Chương 55-56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 55:

Có lẽ ngay từ đầu, hắn đã lựa chọn rồi. Từng tờ báo được giở ra, xung quanh yên bình, không khí dễ chịu, không ai biết được, rất nhanh thôi, không khi dễ chịu cùng sự yên bình này sẽ bị phá vỡ hoàn toàn.

 Jiyong đứng lên, ánh mắt lạnh nhìn vào cánh cửa đang đóng, hắn nhớ về một ngày nào đó, hắn ở chỗ này chờ gần hai giờ, sau đó hắn chấp nhận một cuộc giao dịch mất đi Seungie, không cần nói tới sau này có hối hận hay không, nếu có cơ hội để lựa chọn lại một lần, có lẽ hắn vẫn chọn như thế. Hắn bước thẳng về phía trước, thư ký nói hắn có thể đi vào, Yong Junhyung, quả nhiên là quân bài lớn, hắn muốn nhìn xem, quân bài lớn này có thể lớn đến mức nào, có thể cười tới khi nào. 

Tiếng gõ cửa truyền tới, Junhyung chỉ nói một tiếng mời vào, hắn đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đây là tầng cao nhất của tập đoàn Pali, còn hắn chính là chúa tể nơi này, không ai có thể vượt qua hắn.

Cửa mở ra, tiếng bước chân vang lên phía sau hắn, hắn xoay người lại, tựa vào cửa nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, nhìn rõ sự căm hận trong mắt Jiyong. Junhyung hơi nhíu mày, thật có lỗi, trên thế gian này người hận hắn không thiếu, cũng không phải chỉ có một mình Jiyong.

 "Kwon tổng, tìm tôi có việc gì, hình như giữa chúng ta không có cuộc đàm phán kinh doanh nào?" Junhyung ngồi trên ghế làm việc, lưng dự sát vào ghế, khóe môi khẽ nhếch lên như cười như không, hắn rất rõ vì sao Jiyong lại ở đây. 

"Yong Junhyung, rốt cuộc anh muốn thế nào?" Jiyong bước nhanh tới trước mặt hắn, đưa tay muốn nắm phần áo trước ngực lại bị Junhyung chặn lại. "Kwon tổng, không nên quên, đây là tập đoàn Pali, không phải G.D của anh, còn nữa, tôi không thích người khác chạm vào quần áo mình, rất bẩn." đôi môi mỏng khẽ mở, nói ra từng chữ câu, mỗi câu nói ra đều làm sắc mặt Jiyong lạnh đi.Người đàn ông này thật sự khiến người khác muốn giết hắn.

 "Yong Junhyung, anh đã làm gì Seungie?" Jiyong hít một hơi lấy lại bình tĩnh, cuối cùng buông tay xuống, hắn nói không sai. Nơi này là địa bàn của hắn, cho dù Jiyong có làm cái gì đều đứng ở giữa tâm bão. Junhyung xoay chiếc bút kí tên trên tay, ánh mắt nhìn ra phía ngoài, ngẫu nhiên, hắn lại nghĩ tới chàng trai nhỏ ở chỗ này chờ hắn, thật kỳ quái, hắn thích cảm giác này, đến nỗi hắn không để tâm tới câu hỏi của Jiyong... 

Hắn tiếp tục dựa người vào ghế. Ánh mắt màu trà trở nên u ám, giống như hố sâu của vũ trụ, nhìn không thấy đáy. "Kwon tổng, không nên quên, bây giờ cậu ấy là vợ tôi, tôi không thích người khác gọi tên vợ tôi như thế." Hắn đặt chiếc bút xuống, mặc dù giọng nói bình tĩnh nhưng hàm ý cảnh cáo cũng có thừa.

"Yong Junhyung, anh đang lợi dụng cậu ấy để khống chế tôi?" Jiyong trầm mặc một lúc, đột nhiên mở miệng nói. Junhyung thản nhiên nhìn hắn, "Anh nói xem?" Hắn không trả lời vấn đề, cũng không có nghĩa vụ trả lời, hắn chỉ biết, hiện tại Hyunseung là vợ hắn, những thứ khác không còn quan hệ với cậu.

