Chương 67-68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 67:

"Cô Goo..." Miệng Hyunseung khẽ run, không biết vì sao, nhìn thấy Hara trái tim của cậu lại có cảm giác đau.Cô ấy gọi cậu là cậu Jang chẳng nhẽ cô ấy không nhớ, bây giờ cậu đã là bà Yong... Là vợ của Junhyung.

"A, sau khi xem xét, Jun đã đồng ý để tôi quay lại làm việc," cô như cười như không nhìn sắc mặt tái nhợt của Hyunseung, bước lên một bước, "Cậu Jang, cậu nói xem tôi có thể nhường Jiyong cho cậu được không, dù sao trước đây hai người cũng yêu nhau như vậy,"Hara nhìn thấy sự đau đớn trong ánh mắt của Hyunseung

.Yêu, có thể tùy tiện nhường sao? Nếu đã lựa chọn cũng đừng nên dễ buông tay như vậy, cậu thật sự hiểu rõ tình cảm của mình sao?Còn có một câu kia của Junhyung, trước kia có phải quan hệ của họ tốt lắm đúng không... Tốt đến mức nào.

"Tôi phải đi rồi, ngày mai gặp lại, cậu Jang," Hara cười tà ác, giày cao gót vừa nhấc liền dẫm mạnh lên chân Hyunseung.Hyunseung cắn môi, dùng sức kìm nén tiếng kêu lên."A, xin lỗi, cậu, tha lỗi cho tôi, chân cậu nhỏ quá, tôi không cẩn thận dẫm phải," cô khẽ di chuyển chân, "Thật may giày của tôi không bị làm sao, đây chính là sản phẩm có giới hạn của Pháp, bị hỏng sẽ không có đôi thứ hai."

Hara cong môi nói, trên mặt không hề lộ chút gì gọi là có lỗi, trong mắt Hara, Hyunseung có khi còn không bằng một đôi giày đi dưới chân, chính là như thế.Cô cầm chiếc túi, nghênh ngang đi ra ngoài, Hyunseung tựa lưng vào cửa phía sau. Nhẹ nhàng nhấc chân, một động tác nhỏ cũng khiến mặt cậu tái đi vì đau."Hyunseung, cậu làm sao vậy, sắc mặt lại xấu như vậy?" 

Kikwang ôm một đống tài liệu đi tới, hắn còn đang nghĩ thầm , hắn làm phó tổng mà chẳng khác nào một người chạy việc. Đúng lúc hắn nhìn thấy Hyunseung đang đứng trước cửa, sắc mặt tái nhợt."Không có việc gì,"Hyunseung lắc đầu, lấy sức để đứng lên."Kikwang, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?" Cậu ngẩng đầu nhìn Kikwang, nhưng đáng tiếc không nhìn thấy mặt hắn, đống tài liệu đã che mất hắn rồi."Hỏi đi, chỉ cần tôi biết nhất định sẽ nói cậu biết," Kikwang cười vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng bóc, tiếc là không ai có thể nhìn tháy.Hyunseung nhìn xuống dưới, cảm giác đau đớn trên chân vẫn còn, nhưng trái tim lại đau hơn, cảm giác thật khó chịu.

"Tôi muốn biết, quan hệ của Jun và Hara..." hai tay cậu nắm chặt lấy nhau, không muốn biết lại không biết, trực giác nói cho cậu biết, quan hệ của bọn họ không hề đơn giản, có phải còn có chuyện gì mà chưa bao giờ biết được sự thật.Kikwang lặng người đi, chút nữa thì làm rơi đống tài liệu trên tay, vội vàng ôm chặt lấy, lão hồ ly chính là lão hồ ly, rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh, "Cậu hỏi Hara?" Kikwang nở nụ cười, thực ra tim hắn sắp không đập nổi nữa rồi.

