Chương 7-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7:

Ngày tiếp theo, Hyunseung cố gắng lấy lại tinh thần cho mình, tất cả đều vì đứa bé tới không đúng lúc này, nhưng đứa bé đã ở trong bụng cậu, cậu sẽ cố gắng chăm sóc nó, chỉ sợ sẽ không ai chào đón nó, có tránh ánh nhìn của Hara, cậu biết bây giờ cậu phải bảo vệ đứa bé này thật tốt, không để cho bất cứ ai gây tổn thương cho nó, cho nên, không thể để Hara biết, tuyệt đối không thể.Cậu không phải kẻ ngu, Hara là loại người như thế nào, cậu biết, thứ mà cô ấy không chiếm được sẽ phá hủy đi, mà cậu không thể để mạo hiểm tới tính mạng đứa bé.

Hara đứng lên, nộp tác phẩm của mình trước, lại đưa mắt nhìn về phía Hyunseung, ánh mắt như vậy khiến Hyunseung có một dự cảm xấu không nói thành lời, cậu cầm tác phẩm vẽ theo trí nhớ mấy ngày trước cũng nộp lên, đi qua Hara lại thấy cô ấy đang cười, thậm chí cười có chút đắc ý.Hyunseung cố gắng cách xa Hara, giống như tránh xa một con rắn độc, đối với cậu bây giờ mà nói, cô ấy chỉ muốn dùng độc của mình để cắn chết cậu.

Tất cả tác phẩm đều được nộp lên, mọi người thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng đã hoàn thành xong một nhiệm vụ đáng sợ, chỉ là tiếp theo đó, họ cũng sẽ không có cảm giác thoải mái gì, kết quả cuối cùng sẽ quyết định vận mệnh của bọn họ, khoảng thời gian tiếp tục lo lắng.Việc bình chọn rất nghiêm khắc, phải qua nhiều khâu, thậm chí còn phải vượt qua mắt của Kikwang và Junhyung, còn với Hyunseung mấy ngày này là mấy ngày thoải mái nhất, cậu không có dã tâm lớn, cho dù là một bức tranh, cậu vẽ tới hai lần, cũng không có cảm giác khó chịu, cậu chỉ muốn tham gia, thầm nghĩ mình có thể được vẽ, còn có được lựa chọn hay không, cậu cũng chỉ là nghĩ qua.Hơn nữa, so với cái giải thưởng lớn kia thì con của cậu quan trọng hơn.

Một đứa bé không ai biết, không ai chào đón.Không thể phủ nhận, đứa bé này đã làm cho cậu sống lại, có hi vọng, cảm giác thân thể nhỏ bé ngày một lớn lên trong bụng mình, cảm giác ruột thịt, thực sự quá cảm động. Có khi cậu cảm động tới phát khóc. Không biết có phải có thai cảm xúc rất thất thường hay không, cho dù là phải hay không thì cũng chẳng có ai để ý, quan tâm cậu.Cậu vẫn một mình đi tới đi lui, không có Junhyung, không có chồng, càng ngày hắn về nhà càng muộn, nhưng cậu vẫn chờ hắn, cho dù mỗi lần đều là thương tâm, cậu vẫn muốn nhìn thấy hắn.Bởi vì người đàn ông này là cha của con cậu.Mà Junhyung ngày càng lạnh nhạt, ánh mắt nhìn cậu mang theo sự chán ghét.Cậu chỉ có thể cười khổ, rốt cuộc hắn đã bắt đầu chán ghét cậu.Hôm nay, cậu như trước đi tới tầng mười ba, sau khi cậu đi vào, mọi người đang to nhỏ bàn luận nháy mắt đều im lặng, cậu lặng người đi, cũng cúi đầu, im lặng đi về chỗ của mình.

Han Min đi tới, hai tay đặt trên bàn làm việc của Hyunseung, ngoài ý muốn, Hara cũng không có ở đây, nếu không, nơi này sẽ rất náo nhiệt, mọi người giương mắt nhìn xem, lời bàn tán khắp nơi."Jang Hyunseung, cậu mau tới phòng họp tầng bốn năm," Han Min đánh giá cậu, Hyunseung ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Han Min, cái gì tầng bốn năm, cái gì họp. Có phải cậu làm sai cái gì hay không?"Jang Hyunseung, cậu xác định cậu không tốt nghiệp khoa thiết kế sao?" 

