chương 49-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49:

"Nước... Tôi muốn uống nước..." Mặt Kikwang đỏ lên, thật sự hắn nghẹn sắp chết rồi, ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời. Hắn muốn nước, nước liền ở trước mặt hắn, nước này đúng là sinh mệnh của hắn a. Hắn không nói gì, bưng lên uống, không quan tâm mình cầm một cốc nước hay là chậu nước, hắn ùng ục ùng ục uống, tiếng uống nước không ngừng truyền tới. Uống xong. Hắn lau miệng.

"Yong Junhyung, có phải cậu ước tôi chết hay không? Tôi chết đi, ai sẽ làm trâu làm ngựa cho câu?" Kikwang chật vật nói xong, trên tay vẫn cầm chiếc chậu.

"Không phải cậu còn chưa chết hay sao?" Yong Junhyung buông đôi đũa trong tay xuống, thản nhiên nhìn bộ dáng của Kikwang, vẻ mặt vẫn như cũ, không có nửa phần cười đùa, người này thực sự thiếu tế bào hài hước.

"Nếu cậu chết, tôi sẽ mua một phần đất tốt nhất cho cậu, mỗi năm sẽ tặng cho cậu một bó hoa cúc." Hắn nói xong, dừng khăn ăn lâu sạch miệng, tiền hắn không thiếu, chỉ cần tên Kikwang kia đi gặp thượng đế, hắn nhất định sẽ làm vậy.

"Yong Junhyung, cậu." Hai mắt Kikwang trừng lớn, đây là bạn xấu, sao hắn có thể trở thành bạn tốt với người kia chứ, thật là hỏng tám kiếp mà.

Tiếng bước chân truyền tới, Kikwang chỉ có thể hít một hơi thật sâu, nơi này còn có người khác, hắn cũng không muốn dọa anh dâu vừa mới đến.

"Anh dâu, tôi muốn biết, cái kia, tại sao khó uống như vậy?" Khuôn mặt hắn nhăn lại, đây là nước sao, sao lại khó uống như vậy.

Một tiếng anh dâu, khiến cho Hyunseung lặng người đi một chút, hóa ra, bọn họ nói tới cậu, cậu nhìn nhìn chậu nhỏ trong tay hắn. Môi khẽ nhúc nhích, lại không biết có nên nói cho hắn biết hay không, cậu lại cúi đầu, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, ánh mắt hắn luôn nhìn tới bát canh trong tay cậu, chưa từng chớp mắt, cậu vội vàng đem canh đặt trên bàn. Sau đó ngẩng đầu nhìn Kikwang, hắn không nên biết thì hơn.

"Cái kia là nước tôi vừa lau bàn..." Cậu còn chưa nói hết, Kikwang đã ôm chậu lập tức chạy vào phòng vệ sinh.

Hyunseung nghe tiếng cửa mở, mắt khẽ chớp, cậu lúc này quay lại nhìn người đàn ông đang ngồi kia, rõ ràng ánh mắt của hắn không có chút cảm xúc, có thể nói là lạnh như băng, vì sao cậu lại có cảm giác hắn đang đánh giá cái gì, phát hiện cái gì.

Cậu ngồi xuống, không tự nhiên cầm chiếc bát nhỏ, cậu rất ít khi ngồi ăn cùng đàn ông, chỉ có Kwon Ji Yong, dù Yong Junhyung là chồng của cậu, cảm giác vẫn rất xa lạ.

Cậu cầm một chiếc bát nhỏ, múc một ít canh, đặt trước mặt Yong Junhyung, nhất thời không biết nói gì, ánh mắt của hắn khiến cậu không biết phải làm sao.

Cậu hít hít một hơi, không biết có phải hắn đang trách cậu hay không, trách cậu không nên tự tiện như vậy, lại động tới đồ đạc của hắn, nói là vợ của hắn, kì thực với cậu mà nói, cậu chính là khách ở tạm nơi đây.

Yong Junhyung thu ánh mắt về, bưng bát canh lên uống, động tác vẫn tùy ý như vậy, có lẽ động tác hắn rất nhanh, nhưng trời sinh hắn khí chất cao quý, dù có thế nào vẫn lộ vẻ quý tộc.

