Chương 63-64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63:

"Cậu thật thông minh, tôi đã gửi một thiếp mời cho Baek Seung Jo, còn kèm theo một thiếp mời cho Claudia nữa."

"Quả nhiên, anh vẫn suy nghĩ nhiều về công việc,"Kikwang không thể không bội phục đầu óc của Junhyung, xem mắt chỉ là cái cớ, muốn gặp Claudia thần bí kia mới là quan trọng, chỉ cần có được cảm tình của Claudia, hợp đồng của BJ coi như đã ở trong tay họ.Tiếng gõ cửa truyền lại..."Mời vào.." Kikwang quay trở về cái ghế sa lon thân thương, thư kí Junhyung đi vào, đây là một thư kí mới, luôn làm đúng bổn phận của mình, không làm đúng cũng không được, còn đeo một cái kính đen to như vậy, nhìn còn có vẻ cũ kĩ.

Thật là làm tổn thương ánh mắt hắn, Kikwang quay mặt đi, không ngoài dự đoán lại thấy được ánh mắt thư kí mới nhìn hắn như có dao trong đó, mỗi lần đều như thế này, lá gan cậu thư kí này cũng không nhỏ nha."Tổng tài, có người mang đưa cho ngài cái này, họ bảo đây là do người công ty cấp thoát nước tìm được, nói là đồ của tổng tài," thư kí đem một chiếc hộp nhỏ đặt trước mặt hắn, sau đó gật đầu với hắn một cái liền đi ra ngoài, đối với Kikwang coi như không nhìn thấy.

"Jun, anh xem thư kí của anh, thái độ này, thật là..." Đây cũng là lần đầu tiên Kikwang chứng kiến nhân viên có thái độ này với hắn."Kikwang, đây là thư kí của tôi, không phải của cậu, nếu cậu cần nhiệt tình, cậu đi tìm MiMi của cậu đi." Junhyung nhìn chiếc hộp trước mặt, không lạnh không nhạt nói, thư kí của hắn không cần đẹp, cũng không cần năng lực giao tiếp, chỉ cần làm việc tốt, không chậm tiến độ là được.Kikwang sờ sờ mũi của mình, hơi xấu hổ, cả công ty đều biết, thư kí MiMi cả ngày đều lộ bắp đùi trước mặt hắn, vừa nhìn đã thấy là câu dẫn người khác, còn giọng nói của cô, khiến phụ nữ nghe xong toàn thân run lên, làm cho đàn ông nghe xong thì xương cốt đều mềm oặt.

So ra còn tốt hơn cái cậu thư kí đen ngoài cửa kia."Tốt lắm, tôi đi ra ngoài trước, tôi sẽ nhớ đến tham dự buổi tiệc xem mắt kia, đến lúc đó anh không bị những cô gái kia làm thịt là tốt rồi," cả người hắn sáng ngời đi ra ngoài, ra tới cửa, đột nhiên quay đầu lại, "đương nhiên ttôi còn muốn biết bộ dạng của Claudia thần bí kia, đoán chừng cũng có rất nhiều người muốn biết, ngày đó, chắc chắn có rất nhiều người tới, chắc chắn đối thủ một mất một còn kia của anh cũng sẽ tới."Kikwang cười đi ra ngoài, hai năm qua, hai người kia đấu đi đấu lại, dường như Jun luôn lưu lại một con đường sống cho người đàn ông kia, có thể là do còn chút áy náy, áy náy việc đã muốn đẩy Hyunseung tới người đó.

Kikwang đóng cửa lại, dựa người vào cửa, chớp mắt thấy được cậu thư kí kia, ăn mặc giống như một trai ế, cái kính thật chướng mắt, hắn không thể đoán ra, chàng trai này đã bao nhiêu tuổi, ba mươi, cảm giác như bốn mươi hoặc là già hơn đi.Kikwang đi qua, hai tay chống lên chiếc bàn làm việc.