Han Min dừng tầm mắt trên mặt Hyunseung, đôi mắt trong veo kia, liếc mắt có thể nhìn thấu, có thêm chút màu sắc khiên ánh mắt này có thêm sự đa cảm.Đây không phải một ngườivui vẻ, cũng chẳng phải môt ngườihạnh phúc. Nhưng lại là một người biết vừa lòng. Đột nhiên, Han Min phát hiện mình bắt đầu thấy quý mến chàng trai này.

Hyunseung lắc đàu, "Trường học của tôi chỉ là trường bình thường, khoa chuyên ngành cũng rất bình thường," cậu không có nhiều thời gian và tiền để đi học thêm, học phí của cậu đều phải tự kiếm, có thể tốt nghiệp đại học, cậu thấy mình đã may mắn lắm rồi.Han Min đưa tay đẩy gọng kính, không còn gì để nói nữa.Có lẽ, chàng trai này chính là thiên phú.

"Đi thôi, mọi người đang đợi cậu." Han Min xoay người, nói với Hyunseung.Hyunseung cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu chỉ biết một điều, tầng bốn năm là nơi của hắn. Cậu có chút do dự, đã bao lâu cậu không gặp hắn ở đây, bao lâu không tới nơi đó, tầng bốn năm, nơi đó chính là thiên đường và cũng chính là địa ngục của cậu."Đi thôi, cậu còn ở đây làm gì?" Han Min đẩy đẩy gọng kính, nếu là người khác thì đã vui sướng cỡ nào, đây là đi nhận khen chứ không phải đi lên máy chém, cậu còn sợ hãi như vậy?

"Tôi..." Hyunseung khẽ mím môi, lại không thể nào hỏi, cậu khẽ lắc đầu, cuối cùng đi theo, vào thang máy lên tầng bốn năm.Thang máy khiến đầu cậu có chút choáng váng, cậu theo bản năng đưa tay đặt lên bụng, không thể hình dung tâm tình của cậu bây giờ, có chút phức tạp, có chút buồn, cũng không biết phải đối mặt như thế nào, một người đàn ông như vậy, cậu không có khả năng phản ứng.Cậu nhắm mắt lại, hàng lông mi khẽ rung, một giọt nước mắt chảy xuống theo sợi tóc của cậu rồi biến mất.Thang máy dừng lại, dường như đã qua một khoảng thời gian rất dài, khi con người lớn lên đều quên đi những khoảng thời gian đã qua, mọi thứ lại đơn giản như vậy.

Cậu đi ra, nhìn đến người quá quen thuộc đối với cậu – cô thư kí ngồi cách đó không xa cúi đầu, dường như là người lạ.Cậu hít một hơi thật sâu, đi theo Han Min vào phòng họp.Tầm mắt cậu đặt trên đôi giày da màu đen cao gót của Han Min, không phải là phong cách trẻ trung nhưng lại rất hợp với cô ấy, con đường không quá dài, mấy phút mà thôi nhưng trái tim cậu cũng bắt đầu đập nhanh hơn gấp mấy lần.Khi cửa mở ra, tầm mắt của mọi người đều nhìn thẳng vào cậu, cậu vô thức bước lùi về phía sau vài bước, đối với cậu mà nói, không phải ánh mắt mà chính là dao găm.

Cậu đi vào, nhìn thấy Junhyung đang ngồi ở giữa, hắn lạnh lùng liếc qua cậu, sau đó ánh mắt lại trở về trên người Hara, nơi này toàn những người chịu trách nhiệm lớn trong công ty, phụ nữ ngoài Hara chỉ có mình cậu.Kikwang khẽ nhíu mày nhìn cậu, sau đó đưa ngón tay cái ra, dường như đang khích lệ cậu, nhưng cậu vẫn không rõ mình đã làm gì?Cậu nhìn Junhyung, lớp sương mù che phủ ánh mắt cậu, cậu chẳng muốn gì cả, thực sự không cần gì cả, chỉ cần hắn nhìn cậu một chút là tốt rồi, chỉ cần hắn nhìn cậu, một yêu cầu nho nhỏ vậy cũng là quá tham lam sao?Lớp sương ngày càng nhiều, có người nói gì đó, cậu cái gì cũng không nghe được, trong mắt chỉ có một hình dáng mơ hồ, khiến cho trái tim mềm yếu của cậu tiếp tục rỉ máu.

