay đổi.

Hyunseung tiếp tục lau, khóe môi cậu cong lên, nụ cười thật đẹp, thật dịu dàng, có cả niềm vui.Những ngày tiếp theo, Hyunseung cũng chưa từng gặp lại Baek Seung Jo, hắn không thường về đây, mà thời gian cậu ở Baek gia cũng là thời gian hạnh phúc nhất nhẹ nhàng nhất, có đứa bé làm bạn, có dì Kim chăm sóc, thân thể cậu ngày càng tốt lên.Dì Kim nói cho cậu biết, cậu cần phải ăn nhiều, đứa bé mới có thể lớn nhanh, khỏe mạnh, cho nên, cậu cũng cố gắng ăn nhiều một chút, chỉ cần vì đứa bé, cái gì cậu cũng có thể làm được.

Bưng tới một chậu nước, tay cậu nhẹ nhàng xoa bụng, "Con à, baba phải làm việc, như vậy chúng ta mơi có chỗ ở, mới có cái ăn, cho nên con nhất định phải ngoan nhé," Cậu từ từ quỳ xuống, đứa bé đã được hơn năm tháng, bụng cậu cũng lớn hơn nhiều, làm gì cũng vất vả hơn, tùy rằng dì Kim không cho cậu làm nhiều, nhưng chỉ có cách này cậu mới đền đáp được bà, nhưng việc cậu có thể làm được, cậu đều cố gắng làm.Cậu sống rất thanh thản.

Baek Seung Jo có chút mệt mỏi, đưa tay xoa ấn đường, hắn ngẩng đầu lên, một nửa mặt ẩn trong bóng đêm, ánh mắt càng trở nên sâu không thấy đáy.Không thể tìm được chàng trai ấy, thậm chí hắn đã hoài nghi có phải hắn đã từng gặp qua cậu hay không, hắn vẫn nhớ kĩ mùi vị của chai sữa kia, có thể nói đã cứu mạng hắn, còn có trái tim của hắn.

Chương 44:

Hắn kiêu ngạo không chấp nhận một chút nhơ bẩn nào, cho nên, cho dù thành kẻ lang thang hắn cũng chịu, cho tới khi thành một tên ăn mày, hắn lại gặp được cậu, chàng trai kia rất bình thường, nhưng lại là một người dịu dàng, khác hắn với những người hắn quen.Hắn luôn nhớ kĩ chai sữa kia, cũng nhớ kĩ gương mặt cậu.Hắn đẩy cửa đi vào, gần cửa có một chàng trai đang quỳ, cố gắng lau chùi sàn nhà, hắn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bụng cậu đã vượt mặt, nếu hắn không nhầm, chàng trai này chính là người mà dì Kim nói tới, nhưng cậu ấy quỳ như thế không khó chịu sao.

Hắn đi lên trước, đứng trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống, ngón tay cậu nắm chặt chiếc khăn lau, vài sợi tóc đen rơi xuống còn dính chút mồ hôi thấp thoáng trên bả vai, từ góc độ này hắn nhìn thấy bả vai mảnh khảnh của cậu, còn nhìn rõ xương quai xanh, không ngờ lại rõ ràng như thế, chàng trai này thật gầy, rất giống người kia.Hắn nheo mắt lại, tầm mắt rời đến ngón tay cậu, ngón tay cậu thật nhỏ, dường như chỉ cần dùng sức một chút là có thể bẻ gãy, một giọt nước đọng trên ngón tay cậu, đột nhiên hắn mở to mắt.

Hyunseung hơi ngước mắt lên, đúng lúc thấy được đôi giày da ở trước mặt, tay cậu khẽ ngăn lại, một chút nước rơi xuống giày hắn,"Xin lỗi," cậu vội ngẩng đầu lên, nhìn lại đôi mắt đen nhánh không ngừng đánh giá cậu."Xin lỗi..." Cậu muốn đưa tay lau đi, phát hiện tay mình đang ướt, mà trên tay cậu ngoài trừ cái khăn lau, cũng chỉ có quần áo. Chỉ là quần áo cậu hình như cũng không sạch lắm, người đàn ông này rất giống với thiếu gia.

"Thiếu gia..." Cậu khẽ gọi một tiếng, cám giác chiếc bóng ngày càng gần với mình, Baek Seung Jo ngồi xổm xuống, đột nhiên nâng cằm Hyunseung lên."Là cậu?" Giọng nói hắn có chút không ngờ, nếu nghe kĩ có thể còn thấy sự vui mừng...Ngón tay Hyunseung căng thẳng nắm lại, cảm thấy cằm mình có một độ ấm truyền tới, cùng lúc đó, lòng cậu nháy lắt liền lạnh như băng, có phải cậu đắc tội gì với thiếu gì rồi không, có phải cậu đã làm sai chuyện gì?

"Là cậu.." Seung Jo lập lại một lần nữa, giọng nói vui mừng như tìm được vật mình đã đánh mất từ lâu, cảm giác như trái tim hắn đang được lấp đầy."Hyunseung, làm sao vậy? Thiếu gia..." Dì Kim cũng lặng người đi, nhìn chằm chằm Seung Jo và  Hyunseung, còn có cái hành động quái dị này nữa.Khóe môi Hyunseung khẽ run, ánh mắt nhìn dì Kim cầu cứ, dì Kim lấy lại bình tĩnh, "Thiếu gia, có phải cậu ấy làm sai chỗ nào, cậu ấy mới tới, vẫn chưa nắm rõ quy củ, thiếu gia, cậu đừng tức giận."