"Tôi nên gọi là chú nhỉ, hay gọi cậu như thế nào, cậu bao nhiêu tuổi rồi, cậu không buôn lậu hàng hóa đấy chứ?" Hắn nghiêng đầu, muốn nhìn thấy rõ diện mạo của cậu, cuối cùng lại phát hiện, hắn chỉ có nhìn thấy cái mắt kính to đùng kia.Dongwoon nhìn chằm chằm người đàn ông bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình kia, từ trong ánh mắt hắn cậu có thể nhìn thấy bóng dáng của mình, quả nhiên nhìn cậu thật già dặn, nói cậu hai mươi tư tuổi, sẽ chẳng có ai tin."Việc này, dường như tôi không có nghĩa vụ phải nói với phó tổng đi?" cậu tức giận nói xong, đời này cậu ghét nhất là mấy người đàn ông trắng như củ cải này rồi còn trăng hoa nữa, mà Kikwang chính là củ cải kém cỏi nhất.

Cậu nói xong, gương mặt tức giận đỏ ửng. Cậu chán ghét hắn, cực kì chán ghét hắn, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã chán ghét không muốn nhìn thấy lần thứ hai."Dường như cậu rất ghét tôi, chúng ta đã gặp nhau sao?" Kikwang buông tay ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu. Nếu hắn không nhầm, dưới đôi mắt kính kia, tuyệt đối là sự chán ghét hắn vô cùng.Khi Kikwang bắt đầu đi học nhà trẻ, hắn luôn là người bạn nhỏ mà thầy cô yêu quý nhất, hơn cái Junhyung lúc nào cũng như tảng đá kia, Kikwang hắn rất có duyên với phụ nữ, hắn còn không biết tới, trên đời này có người phụ nữ chán ghét hắn, thực sự là chán ghét hắn nha.

"Chú a, tôi xấu lắm sao?" Hắn ghé sát mặt mình vào mặt cậu, để Dongwoon nhìn thấy gương mặt hắn, gương mặt anh tuấn, không có một chút xấu nào, ánh mắt  này có vấn đề sao."Xin lỗi, phó tổng, tôi còn phải làm, xin anh đừng quấy rầy công việc của tôi," Dongwoon lãnh đạm nhìn gương mặt trước mặt mình, rất đẹp trai, rất anh tuấn, nhưng hắn rất tồi tệ, chính là kẻ khốn nạn nhất."Nhưng tôi không muốn, cậu định làm gì tôi chứ?"Dongwoon nhìn cảm xúc muốn dùng điện thoại đập thẳng vào đầu con người này, hoặc ném người này ra ngoài, chỉ là cậu đền không nổi.Cậu đành ngồi tại chỗ, coi như hắn không tồn tại, cậu bước vào phòng trà nước, hắn cũng đi theo, cậu đi rửa tay, hắn cũng đi theo, thậm chí khi cậu đứng trước cửa sổ, hắn cũng theo bước chân cậu, giống như sữa với đường vậy, không chịu buông tha cậu.

"Làm sao vậy, phiền sao...." Đột nhiên Kikwang lại gần cậu, đúng lúc Dongwoon ngẩng đầu lên, đỉnh đầu cậu đập vào cằm hắn.A. Một tiếng kêu đau vang lên, lại thêm một tiếng cạch nho nhỏ vang lên. Kính mắt Dongwoon bị rơi dưới đất.Dongwoon mở to mắt, trước mắt mờ nhạt, cậu không thể nhìn rõ, cậu nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, mắt vừa gặp gió, nhất thời có chút khó chịu.

Cậu muốn nhìn rõ mọi thứ trước mặt, nhưng lại không có mắt kính, trước mắt cậu mọi thứ trở nên mơ hồ, cậu không ngừng chớp mắt, cái gì cũng không thấy rõ, Kikwang nhíu chặt lông mày, hắn cúi người xuống, nhìn gương mặt khi không có kính của cậu, hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, hắn còn nghĩ có phải cậu đã hơn bốn mươi, không ngờ khi không đeo kính, cậu lại trẻ như vậy, phỏng chừng cậu mới hơn hai mươi tuổi, còn có gương mặt cậu, không hề giống như hắn tưởng tượng, tuy không được mĩ lệ, nhưng lại có nét thanh thoát như một đóa hoa nhỏ, khiến người khác cảm thấy tươi mát, thoái mái, nếu cậu thay một bộ quần áo khác, thả tóc xuống, quan trọng nhất là không cần đeo cặp kính xấu xí này, thì sẽ trở thành một mĩ nam.