Chương 8:

"Cuộc thi thiết kế lần này của công ty, kết quả cuối cùng sẽ do tổng tài và phó tổng quyết định. Tổng tài và phó tổng sẽ lựa chọn một tác phẩm xuất sắc nhất, đối với kết quả lần này, chúng tôi rất hài lòng, để bảo trì tính công bằng, cuộc bình chọn này, chúng tôi đã chia ra làm hai tổ để tiến hành, cuối cùng mỗi tổ sẽ chọn ra một tác phẩm tốt nhất."

 Hiện tại chỉ có hai người lọt vào vòng cuối, một là cô Goo Hara..." Quản lí có quả đầu bóng loáng đứng lên nói một tràng, những người bên dưới vỗ tay thật lớn, cõ lẽ tất cả mọi người đều nhìn ra mối quan hệ giữa Hara và Junhyung nên tiếng vỗ tay rất lớn. Kikwang cười lạnh, tay không hề đưa lên, Goo Hara tao nhã đứng lên, nhìn mọi người gật gật đầu, khi nhìn về phía Hyunseung, lộ ra nụ cười bí hiểm, có chút nham hiểm. Gương mặt xinh đẹp nháy mắt trở nên méo mó. 

"Người tiếp theo do phó tổng của chúng ta lựa chọn, cậu Jang Hyunseung," quản lí có chút không ngờ nhìn thoáng qua Hyunseung, rồi nhìn thoáng qua Junhyung, cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết Tổng tài và chàng trai này có đúng là một đôi vợ chồng hay không.Hắn ngồi xuống, nắm chặt tờ giấy trên tay. Kikwang khẽ nhíu mày, Jun, như này đúng là anh không ngờ phải không, anh chọn Hara, tôi chọn Hyunseung, hai người này, rốt cuộc ai sẽ thắng, rất nhanh có thể biết thôi. Bàn tay đặt trên mặt bàn khẽ gõ. Nhìn về chàng tra vừa bước vào vẫn luôn thất thần. Jang Hyunseung đáng thương, cậu thực sự yêu Jun sao? 

Hắn đành thở dài, yêu người đàn ông đó thật dễ dàng, chỉ là đã yêu sẽ khổ vô cùng. Không biết cậu có thể duy trì được bao lâu, một chàng trai vô tôi, Junhyung, trái tim anh làm bằng gì mà lại nhẫn tâm như vậy. Khi Hyunseung nghe thấy tên của mình, mới phản ứng lại, bọn họ vừa nói gì, cậu được chọn, tác phẩm của cậu được chọn sao? Cậu nhìn chằm chằm vào Junhyung, muốn biết đây có phải là sự thật hay không, có phải là cậu nghe nhầm không, nhưng Junhyung vẫn nhìn vào tài liệu trước mặt, không hề nhìn cậu, cậu thật vọng cúi đầu, giống như kẻ ngốc đứng ở đó, mặc cho mọi người nhìn ngó.

"Được rồi, bây giờ chúng ta cùng xem tác phẩm của cậu Jang do phó tổng đề cử," quản lí lấy một tờ giấy vẽ ra, hắn còn tưởng phó tổng không ít thì nhiều sẽ đi cửa sau, dù sao cũng là phu nhân tổng tài trong truyền thuyết, cũng cần phải để cho hắn chút mặt mũi. Nhưng khi mở tờ giấy vẽ ra lại khiến hắn bất ngờ, trình độ này, thiết kế này, tuyệt đối không có một chút quan hệ nào với việc đi cửa sau. Một bản thiết kế hoàn hảo, hắn cảm giác tay mình đang run lên, dường như bọn họ có thể quả cửa ải khó khăn này rồi. 