Chương 50:

Hắn bất ngờ ngẩng đầu, thấy được chiếc nhẫn trên ngón tay Hyunseung, cái kia vốn không nên ở trên ngón tay cậu, chiếc nhẫn này lại thuộc về cậu, vợ của hắn.

Hyunseung cũng vô tình nhìn chiếc nhẫn chứng minh cho hôn nhân của cậu trên ngón tay, chiếc nhẫn từ ngón áp út đã được đeo sang ngón giữa, cậu nghe nói, ngón áp út gần trái tim nhất, cho nên nhẫn mới đeo vào ngón áp út, cũng chứng minh hắn đã có một cô gái ở trong lòng.

Hyunseung cúi đầu, trong mắt hiện lên sự chua sót, trên đời này, có ai sẽ để cậu ở trong lòng.

Còn nhỏ đối với cha mẹ, cậu là gánh nặng, lớn lên lại là gánh nặng của Kwon Jiyong, bây giờ không phải lại là.

Người đàn ông này...

Trên bàn sự im lặng bao trùm, hắn ăn canh cũng không tạo tiếng động, Hyunseung lại mất tự nhiên, bây giờ hắn đem tất cả mọi thứ trở thành không khí, hắn chỉ cần thức ăn mà thôi.

"Chiếc nhẫn này do anh thiết kế sao?" Hyunseung ngẩng đầu, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn, lại hỏi hắn một vấn đề hắn không trả lời, có lẽ hắn không muốn đem cậu để trong lòng, mà cậu đã có một người ở nơi cao nhất trong lòng, người này và cậu dường như không có cách nào để thay đổi.

"Đúng, làm sao cậu biết?" Yong Junhyung ngừng ăn, thản nhiên nhìn cậu, không có cảm giác bị đè nén, có lẽ chuyện đối với hắn mà nói, đều không đáng để nhắc tới, bé nhỏ không đáng kể.

"Em đã nhìn thấy trong sách." Hyunseung nở nụ cười, nụ cười trong sáng thanh khiết, cậu đã từng nhìn thấy, cậu cũng chưa nói cho hắn biết, khi nhìn thấy cậu đã rất kinh ngạc, bây giờ sự kinh ngạc này đang ở trên ngón tay của cậu, thực sự có điểm hoài niệm nói không nên lời.

Yong Junhyung đứng lên, thân thể cao lớn giống như núi, có cảm giác áp bức mãnh liệt, Hyunseung cảm giác mình bị một bóng ma bao phủ, rất muốn xoay người chạy đi.

"Một lúc nữa sẽ có người giúp việc tới quét dọn phòng, cũng có người tự đưa cơm tới đây, cậu có thể không ăn, phong bếp cậu có thể dùng." hắn thản nhiên nói hai câu, cho đến khi bóng ma trước mặt Hyunseung biến mất, người đàn ông kia cũng đã ra khỏi cửa, có chút vô tình, có chút cự tuyệt, lòng cậu căng thẳng, cảm giác trống trải.

Tiếng bước chân vang lên, Kikwang giống như vừa mất nửa cái mạng, khuôn mặt tái nhợt, tựa vào tường nhà vệ sinh, hắn thật sự sắp mất mạng rồi, nhớ tới thứ nước hắn uống vào, hắn còn uống nhiều như vậy. Trong miệng hắn lại có cảm giác rất khó chịu.

"Yong Junhyung cứu mạng...." hắn uể oải nói. Một cốc nước đặt trước mặt hắn, lần này là cốc chứ không phải chậu, hắn lúc này mới nhận lấy, xác định đây không phải là nước lau bàn mới yên tâm uống.

"A.. Sống..." Hắn than một tiếng. Cầm chiếc cốc lắc lắc một chút, Yong Junhyung khi nào lại tốt như vậy, người đàn ông này lạnh lùng muốn chết, hắn có chết khát trước mặt anh ta, cùng lắm sẽ bị anh ta đá một cước, xem hắn đã chết hay chưa.

Hắn ngẩng đầu lên, người hắn nhìn thấy không phải Yong Junhyung, mà là Jang Hyunseung.

"Ha ha, anh dâu, cảm ơn nước của anh." hắn cung kính đưa cốc nước lên, mắt híp híp cười, thực ra tim của hắn đang rất lạnh, chàng trai này đã cưới Yong Junhyung , cuộc sống sau này của cậu, thật sự....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net