Dongwoon ngồi xổm xuống, thỉnh thoảng híp mắt lại, muốn tìm mắt kính của mình, ngón tay không ngừng khua khua trên đất, tìm một lúc lâu mà vẫn không thấy.Kikwang nhìn thoáng qua cặp kính rơi cách đó không xa, cũng ngồi xổm xuống.

Chương 64:

Đột nhiên, Dongwoon cảm thấy mọi thứ trước mắt trở lên rõ ràng, cậu đưa tay đẩy mắt kính lên, đứng lên, ngồi quá lâu rồi đột ngột đứng lên khiến cậu có chút choáng váng."Chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?"Kikwang đứng lên hỏi, khi cậu không có mắt kính, hắn cảm thấy gương mặt cậu rất quen thuộc, nhất là ánh mắt của cậu, thật sự hắn đã gặp cậu ở đâu rồi."Phó tổng đừng nói đùa, chúng ta mỗi người thuộc một thế giới khác nhau, đương nhiên là chưa từng gặp nhau rồi, hơn nữa tôi còn không có xui xẻo như vậy,"Dongwoon đưa tay đẩy gọng kính, ngồi lại về vị trí làm việc tiếp tục công việc cua rmình, tầng bốn năm không phải nơi người bình thường có thể đi tới.

Bề ngoài cậu là một thư kí trông có vẻ kém cỏi nhất, nhưng năng lực cậu thực sự rất tốt, mới có thể ở lại đây, một thư kí tốt là một người nói ít làm nhiều, luôn hoàn thành tốt bổn phận, công việc của mình, những thứ khác không nên quan tâm tới."Oh, vậy sao?"Kikwang buông tay xuống, rồi đi ra ngoài, hắn vẫn có cảm giác hắn đã từng gặp chàng trai này rồi, thật kì lạ, hắn đã gặp cậu ở đâu nhỉ?Có thể cậu rất giống một người hắn đã từng gặp qua đi.Dongwoon luôn tập trung vào đống tài liệu, sau khi Kikwang rời khỏi, cậu mới ngẩng đầu lên, không ai thấy được trong mắt cậu chứa những gì, hàng lông mi khẽ động có chút ướt.

Baek Seung Jo ném chiếc thiệp mời sang một bên, Bánh Bao Nhỏ đứng đó không xa lảo đảo chạy lại, đôi chân bé nhỏ như vô lực giữ lấy thân thể hắn cố gắng không bị ngã, giống như một con lật đật, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã được, làm cho người khác luôn phải lo lắng."Cha, ôm ôm, Bao Bao." Bao Bao chạy tới cạnh chân Seung Jo, tay chân ôm lấy chân hắn.Seung Jo đưa tay ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, đặt trên đùi mình, Bao Bao vỗ bàn tay bé nhỏ, "Cha... Bao Bao muốn sữa sữa..." 

Gương mặt trắng hồng nhìn anh khóc đòi ăn."Bánh Bao Nhỏ, hai giờ trước con vừa uống xong."Seung Jo nhéo cái má phúng phính của Bao Bao, thật sự là khiến hắn phải lo lắng, đứa nhỏ này từ nước Anh tới đây, một chút cảm giác sợ người lạ cũng không có, cũng không thèm quan tâm tới khí hậu ở đâu như nào, ăn ngủ rất tốt, nhìn xem, lại mập thêm nữa ồi, nếu còn ăn như vậy nữa, đứa bé này không thể gọi là Bánh Bao Nhỏ mà phải sửa thành Bánh Bao Mập.Hyuseung cầm một bình sữa ra, cậu áp vào má để xem độ ấm, cảm giác vừa phải mới đưa cho Baek Seung Jo, hắn nhận lấy bình sữa, cẩn thận cho Bánh Bao Nhỏ uống."Hyunseung, nhà họ Yong tổ chức tiệc, bọn họ muốn mời anh, nhưng có vẻ chủ ý của họ là em, em có muốn đi không, đây có lẽ là một cơ hội tốt, lần này sẽ có nhiều công ty tham dự, không thể không nói, tập đoàn Pali là công ty đầu tiên anh muốn hợp tác."