"Cô ấy với Jun là bạn tốt, chúng ta cũng coi như là bạn học cùng trường đại học, cô ấy là người mẫu của Pali, sau khi kết hôn liền tạm thời nghỉ việc, lý do chắc cậu cũng biết, cô ấy phải giúp chồng."Kikwang nói tới đây, thật sự muốn tự vả vào miệng mình, tại sao hắn lại nói tới Jiyong, đây không phải là xát muối vào lòng người ta sao? Hắn đã cố ý nói Hara với Jun là bạn tốt, như vậy sẽ không có mập mờ gì nữa. Hắn phát hiện, giác quan của cậu thật nhạy bén, chuyện như vậy, một người đơn thuần như Hyunseung cũng có cảm giác khác lạ.

"Đúng ồi, tôi đi đưa tài liệu đây, cậu nhìn xem cái đống này sắp đè chết tôi rồi." Bây giờ Kikwang cảm thấy có cái đống tài liệu này thật là may mắn, có thứ làm bia đỡ đạn, nếu không, cái vẻ mặt khó xử này đến người ngu cũng nhận ra.Hắn vội vàng xoay người, đi tới phòng tổng tài, hắn biết, một ngày nào đó Jun sẽ thất bại, sẽ gần thôi.Hyunseung dựa vào cửa trượt ngồi xuống, đặt tay lên chân, ánh mắt đau xót. Phải không, chỉ là bạn bè, đây là sự thật sao? Cậu không ngừng lẩm bẩm, là đang tự thuyết phục chính mình hay đang thuyết phục người khác.Kikwang giơ chân đạp mạnh vào cửa phòng Junhyung, không nên hỏi vì sao hắn dùng chân, bởi vì tay hắn hiện giờ rất bận. Trừ khi hắn có thêm một cái tay nữa."Jun... Phiền toái của anh tới rồi..."

 Kikwangvội vàng đặt đống tài liệu lên bàn Junhyung, sau đó đưa tay áo lên lau mồ hôi, cái áo này rất đắt, hắn đang lãng phí a.Junhyung ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kikwang, ánh mắt màu trà u ám.Từ trước tới nay Junhyung chưa bao giờ bận tâm tới phiền phức, vì hắn chính là phiền phức của người khác rồi."Jun, vợ anh có thể đã biết chuyện giữa anh và Hara, không hiểu sao cậu ấy lại biết được?" Kikwang dùng tay áo lau đi lai lại trán mình, rồi mới nhìn Junhyung sắc mặt khẩn trương.Junhyung thật làm hắn thất vọng, vẻ mặt hắn lạnh tanh như người chết, ngay cả một chút biểu hiện cũng không có."Tôi nói, Jun, sân sau nhà anh sắp bị lửa đốt rồi, anh không lo lắng sao?" Thiếu chút nữa là hắn ngồi lên bàn làm việc của Junhyung, hắn vẫn không dám, cuối cùng đành ra ngồi lên ghế sô pha.

Cho dù hắn có nói có hỏi thế nào, Junhyung đến cái rắm cũng không phóng ra. Rốt cuộc Kikwang không nhìn được định lên tiếng hỏi lại thấy Junhyung đặt bút xuống, hai tay đan vào đặt trên bàn, "Biết thì sao, không biết thì sao?" Môi mỏng khẽ nhếch lên, lời nói lạnh lẽo vô tình, dường như người kia không phải vợ hắn mà chỉ là một người không liên quan tới hắn."Jun, anh thật vô tình," Kikwang nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nói một câu như vậy, hắn cho rằng Junhyung với Hyunseung tối thiểu cũng có chút cảm tình, cho dù không phải là yêu thì cũng là một thói quen, giờ hắn phát hiện, hóa ra, ở trong mắt Junhyung, cái gì cũng không có.Jang Hyunseung, không biết cậu yêu người đàn ông này là đúng hay sao.... Hắn vì tên bạc tình kia mà thở dài một tiếng.Kikwang đi ra ngoài, đóng cửa lại, hắn không biết, sau khi hắn ra ngoài, Junhyung liền nhắm mắt lại, vẻ mặt u ám.Lựa chọn, hắn chọn hay hắn muốn.