"Mọi người có thể nhìn xem, thiết kế này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của chúng ta, màu sắc, đường nét nhẹ nhàng không hề làm mất đi sự thuần khiết của tác phẩm, tôi nghĩ mùa tiếp theo chúng ta nhất định sẽ nắm giữ một thị trường thật lớn, rất nhiều người sẽ ưa thích." Lời nói này cũng chẳng hề thổi phồng, thiết kế này thực sự rất tốt, điều này làm ngoài dự tính của mọi người.Junhyung nhìn thoáng qua bức tranh trong tay người quản lí, nháy mắt, sắc mặt trở lên âm hiểm, một loại áp lực vô hình làm cho không khí trong phòng họp nháy mắt bị nén lại. Hắn không nói gì, híp mắt lại nhìn chằm chằm Hyunseung đang đứng đó, trong mắt sự bão táp đã nổi lên. 

Kikwang ngồi thằng người dậy, không rõ vì sao Junhyung lại tức giận như vậy, Kikwang nhìn lại bức tranh, không có vấn đề gì, hơn tất cả những ng khác, một bức tranh hoàn hảo, lúc hắn lực chọn, không hề xem tên, đó là cái duy nhất hắn thấy ưng ý, chỉ không nghĩ tác phẩm đó là do chính Hyunseung thiết kế, không thể không nói, cậu chính là một thiên tài, chứ không phải một chàng trai không hề biết gì. Như vậy có gì không đúng sao? Tất cả cổ đông đều gật đầu, toàn bộ đều tỏ vẻ hài lòng, ngoài trừ Juhyung mặt lạnh như băng và mặt mày cau có của Hara. Hara cũng không nói gì, nhưng lại có cảm giác bây giờ cô có rất nhiều điều để nói.

 Kikwang bộ dáng hài lòng của các cổ đông, mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, quả không sai, hắn nhìn Hyunseung cười cười, cho cậu một ánh mắt khích lệ, chỉ là giờ đây trong mắt Hyunseung chỉ có Junhyung, mặc kệ có phải là hắn coi thường cậu hay không, cậu vẫn cố chấp nhìn hắn.Không ai biết, lúc này Hyunseung đang cảm thấy thế nào, bàn tay cậu nắm chặt, cảm nhận rõ sự đau đơn của móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng không hề đau bằng trái tim cậu. Một tay cậu đặt trên bụng, chồng, hắn không thương cậu, nhưng hắn có thể yêu đưa bé này được không? Đứa bé là vô tội. 

Cậu hít hít chiếc mũi, cố gắng ngăn giọt nước mắt muốn rơi xuống, cậu không muốn khóc, tối thiểu không muốn khóc trước mặt bao nhiêu người ở đây. Quản lí lại lấy ra một gói giấy to dày, "Đây là của tổng tài chuyển tới, tất cả đều được giữ bí mật, bây giờ chúng ta sẽ cùng xem, tác phẩm của cô Goo." Hara nở nụ cười thoải mái, cô là mĩ nữ, bây giờ còn là tài nữ. Quầng sáng không ngừng tỏa ra từ người cô, sự sáng chói của cô không ai có thể ngăn được. Vị quản lí lấy tác phẩn của Hara ra, nhìn một chút, ánh mắt hắn đột nhiên mở lớn, hắn không dám tin nhìn Hyunseung rồi lại nhìn Hara, môi của hắn run run, cũng không biết phải nói gì.Các cổ đông ngồi dưới, người nhìn ta, ta nhìn người, không biết có chuyện gì đang xảy ra, Hara từ phía sau đứng lên, cầm lấy tác phẩm của mình mở ra, khi bức tranh được mở ra hoàn toàn, mọi người đều mở to mắt dại ra nhìn. Giống nhau như đúc. Giống hệt bức tranh của Hyunseung. Giống nhau như một giọt nước nhưng rõ ràng là hai bức tranh, hơn nữa người vẽ là người hoàn toàn khác nhau.

 "Tôi không biết vì sao tác phẩm của tôi lại có một bản ở trong này?" Hara đặt tác phẩm của mình lên bàn, nhìn thoáng qua phản ứng của Hyunseung, khóe môi khẽ nhếch lên, sợi tóc dài che đi ánh mắt, hiện lên sự âm hiểm. Junhyung mím chặt môi, cảm giác hắn sắp biến thành một tảng băng lớn, chuyện này thật khiến cho người khác không thể tưởng tượng được, nếu là trước đây, hắn đã sớm biến thành ma quỷ, nhìn đến bây giờ, có thể nhìn ra ý chí của hắn thực sự lớn.