 "Junhyung, nếu anh dám làm gì Seungie, anh có tin không, tôi sẽ làm y như thế với Goo Hara," Jiyong cười lạnh một tiếng. Junhyung nhếch môi, cười châm biếm, "Anh có thể thử ?" Junhyung không để ý chút nào đến sự uy hiếp của Jiyong, bởi vì trái tim của Jiyong không sắt đá như hắn, cũng không thể tàn nhẫn như hắn. Jiyong lặng người đi, đối với thái độ lãnh đạm của Junhyung, hắn sớm đã nghĩ tới, cho nên hắn mới là Kwon Jiyong chứ không phải là Yong Junhyung, cho dù phải giẫm lên bao nhiêu người cũng sẵn sàng để bước tới.

"Yong Junhyung, đừng tưởng rằng tôi không thể làm gì, anh đừng quên, mỗi người đều có điểm mạnh của mình, con thỏ khi nóng tính cũng biết cắn người, bây giờ không phải không có nghĩa sau này sẽ không như thế." Hắn đi về phía cửa, không tính là cảnh cáo, chỉ là nói nên một sự thật mà thôi, bây giờ hắn còn có thể khống chế bản thân, nhưng không thể biết trước được sự không chế này tồn tại được đến bao giờ, hắn cũng không để ý nếu phải chết cùng một chỗ với Junhyung. Junhyung mở mắt, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn. 

"Anh có nghĩ tới, bây giờ cậu ấy còn yêu anh?" Giọng nói mang theo ít gió lạnh thổi mạnh vào lòng Jiyong... Nhất thời khiến trái tim hắn đau đớn. Bây giờ, cậu còn yêu hắn sao. Jang Hyunseung còn yêu Kwon Jiyong sao? Đối với sự phản bội của hắn, lại có một người đàn ông cẩn thận che chở cậu, cậu còn có thể yêu hắn sao?Kwon Jiyong nắm chặt bàn tay, lúc này đây, hắn không còn gì để nói, cũng không thể đoán được, hắn không có tự tin, hắn không phải Hyunseung, nhưng hắn lại hiểu rõ về Hyunseung. Một chàng trai bị tổn thương nặng nề, cách tốt nhất để quên đi chính là chấp nhận tình cảm của một người đàn ông khác, bản thân Jiyong lại không có tư cách yêu cầu cậu không được thay lòng đổi dạ. 

"Anh không biết," Đôi môi mỏng khẽ mở ra, mỗi một câu nói, đều như một mảnh băng sắc nhọn đâm vào tim hắn. "Kwon Jiyong, hiện tại người cậu ấy yêu.... Là tôi." Khóe môi hắn cong lên, hắn không suy đoán mà là khẳng định, cậu ấy yêu hắn, rất yêu hắn, tuy rằng cậu chưa bao giờ nói ra, nhưng ánh mắt cậu không thể nào giấu được hắn, có lẽ bản thân cậu cũng không biết, cậu yêu Junhyung – chồng của cậu, đây chính là kết quả hắn muốn. Đây là cái giá của cậu phải trả khi trở thành vợ hắn.

 Cả người Jiyong run lên, bước chân nặng nề, hắn đi về phía trước, không ai biết, lúc này, tim của hắn đau tới mức nào.Junhyung nhìn về phía cánh cửa, khép hờ đôi mắt lại, cảm giác mệt mỏi xuất hiện. Cánh cửa mở ra rồi khép lại, hắn vẫn duy trì động tác này, thật lâu. Hyunseung không thoải mái kéo kéo bộ quần áo trên người, cậu ngồi trong xe, thỉnh thoảng nhìn Junhyung. "Anh muốn đưa em đi đâu?" 

Buổi tối, hắn không nói gì, trực tiếp đẩy cậu cho một chuyên gia make up, cậu như lọt vào sương mù rồi biến thành cái dạng này, vẫn là bộ vest này, đôi giày màu trắng xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm khá nhẹ nhàng càng xinh đẹp, thanh lịch, không thể không nói, Hyunseung rất dễ nhìn, cậu không phải là một mỹ nam bắt mắt, nhưng lại khiến cho người khác không thể quên được. "Đi dự tiệc, chẳng lẽ em muốn chồng mình đưa người khác đi?" Junhyung đưa tay khẽ nhéo má cậu, gần đây cậu hình như béo lên một chút, nhìn xem, ở cùng hắn, thịt trên mặt nhiều hắn lên. Còn hơn là ở cùng cái người đàn ông không biết tốt xấu kia, cho nên, lựa chọn của cậu chỉ có thể là Junhyung. Mà tất cả những gì cậu đang có đều là Junhyung tạo ra.