Seung Jo lấy tấm thiệp mời đưa cho Hyunseung, cậu cúi đầu nhìn tấm thiệp trong tay, chớp mắt, Seung Jo cũng không phát hiện ra sự phức tạp trong mắt cậu,Yong Junhyung, tập đoàn Pali, những cái tên quen thuộc này, mỗi lần nhắc tới đều đập mạnh vào trái tim cậu .Hai năm qua, cậu không thể quên được tất cả những gì đã qua, tất cả những tổn thương đã khắc cốt ghi tâm vào cậu, không phải một hai năm là có thể biến mất, cũng không phải một hai năm là có thể liền sẹo, có lẽ cậu cần nhiều hơn một cái hai năm nữa,"Không được, em ở nhà trông Bao Bao sẽ tốt hơn, Bao Bao còn nhỏ, nếu hai người chúng ta cùng đi, nó phải làm sao đây?" Hyunseung cúi đầu, nhìn chằm chằm Bao Bao đang mải uống sữa, hai chân nho nhỏ thỉnh thoảng lại đá tới đá lui, hàng lông mi dài xinh đẹp chớp chớp, đúng là một đứa nhỏ đáng yêu."Như vậy cũng được, anh muốn trước xem Junhyung là dạng người gì, như vậy mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng được," Seung Jo khẽ gật đầu, quả thật hai người bọn họ không thể cùng đi, hơn nữa khi chưa xác định được Junhyung la người như nào, hắn sẽ không đưa ra một quyết định nào cả."Junhyung là một thương nhân hoàn mĩ," Hyunseung bình tĩnh nói, cậu giúp Bánh Bao Nhỏ tháo đôi giày ra.

"Sao vậy, em cũng nghe qua về con người này sao?" Seung Jo cảm thấy kì lạ, hai năm qua ngoài trừ việc thiết kế và chăm sóc tốt cho Bánh Bao Nhỏ, cậu rất ít khi đi ra ngoài, cậu cũng biết Yong Junhyung sao?Ngón tay Hyunseung khẽ run lên, cậu không ngẩng đầu lên," Một người có thể điều hành một công ty lớn như vậy, hơn nữa công ty luôn phát triển rất tốt, người này không phải một thương nhân hoàn mĩ thì sao có khả năng thành công lớn như vậy được," Cậu nói rõ ràng rành mạch, cậu không biết những người khác thế nào, nhưng cậu biết rất rõ về người đàn ông kia, một người thương nhân vô cùng thành công, cho tới bây giờ đều không làm gì mà bị lỗ, thậm chí vì đạt được kết quả mình muốn mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Baba... Bao Bao ngủ ngủ..." Bánh Bao Nhỏ uống xong bình sữa, không ngừng đưa tay dụi mắt, xem đi, ăn xong rồi là có thể ngủ ngay, chẳng trách lại béo như vậy, đều là do họ làm hư thằng nhóc này.Seung Jo vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của Bánh Bao Nhỏ, bế nó giao cho Hyunseung.

"Baba... Ngủ ngủ, Bao Bao mệt..." Bánh Bao Nhỏ nắm chặt áo cậu, đôi mắt ướt chớp chớp, giống như một cánh bướm mềm mại, Hyunseung bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng xoa lưng Bao Bao, Bánh Bao Nhỏ yên tâm nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ chu lên."Hôm nay anh sẽ đi xem sao, em cứ ở nhà chăm sóc Bao Bao, đứa bé này không thể rời khỏi em." Seung Jo chỉnh lại mấy sợi tóc trên trán Hyunseung, bắc đắc dĩ lắc đầu một cái, có tên tiểu tử này ở đây, mọi việc họ làm đều phải đặt nó lên trên hết.

Vâng," Hyunseung khẽ gật đầu, cậu nhìn gương mặt Bao Bao thật giống người kia, vẻ mặt lộ vẻ buồn rầu. Có một số việc không phải cậu muốn tránh là tránh được, sự tối tăm ngày một lan tràn, cậu chỉ biết, mình đã không còn là Hyunseung của trước đây, cậu có người mình yêu thương, có gia đình cần bảo vệ, bất kể là gì cũng khó mà tách họ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net