Chương 68:

Hyunseung xuống xe, cậu đang đợi hắn, nhưng vừa bước xuống xe Junhyung liền trực tiếp đi về phía trước. Cậu cố gắng bước nhanh theo, từng bước từng bước, Junhyung không hề nhìn thấy, hoặc hắn không muốn thấy, không muốn không quan tâm, để ý tới cậu.Junhyung cảm giác tay áo bị kéo lại, hay quay đầu, thấy được gương mặt nhỏ nhắn của Hyunseung đang nhìn hắn, vẻ mặt cậu không tốt, nhưng vẫn nở nụ cười, cười có chút khổ, cậu kéo lấy tay áo hắn, nụ cười ngày càng chua sót.

"Có thể đợi em không? Chồng, em đau chân..." Cậu hít hít cái mũi, chân thực sự đau, đã bị sưng lên rồi, nhưng cậu vẫn muốn đi cùng hắn... Có được không?

Junhyung đưa tầm mắt xuống dưới chân cậu, đưa tay hất tay cậu ra, "Hyunseung, cậu đừng giở mấy trò này, chuyện như vậy không hợp với cậu đâu."Hyunseung có chút ngỡ ngàng, gió lạnh không ngừng thổi tung tóc mái cậu, lộ ra lấm tấm mồ hôi.Tay cậu dừng giữa không trung, cậu đưa tay ra, muốn nắm cái gì đó, cuối cùng phát hiện không thể nắm được gì.Cậu nghẹn ngào một tiếng, lại cố gắng bước lên, đi theo sau hắn.

"Chồng... Thực sự chân em rất đau, không phải là giở trò, nếu anh nói em không đau, vậy em sẽ không đau nữa được không?" Cậu chạy bước nhỏ, cố gắng đi theo hắn,Junhyung liếc nhìn chàng trai từ phía sau chạy tới, khóe môi khẽ nhếch lên khinh thường."Hyunseung, từ khi nào cậu cũng đã học được cách giở trò vậy?"Một người đàn ông bắt đầu cảm thấy phiền chán một người thì tất cả những gì thuộc về người đó đều khiến hắn ghét bỏ.Hyunseung đi vào phòng cùng Junhyung, nhìn hắn thu dọn mấy đồ dùng.

"Sao vậy, chúng ta chuyển nhà sao?" cậu đứng ở cửa, không dám tới gần hắn, ánh mắt bị bao phủ bởi tầng hơi nước, chỉ cần chớp mắt, liền rơi xuống.Junhyung cầm mấy bộ quần áo đi ra ngoài, đi qua Hyunseung, hắn thản nhiên nói, "Không phải chúng ta, chỉ có tôi, gần đây có một số việc, tôi sẽ ở thư phòng," hắn nói xong, cũng không nhìn phản ứng của Hyunseung, đi ra ngoài, Hyunseung đứng nguyên tại chỗ, cậu rất muốn hỏi, nhưng lại không thể mở miệng. Cậu không rõ, cậu đã làm gì, vì sao hắn lại như vậy, cậu không đi gặp Jiyong, thậm chí điện thoại của hắn cũng không nhận. Vì sao... Rốt cuộc là vì sao....

Cậu xoay người, thấy được thân ảnh cao lớn biến mất cánh cửa gần đó, tất cả chìm vào im lặng, im lặng tới nỗi cậu có thể nghe được tiếng động của lông mi mình, hàng lông mi dài khẽ cụp xuống, một giọt nước mắt lăn dài.Cậu đưa tay ôm chặt thân thể mình, mặc cho sự lạnh lẽo bao quanh người, thật lạnh, tim của cậu cũng thật lạnh.Junhyung mở cửa, nghe thấy tiếng nức nở, hắn biết cậu đang khóc, khóc thật thương tâm, thật đau lòng, hắn nắm chặt tay, ngăn cản mình đi tới cạnh cậu, cậu không phải là người hắn muốn, cho nên, quan tâm cũng chỉ là dư thừa.Ầm một tiếng, hắn đóng cửa thư phòng, không biết sự tra tấn này giành cho ai, cho cậu hay cho chính bản thân hắn, có lẽ sự tra tấn này dành cho cả hai.