Chương 56:

Hyunseung chớp mắt, khi nghe thấy từ người khác, trái tim như bị bóp một cái thật chặt. Cậu không muốn hắn đi với người khác, thực sự không muốn. Lắc đầu, cậu tựa vào vai hắn, không để ý trong mắt hắn toát ra sự lạnh lẽo. Đây là một bữa tiệc giữa các thương nhân, nơi tụ họp đông đủ các thương nhân có tiếng, tất nhiên sẽ có Yong Junhyung và tổng tài của tập đoàn G.D – Kwon Jiyong, một người cưới được người mẫu nổi tiếng Goo Hara, còn giành được mảnh đất trong buổi đấu thầu khiến các công ty khác ghen tị, G.D đã có bước tiến mạnh, đang dần đuổi kịp tập đoàn Pali, nếu cho hắn vài năm nữa .... hắn sẽ làm được những gì, không ai có thể đoán được, nhưng cho tới nay, tập đoàn Pali, vẫn đứng đầu các doanh nghiệp trong ngành. 

Hyunseung kéo tay Junhyung, tiếp nhận những ánh mắt tò mò đánh giá, cậu có chút hồi hộp, sợ hãi, nhưng độ ấm trên người Junhyung đã khiến cậu dũng cảm lên nhiều, tuy nụ cười của cậu hơi mất tự nhiên, hai má đỏ hồng lên ngượng ngùng, bộ vest trắng tinh khiết, giống như một đóa hoa dại trắng noãn, không bắt mắt nhưng lại có một hương vị rất riêng biệt.Junhyung tán thưởng nhìn cậu, vợ hắn ngày càng dũng cảm. Khi hắn xoay người.... đối diện với một đôi nam nữ, vẻ mặt thay đổi rất nhiều, cuối cùng chỉ có khóe môi khẽ nhếch lên. 

Bề ngoài không hề thay đổi, nhưng trái tim đã không thể bình tĩnh. Hara, đang nhìn hắn, dường như còn có một chút mất mát và đau thương. Vì sao.... Hắn không rõ.... Goo Hara nhìn vẻ mặt hạnh phúc của chàng trai bên cạnh Junhyung, không biết vì sao, trái tim cô thấy đau, cảm giác mất mát ngày càng lớn, lớn đến nỗi giày vò cô lúc nào không hay, trước kia không lâu, người phụ nữ duy nhất ở cạnh Junhyung chính là cô, còn bây giờ, thời gian ngắn ngủi có quá nhiều thứ thay đổi, tại sao lại là người cô căm ghét nhất.

 Cô liếc mắt nhìn Jiyong, sắc mặt hắn thật khó coi, cả người lạnh băng, cô không thể tiếp tục lừa gạt mình, mặc dù cô có cố gắng thế nào, vĩnh viễn trong lòng hắn chỉ có bóng dáng của Hyunseung. Điều này làm cho cô càng không thể chịu đựng được.Người kia có cái gì tốt, khiến một người đàn ông nhớ nhung ngày đêm, lại khiến một người đàn ông khác đối xử tốt với cô ta. Sự dịu dàng trong ánh mắt Jun không thể gạt người, có lẽ ngay chính bản thân hắn cũng không biết điều này, khi hắn nhìn chàng trai ấy, dường như đó chính là tất cả của hắn. Đột nhiên Hara có một dự cảm đáng sợ, cô sẽ mất đi tất cả. 

Jun... Là thật sao? Còn cô thì sao... Cô giật mình, cô đang suy nghĩ gì vậy, người cô yêu không phải là người đàn ông luôn ở bên cạnh cô, một người cô đã hiểu quá rõ, người kia là vợ Junhyung, sẽ không thể cướp được Jiyong của cô, cô nên cười thật lớn mới đúng, vậy tại sao cô chỉ muốn khóc. Hyunseung nhìn thấy Jiyong, bên cạnh hắn là người vợ xinh đẹp, cậu đặt tay lên lồng ngực, không hề đau đớn như cậu tưởng, hiện tại cậu còn muốn đi tới chúc phúc hai người họ. Cậu nở nụ cười, giống như trước đây, cậu cười với Jiyong, nụ cười dịu dàng nhất, trong sáng nhất, khiến trong tim Jiyong có đủ các loại mùi vị. 