Chương 9:

Kikwang lập tức đứng lên, hắn không hổ là có kinh nghiệm chiến trường, có lẽ thời khắc này quá bất ngờ, nhưng sự tỉnh táo là không bao giờ mất đi."Cô Goo, cô không thể nói như vậy, tác phẩm này do ai thiết kế, bây giờ còn là một ẩn số, cô Goo nói Hyunseung sao chép của cô, chỉ là không có gì để chứng minh, cô Goo có phải... quá mức tự mãn hay không?"

Hyunseung nhìn về phía Hara, nhìn chằm chằm đôi môi xinh xắn khẽ hé, nơi đây sớm trở thành một chiến trường, cậu không biết, thực sự không biết, vì sao lại có một bức tranh giống như vậy, hai bức tranh giống nhau như đúc, đây rõ ràng là bức tranh của cậu.Cậu lại nhìn về phía Junhyung, chỉ là hắn tin cậu sao?Tin tưởng cậu, có được không, đây chính là bức tranh do cậu vẽ, hàng lông mi khẽ động, rất nhanh, lớp sương mù lan tỏa, thỉnh thoảng một giọt nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt.

Những cổ đông ngồi dưới lại ta nhìn người, người nhìn ta, cuối cùng đem tầm mắt đặt trên người Yong Junhyung.Một người là chính hắn thừa nhận là vợ, một người hiện tại luôn sánh đôi với hắn, hai người này quan hệ đều cực kì phức tạp, hơn nữa Hara còn là phu nhân của tập đoàn G.D được tất cả công nhận, nếu dính tới việc sao chép tác phẩm này, hiển nhiên sẽ ảnh hưởng lớn tới thân thế của cô.Junhyung nhắm mắt lại, hai tay đan vào nhau, bình tĩnh ngoài ý muốn, mặt hắn vẫn lạnh như băng không chút thay đổi, lúc này lại khiến cho người khác một dự cảm sợ hãi.

Những người phía dưới bắt đầu lên tiếng thảo luận, mọi người nhìn hai tác phẩm giống hết nhau, đại đa số đứng về phía Hara, dù sao Hyunseung bất kể là bằng cấp hay kinh nghiệm đều không thể bằng được Hara.So sánh ra, Hara sẽ khiến nhiều người tin tưởng hơn, dù sao cô cũng tốt nghiệp khoa thiết kế của trường đại học nổi tiếng, nói thế nào cũng không thể kém Hyunseung được, hai tác phẩm này, mọi người đều có dự liệu trong lòng.Chỉ duy nhất Kikwang không cho là như thế, tác phẩm này, dựa vào tài năng, cũng giống như việc làm ăn vậy, có người khi sinh ra đã đứng ở đỉnh cao, có người dù thế nào cũng không thể tới được.Jun, việc này chính là xem cách xử lí của anh, tôi muốn nhìn xem, anh sẽ bảo vệ ai.

Người anh luôn luôn yêu hay... Người vẫn luôn yêu anh.

Một lúc sau,Junhyung mới mở mắt ra. Hắn đứng lên, thân thể cao lớn gây áp lực cho mọi người, ánh mắt hắn nhìn Hyunseung càng ngày càng xa lạ cùng lãnh khốc, dường như cho tới bây giờ hắn đều không quen biết cậu.Trái tim Hyunseung đập nhanh hơn, thậm chí đứng ở đó, đôi chân run lên, đừng nhìn cậu như vậy được không, đây thực sự là bức tranh do cậu vẽ."Chồng..." Cậu rất muốn gọi hắn một câu... Cuối cùng, chỉ có tiếng hít thở đều đều vang lên.Cậu không biết mình muốn nói, cậu chỉ muốn biết, hắn sẽ tin ai.Là cậu hay vẫn là Goo Hara.

Có lẽ đây sẽ là lần đánh cuộc cuối cùng, cậu thật sự muốn biết, cuộc sống của họ trong mấy tháng qua, đối với hắn mà nói, thật sự không là gì sao, cái gì cũng không có sao? Cậu cũng muốn biết, đối với cậu rốt cuộc hắn có chút tình cảm nào không, cho dù là một chút cực kì nhỏ bé cũng không sao.Có lẽ, thứ cậu nhận được chỉ là thất vọng, là thương tổn, nhưng cậu vẫn muốn đánh cuộc một lần nữa. Đánh cuộc chính bản thân mình – Jang Hyunseung.