Khi Hyunseung mở mắt, trong phòng đã tối đen, cậu không biết mình ngủ từ khi nào, cũng không biết đã ngủ bao lâu, cậu đưa tay sờ mặt, chạm tới nơi nước mắt vẫn còn đọng. Cậu vội vàng lau khô nước mắt trên mặt, sau đó đứng lên, chân vừa chạm đất, cảm giác đau truyền tới, cậu cố gắng dựa vào cửa, tránh cho mình bị ngã.Mở cửa, từng bước đi ra ngoài, chân vẫn sưng đau, cậu khẽ cắn môi, dùng sức, cậu có thể cảm nhận được vị mằn mặn, không biết là máu hay là nước mắt của cậu, cậu đưa tay lau mặt, không phải tất cả sao? Không thể khóc, khóc sẽ càng làm cậu xấu đi.Cậu đi vào phòng bếp, nhâm nhi một cốc sữa, cốc sữa nóng khiến tay cậu ấm hơn hẳn. Cậu rất muốn uống nhưng lại không uống nổi, cậu đi từng bước lên bậc thang, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong một tiếng động cũng không có, cậu chỉ chờ đợi, chờ đợi....

Junhyung dập máy điện thoại trong tay, vẻ mặt lạnh lẽo tốt hơn một chút, nhưng tiếng gõ cửa từ bên ngoài khiến lông mày hắn nhíu chặt lại, bây giờ người gõ cửa ngoại trừ cậu ấy thì còn ai nữa?Hắn đặt điện thoại di động xuống bàn, hắn muốn xem chàng trai này có thể đứng chờ hắn được bao lâu, tiếng gõ cửa không ngừng truyền tới làm sắc mặt hắn càng ngày càng xấu đi, càng ngày càng tức giận, hàng lông mày nhíu chặt lại.Tiếng gõ cửa lại vang lên, cuối cùng hắn bước tới, dùng sức kéo cửa.

"Jang Hyunseung, cậu vẫn chưa thỏa mãn được dục vọng của mình sao,không có đàn ông thì không thể sống sót được sao?"

 Sắc mặt hắn tối sầm, giọng điệu đầy châm chọc cùng xem thường,Hyunseung nắm chặt chiếc cốc trong tay, cốc sữa đã dần nguội lạnh, giống như cậu vậy."Không phải, em chỉ muốn đưa anh..." Cậu còn chưa nói hết, cửa phòng liền đóng sầm trước mặt cậu, tiếng vang thật lớn, giống như một cây kim nhọn, dùng sức đâm mạnh vào tim cậu.

"Em chỉ muốn, muốn pha cho anh một cốc sữa nóng thôi..." Cậu thì thào nói, cố gắng mở to mắt nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Chảy trên má rồi rơi vào trong cốc sữa.Cậu cầm cốc sữa, uống từng ngụm, từng ngụm, không biết hương vị của nó như thế nào, cậu chỉ cảm thấy đau, rất đau.Cậu xoay người, cả người gầy yếu run lên, trái tim cố gắng kìm nén sự đau đớn.Đi vào căn phòng kia, bật đèn lên, cậu dựa vào giường còn có hơi thờ của hắn, đêm nay, một đêm cậu không ngủ.Giữa bọn họ đã có thứ đã thay đổi, thật nhanh, nhanh tới nỗi cậu không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, còn chưa kịp quý trọng từng giây từng phút bên nhau.Tia nắng sớm chiếu trên đôi mắt sưng đỏ của cậu, cậu ngồi dậy, cả người đều đau nhức, đưa tay sờ sang bên cạnh, tất cả thật lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net