Hắn còn chưa quên, cậu đã quên. Không biết là hắn vô tình hay là cậu vô tình nhiều hơn."Em đi toilet một chút," Cô nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Junhyung khi nhìn Hyunseung, nhìn thấy sự phức tạp và mất mát trên gương mặt Jiyong, cô không biết cảm giác của mình bây giờ là gì, cô cần yên tĩnh một chút. Cô buông tay Jiyong, lại thấy được ánh mắt Junhyung nhìn cô chằm chằm, trái tim loạn nhịp, cắn cắn đôi môi đỏ mọng, đi về phía toilet, mỗi lần chỉ cần cô thể hiện động tác này, hắn nhất định sẽ đi theo cô. 

"Anh đi ra ngoài một lát, em đứng yên ở đây đợi anh," Junhyung rời khỏi vòng tay cậu, nhàn nhạt nói, hắn nói xong cũng không chờ phản ứng của Hyunseung đã ném cậu tại đây, mặc kệ cậu có bao nhiêu sợ hãi, lo lắng. Hyunseung nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn, cậu đành đứng ở nơi vắng người nhất chờ hắn, Jiyong đứng một lúc lâu liền đi theo. Trong Toilet, Hara nhìn chính mình trong gương, một lúc sau mới hồi phục, cô buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, mới cảm nhận cái đau từ lòng bàn tay truyền tới, thật là đau. Cô không biết mình bị làm sao, cô chỉ biết bây giờ cô muốn xóa đi cái cảm giác này.Tức giận, buồn phiền...\

 "Đang lo lắng về hắn sao?" một giọng nói lãnh đạm đầy quyến rũ truyền tới, cửa phòng bị mở ra, một thân ảnh cao lớn bước vào, hắn dựa người vào cửa, đột nhiên bước lên, đưa tay chạm vào má cô, "Em khóc, anh nhớ từ trước tới nay em chưa bao giờ khóc, em nói khóc chính là yếu đuối," Junhyung đưa ngón tay chạm vào khóe mắt cô, tuy cô đã trang điểm kĩ càng lại, ánh mắt vẫn còn hồng hồng, vừa rồi cô đã khóc. 

Là vì người đàn ông kia sao? Hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của cô, hắn dường như thấy được ánh mắt của một chú thỏ đang khóc, trong khi chàng trai kia thường khóc, có khi sẽ khóc lén lút, nhiều nhất cũng chỉ có hắn cảm giác giống như một chú thỏ đang đưa mắt nhìn. Rất nhanh, hắn liền quăng cái suy nghĩ dư thừa này đi, người của hắn, trong mắt hắn, chỉ có cô gái xinh đẹp trước mặt này."Jun, em cảm thấy hơi mệt một chút, cho dù em làm cái gì, hắn đều không nhìn thấy, em cứ nghĩ chỉ cần ra nước ngoài, hắn sẽ tốt với em hơn, sẽ quên đi người kia, em cho rằng mình đã làm đúng, nhưng em phát hiện ra, chỉ cần hắn vừa nhìn thấy người kia, trong mắt hắn đã không còn có em".

 "Jun, anh nói xem em còn có thể kiên trì được nữa không?" Trước mặt Junhyung, cho tới bây giờ cô đều không cần che dấu bản thân mình, bởi vì hắn hiểu cô, hắn luôn giúp cô, cô cũng biết, chỉ cần cô lên tiếng, hắn đều có thể làm tất cả cho cô. "Anh đã nói rồi, cậu ấy sẽ không thể phá hoại hạnh phúc của em, hiện tại người cậu ấy yêu là anh," Junhyung nói, hắn thật muốn khẳng định cả thể xác và tinh thần của Hyunseung đều thuộc về hắn, cậu ấy sẽ không thể phá hoại hạnh phúc của cô, Hara muốn người đàn ông kia, rất nhanh người đó sẽ thuộc về cô. "Jun, anh yêu cậu ta sao?" Hara nghe những lời này, không rõ cảm giác trong tim là gì, có chút vui sướng, lại có chút chua chát, dường như có gì đó mắc tại cổ họng, hết sức khó chịu.

"Yêu?" Junhyung khẽ nhếch môi, ánh mắt màu trà sâu thẳm, hắn thâm hiểm nhìn qua người phụ nữ trước mặt, "Cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nói anh sẽ yêu người khác, anh đã hứa với em, sẽ khiến cho hắn hết hi vọng với cậu ấy, em nói xem, giữa anh và cậu ấy có tình yêu sao?" Làm sao Junhyung có thể yêu, tình yêu của hắn, sớm đã không có.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net