Cậu im lặng nhìn Junhyung, chờ hắn chấm dứt tất cả mọi chuyện... Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn, phá huy cậu hay tái sinh cậu, tất cả nằm trong tay hắn.Cậu nhắm mắt lại, thật sự không đành lòng nhìn.

"Jang Hyunseung, mau giải thích, giải thích với Goo Hara," giọng nói nghiêm khắc vang lên, mọi người ngồi dưới một lảnh im lặng, hít thở mạnh cũng không dám."Jang Hyunseung, giải thích," một câu nói nữa, còn nghiêm khắc hơn, lạnh hơn câu nói vừa rồi, giống như những mảnh băng sắc nhọn, cứa vào da thịt Hyunseung, sắc mặt cậu trong nháy mặt liền tái nhợt. Khóe môi run rẩy nhìn hắn, gương mặt quen thuộc lại không có một chút tình cảm, chỉ còn tàn nhẫn và lãnh khốc.Giải thích, nói cái gì dây, hắn căn bản sẽ không điều tra, liền cho rằng cậu là người sao chép sao?

"Vì sao..." Đôi môi cậu khẽ run, giọng nói của chính mình còn nghe không rõ, vì sao lại nói câu đó khiến trái tim cậu tan nát, cũng chỉ có một mình cậu biết, cảm nhận rõ máu và nước mắt của chính mình.Vì sao? Vì sao... Vì Sao?Junhyung từ trên bàn cầm lên một tập vở, quăng ra ngoài, "Trước kia cô Goo đã đưa cho tôi xem qua cái này, đây là bản thảo, Tòng Linh Khai Thủy, cậu Jang, cậu có sao?" Giọng nói hắn lạnh như băng, không lưu lại một chút tình cảm nào cho Hyunseung.Đây là trong công ty, hắn là tổng tài tập đoàn Pali, lãnh khốc vô tình.

Hyunseung nhìn tập vở hắn ném ra, nháy mắt hốc mắt đỏ lên. Nhưng cậu lại không hề có cảm giác đau.Từng tờ giấy được mở ra, bân đầu còn chưa rõ hình dáng, có dấu vết sửa đi sửa lại, đổi đi đổi lại, không biết có bao nhiêu nét vẽ chồng lên nhau, cậu biết, sao cậu lại có thể không biết chứ, cậu mất bao nhiêu thời gian, có khi quên ăn cơm, có khi quên ngủ, toàn bộ sự cố gắng của cậu đang ở ngay trước mặt cậu.Chỉ là vì sao lại trở thành của người khác.Cậu lắc lắc đầu mình, nhìn về Hara, còn Hara lộ ra vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn cậu. Nhưng Hyunseung thấy được, đằng sau ánh mắt vô tội kia là sức đắc ý, sự độc ác.Cô ấy đã trộm bức tranh của cậu...

"Cậu còn muốn nói gì nữa không, Jang Hyunseung, chúng tôi có thể đưa cậu ra tòa, tội danh trộm cắp." Junhyung gằn từng tiếng nói xong, sắc mặt hắn nặng nề, hàng lông mày nhíu chặt lại, không ai biết, bàn tay hắn đang nắm chặt lại, bàn tay dùng sức nắm tái xanh, thậm chí chính hắn cũng có thể nghe được, tiếng khớp xương hắn răng rắc vang lên. Nếu cứ tiếp tục thế này, cậu quả thật sẽ bị đưa ra tòa, cậu sẽ phải ngồi tù.

"Anh tin em sao?" Hyunseung ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt mông lung mờ nước, nước mắt lại không hề chảy ra, cậu là một chàng trai thích khóc nhưng bây giờ cậu lại không hề khóc, bởi vì nước mắt đã chảy vào bên trong.Cậu không sợ, cái gì cũng không sợ, cậu chỉ muốn biết, hắn tin cậu sao? Tất cả mọi người có thể không tin, nhưng chỉ cần một mình hắn tin cậu, đối với cậu như vậy là đủ rồi, Hara nói những thứ này là của cô ấy, vậy cậu sẽ không cầm, cậu chỉ muốn hắn tin cậu, có được không....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net