 Dì Kim vội chạy tới, không ngừng nói giúp Hyunseung.Rốt cuộc Baek Seung Jo cũng buông cằm Hyunseung ra, đứng lên, hắn từ trên cao nhìn chằm chằm cậu, gương mặt này dù thế nào hắn cũng không quên, hắn đã đi tìm hơn nửa nước Anh, một ly sữa, hắn hao tâm tổn trí cũng mấy vạn ly sữa rồi, chỉ không ngờ tới chàng trai này lại ở ngay trước mặt hắn, hơn nữa không lâu về trước, bọn họ đã chạm mặt lại bỏ lỡ.Dì Kim vội đỡ Hyunseung đứng dậy, giống như một người mẹ che chở cho con mình,Hyunseung đứng sau dì Kim, đôi mắt ngập nước. Baek Seung Jo không vui mím môi, hắn lớn lến khó coi như vậy sao, sao hai người kia lại có cái vẻ mặt đó."Cậu không biết tôi,?" 

Lông mày hắn nhíu chặt lại.Hyunseung khẽ lặng người đi, dì Kim cũng vậy. Bà khó hiểu nhìn Hyunseung."Hyunseung, có phải con đã từng gặp qua thiếu gia?" Thiếu gia nhà bà một người thô lỗ, cũng không phải một người nhìn thấy người đẹp là nhào tới, thậm chí hắn còn rất để ý đến vấn đề trong sạch, rất ít động chạm vào thân thể ai.Hyunseung lắc đầu, cậu không biết, cho tới bây giờ cậu chưa từng gặp qua vị thiếu gia này, chỉ là thấy qua giày của hắn thôi, cậu tự nói ở trong lòng."Cậu, cậu thực sự quên tôi?" 

 Baek Seung Jo có chút không vui làm mặt lạnh, "Khi đó cậu còn mặc một chiếc áo cũ kĩ màu xanh,còn có chiếc quần màu tro, vẫn đôi giày này, tôi nói không sai đâu."Hyunseung cúi đầu, nhìn chân mình, đôi chân cậu khẽ chạm vào nhau, đôi giày này cậu vẫn luôn đeo, làm sao hắn biết được."Thiếu gia, làm sao cậu biết được, khi mới vào đây, đúng là Hyunseung đã mặc một bộ quần áo như thế." Hyunseung còn chưa biết nói thế nào, dì Kim đã lên tiếng.Hyunseung cũng không hiểu liếc nhìn Baek Seung Jo, hàng lông mày đó, cậu có cảm giác rất quen."Cậu đã nhớ ra chưa, chai sữa kia..." Baek Seung Jo không nhịn được nhắc nhở cậu, chàng trai này chậm chạp như vậy quả thực là đả kích hắn, trong khi chính bản thân hắn lại quên, bộ dạng hiện tại của hắn so với hồi đó thực sự là một trời một vực.Cho dù là ai cũng không thể đem hai người gắn liền với nhau.

"Anh là người đó..." Cuối cùng Hyunseung cũng dựa vào ngũ quan của hắn mà thấy được bóng dáng người mà cậu từng gặp qua, chính là người ăn mày đó.Dì Kim càng thấy khó hiểu, bà nhìn nhìn Hyunseung rồi lại nhìn thiếu gia, tóm lại là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong căn phòng màu xanh nhạt, có chiếc giường lớn, một cái bàn, còn có một tủ quần áo thật lớn, trên mặt đất trải những tấm thảm lớn, tất cả đều lộ ra sự đơn giản."Cậu thấy lạ vì sao tôi lại biến thành như vậy có phải không?"Baek Seung Jo cầm cốc trà do dì Kim pha lên, hắn nhấp một ngụm, nhìn Hyunseung vẫn luôn yên lặng ngồi đó.Hyunseung lắc đầu, "Không có, anh có lí do của anh, cũng giống như tôi vậy, tôi cũng có lí do nên mới xuất hiện ở đó."

"Cậu là một chàng trai thông mình," Seung Jo uống một ngụm trà, ngón tay xoay xoay miệng cốc, chiếc cốc bằng sứ có màu khói, hoa văn rất đẹp, mang đậm nét cổ điển.Hyunseung lại lắc đầu, lại cười cười, " Tôi rất ngốc, cho nên bây giờ mới thành cái dạng này," cậu thật sự ngốc, nếu không, cậu cũng sẽ không mất đi đứa bé kia, tay cậu đặt lên bụng, nhẹ nhàng vỗ về, tất cả đã là quá khứ, cậu chỉ cần đứa bé này là đủ rồi.Baek Seung Jo đứng lên, đặt chiếc cốc trong tay xuống, Hyunseung ngẩng đầu, chiếc bóng hắn rơi trên người cậu.

==============================

Mạng gì như mạng nhện nên thành ra nảy giờ chẳng làm ăn được bao nhiêu.....Jen số nhọ v~

Enjoy~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net